Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 159: Tính sổ

Khánh Nhạc nhìn từ trên cao xuống, nghiêng mắt nhìn Hà Bảo Sâm.

“Bản quận chúa hỏi, nếu ngươi dám nói láo, Bản quận chúa sẽ chào hỏi ngươi bằng cách khác!”

Khánh Nhạc uy hϊếp hung tợn, ánh mắt sắc bén, một dòng quý khí trấn áp khiến Hà Bảo Sâm giật mình kinh hãi.

“Ta hỏi ngươi, vì sao đêm qua ngươi cưỡng ép Hà Đại tiểu thư? Ngươi là đồ súc sinh, nên bị trầm đường!”

Hà Bảo Sâm bị dọa, trực tiếp thốt ra.

“Là chính nó chạy đến phòng ta, sáng hôm nay vừa mở mắt ra ta đã thấy nó nằm bên cạnh, không liên quan gì đến ta!”

Xôn xao!

Mọi người sợ hãi than thầm, Hà Bảo Sâm không đánh đã khai, không cho tỷ muội nhà mình một lối thoát nào.

“Nói nhảm!”

Một người lao ra từ trong phòng, túm chặt tóc Hà Bảo Sâm, bắt đầu ra tay đánh hắn.

“Rõ ràng là ngươi bắt ta đi, cố tình phá hủy trong sạch của ta, súc sinh! Ta là thân muội muội của ngươi đó!”

Người lao ra không phải ai khác chính là Hà Tuệ đã mất tích một đêm, Hà Tuệ bị kích động, đầu óc không nghĩ được gì, vừa nghe Hà Bảo Sâm nói thế liền liều lĩnh xông ra.

“Là ngươi quyến rũ ta!”

Hà Bảo Sâm ôm đầu kêu to.

“Thối lắm! Trong phủ này, có nha hoàn nào chưa bị ngươi ngủ cùng, ngươi phong lưu thành tính, không có chút tiền đồ nào, ta là khinh thường ngươi!”

Hà Tuệ cực kỳ tức giận, trực tiếp đào hết ngọn nguồn của Hà Bảo Sâm.

“Nếu ngươi không phải trưởng tử, ngươi cho rằng mọi người sẽ nhịn ngươi sao, nếu phụ thân có một nhi thử khác thì ngươi không bằng cái rắm, nhiều năm làm bại hoại thanh danh của Hà gia, bắt nạt nam nhân cưỡng ép nữ nhân, bắt nạt kẻ yếu, gây nhiều phiền phức cho Hà gia!”

Hà Tuệ trút hết tất cả oan ức trong lòng, hận không thể bóp chết Hà Bảo Sâm mới tốt.

Hà Bảo Sâm ôm đầu chạy loạn xung quanh, khắp nơi đều nghe tiếng kêu rên.

Hà phu nhân vừa tức vừa giận, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đánh nhau, vạch mặt nhau trước trước mắt nhiều người, gương mặt bà sắp biến thành màu đen.

“Nếu không phải vì ngươi phá hỏng thanh danh của ta, ta cũng không đến mức đến nay vẫn chưa xuất giá!”

Hà Tuệ càng nói càng tức giận, đánh Hà Bảo Sâm chạy trốn khắp nơi, không ai dám ngăn cản.

Hà Bảo Sâm là một người cặn bã, trong phủ không ít nha hoàn bị hắn dày vò đến chết, bị hắn nhìn trúng sẽ không có kết cục tốt, chỉ mong Hà Bảo Sâm bị đánh chết mới tốt.

Nhóm Triệu Nhàn Nhi như được xả giận, thoải mái không thôi.

Hà Tuệ đánh đến mệt mới dừng lại, ai ngờ Hà Bảo Sâm vớ được chiếc gậy gỗ trên mặt đất, ra sức đánh một gậy lên người Hà Tuệ, Hà Tuệ bất ngờ không kịp đề phòng thét lớn một tiếng, bị đánh ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Hà Bảo Sâm cười lạnh.

“Ta nhổ vào! Còn giả vở thanh cao, chỉ bằng dáng vẻ này của ngươi mà còn dám vọng tưởng được gả cho quý công tử Kinh đô, cũng không lấy gương tự soi mình xem có xứng hay không!”

Hà Bảo Sâm giận dữ, lớn đến chừng này nhưng chưa bao giờ hắn bị đánh, bất chấp hết thảy vung gậy gỗ đánh Hà Tuệ.

Từng nhát từng nhát vô cùng ngoan độc, Hà Tuệ không nhịn được mà kêu thảm thiết, không quá hai cái đã trợn ngược mắt hôn mê bất tỉnh, thế nhưng Hà Bảo Sâm vẫn không dừng tay.

“Dừng tay!”

Một tiếng thét lớn vang lên, Triệu Nhàn Nhi nhìn theo tiếng thét, là một vị Lão phu nhân, sắc mặt âm trầm đang đứng ngoài cửa, bà đang chậm rãi bước vào.

Bỗng nhiên Hà phu nhân cảm giác thân mình có thể cử động, kêu thảm một tiếng xông về phía Hà Tuệ.

“Tuệ Nhi, Tuệ Nhi!”

Kêu hai tiếng, Hà Tuệ lẩm bẩm đáp lại, nhưng không đứng lên nổi.

“Còn thất thần làm gì, nhanh đi mời đại phu!”

Hà phu nhân quay đầu ra lệnh cho nha hoàn.

“Vâng, nô tì đi ngay.”

Một nha hoàn vội vàng chạy đi.

“Hà Lão phu nhân.”

Triệu Nhàn Nhi thấp giọng nói.

Hà Lão phu nhân gật đầu với ba người.

“Quấy nhiễu các vị, còn mong các vị thứ lỗi, chi bằng ba vị đến tiền sảnh đợi một lát.”

“Mẫu thân, không được để bọn nó rời đi, bọn nó tính kế Tuệ Nhi và Bảo Sâm, bức hai hài tử thành dáng vẻ này, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!”

Vẻ mặt Hà phu nhân âm ngoan trừng mắt nhìn ba người, tức giận không có chỗ phát tiết.

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Hà Lão phu nhân quát lớn.

“Còn ngại mặt mũi chưa mất hết phải không, có phải ngươi muốn thẩm vấn từng người một mới chịu bỏ qua?”

Hà phu nhân như bị bóp chặt cổ họng