Tiêu Nguyên đứng ngoài sân, cách một cánh cửa, nàng cười vang, nói.
“Thần Vương Thế tử, đây là biệt viện của Tướng phủ, chắc chắn thích khách không trốn ở đây, trong viện đều là nữ nhân, nửa đêm người mang binh tới đây bắt người, rốt cuộc là có ý gì?”
Thật lâu sau ngoài cửa truyền đến tiếng nói.
“Tiêu Cửu cô nương đừng trách móc, thích khách này là tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã, Bản thế tử đuổi theo suốt dọc đường đến đây thì mất dấu, cũng không có ý mạo phạm Tiêu cô nương, đến lúc bắt được thích khách, Bản thế tử sẽ thỉnh tội với Tiêu cô nương!”
Ngữ khí Thần Vương Thế tử vô cùng kiên định, không nể mặt một chút nào.
Khánh Nhạc lập tức tiến lên nói.
“Thế tử biểu ca truy nã thích khách, ta không nên cản trở, nhưng lỡ làm hỏng thanh danh của cô nương nhà người ta thì phải làm như thế nào?”
Chỉ chốc lát sau, người bên ngoài lại nói.
“Ở đây có mấy nữ hộ vệ, chỉ cần mở cửa cho các nàng vào lục soát là được, lỡ may thích khách trốn ở đây thật, nếu làm Tiêu cô nương bị thương lại càng không tốt, vì suy nghĩ cho an toàn của Tiêu cô nương, cũng vì suy nghĩ cho thanh danh của Tướng phủ, Tiêu cô nương, mở cửa đi.”
Sắc mặt Khánh Nhạc khẽ biến, thấp giọng nói với Tiêu Nguyên.
“Xem ra nếu không mở cửa, Thần Vương Thế tử sẽ không dễ dàng rời đi.”
Tiêu Nguyên nhíu mày.
“Nhưng nếu mở cửa, hắn lật lọng thì phải làm sao, hoặc nếu thật sự tìm được thích khách, đến lúc đấy cho dù có lý cũng không nói được rõ ràng.”
Tiêu Nguyên không tin lời Thần Vương Thế tử, bỗng nhiên trong lòng Tiêu Nguyên trầm xuống lộp bộp, Thần Vương Thế tử đến đây thật trùng hợp, hơn nữa lại đang ở Lâm thành, lỡ may có người muốn hãm hại Tướng phủ….
Chẳng lẽ trong phủ thật sự có thích khách?
Tiêu Nguyên cũng không thể nghĩ ra vì sao Thần Vương Thế tử lại ở đây, vội vàng nói với quản gia.
“Lập tức mang mấy người nhanh nhẹn lén tìm xem trong phủ có người nào khả nghi hay không.”
“Vâng, lão nô đi ngay.”
Quản gia gật đầu, vội vàng rời đi.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, Thần Vương Thế tử nhíu mi.
“Tiêu cô nương, biểu muội, Bản thế tử chỉ phụng mệnh làm việc, mong Tiêu cô nương giúp đỡ, Bản thế tử cam đoan sẽ không người nào dám bôi nhọ trong sạch của hai người!”
Tiêu Nguyên xiết chặt nắm tay, bình tĩnh nói.
“Thế tử gia, một cô nương khuê phòng như ta chưa bao giờ nhìn thấy thế trận lớn như vậy, khó tránh có chút hoảng loạn…”
“Tiêu cô nương là nữ nhi của trung thần, cũng không nên để chuyện này mà bôi nhọ thanh danh của Tướng gia, lỡ may mang danh che giấu đào phạm sẽ gặp phiền phức lớn.”
Ngữ khí Thần Vương Thế tử có chút uy hϊếp, nếu không mở cửa, Tướng phủ không không thoát khỏi tội danh che giấu tội phạm.
Bên trong, trước khi quản gia chưa trở về, Tiêu Nguyên không dám mở cửa ra, vẫn luôn muốn kéo dài thời gian.
Đúng lúc này quản gia vội vàng chạy về, sắc mặt trắng bệch, gật đầu với Tiêu Nguyên.
Chỉ với một ánh mắt, Tiêu Nguyên liền biết vì sao, trong lòng trầm xuống lộp bộp.
Quả nhiên là bị tính kế.
Bên tai là tiếng Thần Vương Thế tử thong thả chờ đợi, chỉ một khắc nữa sẽ phá cửa bước vào, trên trán Tiêu Nguyên đổ một lớp mồ hôi.
“Ta đi tìm hắn nói chuyện một chút, ở đây vẫn còn vương pháp đấy!”
Khánh Nhạc đảo mắt, cố ý hét lớn một tiếng.
“Thật trùng hợp, chẳng lẽ có người cố ý hãm hại Tướng phủ, bây giờ trong biệt viện chúng ta chỉ toàn là cô nương cửa lớn không tới cửa nhỏ không ra, tay không một tấc sắt, đâu có gan chứa chấp thích khách?”
“Đúng vậy, tên thích khách kia chán thở lại đến quấy rối trước cửa Tướng phủ, quả thực chán sống!”
Tiêu Nguyên rất nhanh phụ họa một câu.
“Nếu Thế tử như tiến vào lục soát được gì thì cũng thôi, nhưng nếu tay không mà về thì phải giải thích như thế nào, dù sao Thế tử cũng đã chắc chắn nói thích khách ở trong biệt viện Tướng phủ.”
Bỗng nhiên ngoài cửa im lặng một hồi, đôi mắt Thần Vương Thế tử trở nên âm trầm.
“Mấy vị tìm mọi cách để cản trở là có ý gì, người đâu!”
Thần Vương Thế tử mất đi nhẫn nại, mọi người đều sợ Hữu tướng, nhưng hắn không sợ.
Sắc mặt Tiêu Nguyên biến đổi, tất cả lời nói đều kẹt nơi cổ họng.
“Khuyên can mãi nhưng một câu cũng không nghe, còn dám cò kè mặc cả với Bản thế tử, tám phần là chột dạ!”
Thần Vương Thế tử ra lệnh một tiếng.
“Phá cửa cho Bản thế tử!”
“Vâng!”
Mấy tên thị vệ tay cầm đao nhọn trong tay đánh về đại môn của Tướng phủ gây nên tiếng bùm bùm rung động, khiến toàn bộ nha hoàn trong phủ tái hết mặt mũi, giống như chỉ lát nữa thôi, một đám thổ phỉ sẽ xông vào.
Sắc mặt Tiêu Nguyên âm trầm.
Thần Vương Thế tử này được nuông chiều từ nhỏ, bị nuôi thành tính không sợ trời không sợ đất.
Hôm nay, dù bất cứ giá nào, Tiêu Nguyên cũng không ngăn được, vì thế vội vàng căn dặn.
“Lát nữa các ngươi dựa vào ánh mắt của ta để hành động, không cần hoảng sợ….”
“Thế tử Điện hạ thật có nhã hứng, hơn nửa đêm lại mang người tới bao vây biệt uyển, Triệu mỗ bội phục!”
Tiêu Nguyên dừng lại, sửng sốt mở to hai mắt, tim đập mạnh từ từ ổn định lại, hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Một nỗi oan ức dâng lên trong lòng, Tiêu Nguyên bĩu môi, nhưng sau đó lại mừng như điên.
“Triệu Hầu gia!”
Thần Vương Thế tử liếc mắt nhìn Triệu Tuân vừa chạy đến.
Một thân trường bào màu đen không thêu bất cứ hoa văn gì, vô cùng thông thường, nhưng được làm bằng lụa gấm hiếm có, ngàn vàng một tấc, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Quý giá như vậy mà Triệu Tuân lại lấy làm xiêm y, quả thực muốn tức đến giẫm chân!
Lại nhìn lên trên, dung nhan tuyệt sắc dưới ánh đuốc như được điêu khắc mà thành, ánh đuốc như lóe lên trong mắt, nhưng nhìn kỹ lại, đáy mắt âm trầm như vực sâu hiện lên tia sáng lạnh, làm cho người ta không tự giác sốt ruột.
Khóe môi khẽ cong lên, cười như không cười, tôn lên dung nhan tuyệt sắc, vô cùng dụ dỗ, khiến người ta không cẩn thận bị hút hồn.
Triệu Tuân cũng mang theo không ít binh mã phía sau, hai người hình thành thế đối lập, mặc dù thân phận Thần Vương Thế tử tôn quý, nhưng Triệu Tuân cũng không kém cỏi chút nào.
“Triệu Hầu gia không ở Kinh đô mà chạy đến Lâm thành làm gì?”
Thần Vương Thế tử nghiêng mắt nhìn Triệu Tuân, khóe miệng cong lên một chút trào phúng.
“Triệu Hầu gia đến thật kịp thời.”
Triệu Tuân vẫn thẳng lưng như chưa phát hiện, tự động bỏ qua vẻ trào phúng trên mặt của hắn.
“Thật sự trùng hợp, Bản hầu truy bắt đào phạm cho nên mới tới Lâm thành nhưng không ngờ lại gặp Thế tử ở đây, nếu không phải đang bận việc quan trọng, nhất định sẽ mời Thế tử uống vài chén.”
Trong mắt Thần Vương Thế tử xẹt qua một chút thú vị.
“E là lúc Bản thế tử có thời gian lại sợ Triệu Hầu gia không rảnh, uống cùng Bản thế tử vài chén lại không về phụng mệnh Đại Hoàng tử kịp thời?”
“Bản hầu chỉ là một thương nhân nho nhỏ, hôm nay có thể ngồi lên vị trí Binh bộ Thượng thư Thị lang, thật sự may mắn không thôi.”
Mặc dù miệng Triệu Tuân nói như vậy, nhưng thực tế không làm cho người ta cảm nhận ra dáng vẻ a dua nịnh nọt một chút nào.
Thần Vương Thế tử cười, hắn luôn luôn khinh thường xuất thân của Triệu Tuân, một thương nhân còn có thể ngồi lên vị trí Hầu gia, chắc chắn chỉ do may mắn.
Quả thực kém xa Hoàng tôn quý tộc như hắn, hơn nữa lúc còn ở Nhàn Hạ sơn trang, hai người đã gây thù kết oán, Thần Vương Thế tử không thèm nể mặt Triệu Tuân.
Nhưng hôm nay, Triệu Tuân là nữ tế tương lai của Hữu tướng, gia tài bạc triệu, kim ngân tài phú nhiều không đếm xuể, vì nể mấy đồng bạc này nên mới sử dụng hắn, Đại Hoàng tử đúng là đã làm trò cười cho mọi người!
“Bản thế tử chỉ vui đùa một chút, Triệu Hầu gia xin đừng trách!”
Trong mắt Thần Vương Thế tử không che giấu vẻ khinh thường, hết sức xem thường Triệu Tuân!
Khóe môi Triệu Tuân cong lên.
“Nếu Thế tử bận rộn công vụ như thế, Bản hầu sẽ không quấy rầy, cáo từ!”
Thần Vương Thế tử kinh ngạc, người bên trong là Tiêu Nguyên, là vị hôn thê của hắn!
“Ơ, sao người đã đi rồi?”
Khánh Nhạc giẫn chân một cái.
Tiêu Nguyên mím môi không nói gì, vò nát khăn trong tay, trong lòng không khỏi mắng Triệu Tuân hơn mười lần.
Ý cười trên mặt Thần Vương Thế tử càng sâu thêm mấy tầng.
“Vậy, không tiễn Triệu Hầu gia.”
Triệu Tuân cầm dây cương, xoay ngựa muốn rời đi, Thần Vương Thế tử thu hồi tầm mắt.
“Tiếp tục phá cửa “
Ngay sau đó, một thị vệ bên cạnh Thần Vương Thế tử biến sắc.
“Điện hạ, hình như thích khách Triệu Hầu gia bắt được là người của chúng ta.”
Thần Vương Thế tử nghe vậy nheo mắt nhìn lại, nhất thời sắc mặt liền thay đổi, hô to một tiếng.
“Triệu Hầu gia xin dừng bước!”
Triệu Tuân nghe vậy ghìm chặt dây cương, nghiêng mắt nhìn Thần Vương Thế tử.
“Thế tử còn có chuyện gì khác?”
Người ở bên trong thở phào nhẹ nhõm, Khánh Nhạc có chút không hiểu.
“Triệu Hầu gia này có ý gì thế?”
Tiêu Nguyên che miệng cười.
“Chúng ta ngồi xem diễn là được.”
Thần Vương Thế tử thúc ngựa tiến lên, ngăn cản Triệu Tuân.
“Triệu Hầu gia chạy tới Lâm thành để bắt đào phạm, không biết là đang bắt ai?”
Triệu Tuân nhún vai, im lặng không nói.
Sắc mặt Thần Vương Thế tử cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam tử đang bị thủ hạ của Triệu Tuân bắt giữ, quả nhiên hắn không nhìn lầm.
“Bản thế tử chỉ nhất thời tò mò thôi, không biết người ngày phạm phải tội gì mà làm phiền Triệu Hầu gia tự mình dẫn người đi bắt.”
Triệu Tuân cười khẽ.
“Phạm phải tội gì à, Bản hầu cũng không biết rõ, nhưng lúc nữa trở về có thể thẩm vấn một chút, chắc hắn cũng khai ra chút gì đó.”
“Nhìn người này không giống con dân của Đông Minh, sao có thể trà trộn vào Kinh đô được?”
Thần Vương Thế tử nỉ non một câu.
Triệu Tuân nhìn Thần Vương Thế tử.
“Vậy thì phải hỏi xem chủ tử của hắn có bản lĩnh như thế nào, nhưng mà Thế tử yên tâm, Bản hầu là một thương nhân may mắn được Hoàng Thượng phong làm quan, nhận bổng lộc của Vua nên tất nhiên phải phân ưu thay Hoàng Thượng.”
“Lời này của Hầu gia là có ý gì?”
Thần Vương Thế tử nghi hoặc.
Triệu Tuân nhíu mày, giải thích vô cùng kiên nhẫn.
“Phạm nhân rơi vào trong tay Bản hầu chưa một ai có thể giữ kín miệng, chắc chắn sẽ biết sớm thôi, không phụ lòng tin của Hoàng Thượng.”
Sắc mặt Thần Vương Thế tử cứng ngắc.
“Triệu Hầu gia thật mạnh miệng.”
“Thế tử gia không tin?”
Triệu Tuân hỏi lại, Thần Vương Thế tử nghẹn lời.
Thật lâu sau, Thần Vương Thế tử liếc mắt nhìn biệt viện.
“Triệu Hầu gia biết đây là biệt viện của ai chứ? Bây giờ, vị hôn thê Tiêu Cửu cô nương của Hầu gia đang ở trong đó, chẳng lẽ Hầu gia thấy chết không cứu.”
Triệu Tuân lại cười yếu ớt.
“Chuyện của Thế tử, Bản hầu không dám làm phiền Thế tử nể mặt, lỡ may làm chậm trễ, Bản hầu không gánh nổi.”
Thần Vương Thế tử nghẹn lời.
Thật đúng là dầu muối không vào!
“Nhưng là…”
Triệu Tuân tươi cười.
“Mong là Thế tử có thể tìm ra được cái gì, nếu không, ở chỗ Hữu tướng, Thế tử cần phải giải thích cho rõ ràng, ở đây nhiều nhà như vậy, Thế tử phải giải thích rõ vì sao thích khách lại đột nhập vào biệt viện của Tướng phủ, nếu Tướng gia không nhận được lời giải thích thỏa đáng, lại bị người xấu gán cho tội danh thông địch bán quốc thì phải làm sao cho phải?”
“Ngươi!”
Thần Vương Thế tử nghẹn lời, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Triệu Hầu gia, Bản thế tử cũng chỉ vì giải quyết việc chung, nếu cứ như vậy mà buông tha cho thích khách, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nói xấu, nói Bản thế tử cố ý buông lỏng, chi bằng Triệu Hầu gia cùng Bản thế tử tiến vào điều tra, như thế sẽ không đến mức làm hỏng thanh danh của Tiêu cô nương.”
Triệu Tuân ra vẻ do dự.
“Thực không dám đấu giếm, để bắt được đào phạm này tốn rất nhiều công phu, thật không thể chậm trễ.”
Thần Vương Thế tử hít sâu một hơi.
“Triệu Hầu gia, Bản thế tử mang ba người vào phủ, trong vòng một nén hương nhất định sẽ ra khỏi phủ, tuyệt không chậm trễ Hầu gia.”
Triệu Tuân gật đầu.
“Như vậy cũng được.”
Mọi động tĩnh bên ngoài, bên trong đều nghe rõ, trong lòng Tiêu Nguyên biết, nếu người này không vào đây kiểm tra, Hữu Tướng phủ sẽ bị mọi người nghi ngờ. Nhưng có Triệu Tuân ở đây, Tiêu Nguyên cảm thấy vô cùng an tâm.
“Mở cửa đi.”
Tiêu Nguyên hất cằm, nói với thủ vệ.
Tiếng mở cửa vang lên, hai cánh cửa chậm rãi bị mở ra, trong tay mỗi thị vệ bên ngoài đều cầm một cây đuốc, có chút chói mắt.
Ở trong mắt Tiêu Nguyên chỉ có duy nhất người mặc trường bào màu đen đang ngồi trên lưng ngựa!
Hai mắt Tiêu Nguyên như tỏa sáng, khịt khịt mũi.
Mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, Triệu Tuân đều xuất hiện cứu nàng.
Triệu Tuân nghiêm mặt, không biểu cảm.
“Tiêu cô nương, đắc tội.”
Tiêu Nguyên điều tiết lại tâm trạng, lạnh mặt.
“Nếu Hầu gia đã bảo đảm, chỉ cần có thể rửa sạch ô danh cho Tướng phủ, Tướng phủ nguyện ý phối hợp!”
Thần Vương Thế tử nhìn Tiêu Nguyên dưới ánh đuốc, dung nhan xinh đẹp đoan trang không gì sánh nổi, trong mắt cũng không che giấu vẻ khinh thường,
Vừa rồi không thấy nàng nói chuyện như thế, từ nãy đến giờ thời gian cũng bị kéo dài được một chút rồi.
Thần Vương Thế tử xoay người xuống ngựa, một tay cầm roi da, Triệu Tuân bên kia cũng xoay người xuống ngựa, động tác gọn gàng lưu loát.
Hai người đứng chung một chỗ, tư thế oai hùng hiên ngang, dáng vẻ đường đường khí phách.
“Mời!”
Triệu Hầu gia bày ra thủ thế, Thần Vương Thế tử dẫn đầu tiến vào, Triệu Hầu gia đi ngay phía sau, đi đến nơi nào cũng liếc mắt nhìn một cái.
Thần Vương Thế tử vẫy tay.
“Mấy người các ngươi chia ra tìm xem!”
“Vâng!”
Ba người đang muốn tách nhau ra để lục soát.
Triệu Tuân nhíu mày.
“Thế tử, ngoại trừ nha hoàn và ma ma đang đứng trong sân ra, những nơi khác không có gì đáng nghi ngờ, thời gian một nén nhang sắp hết, Bản hầu đi trước một bước.”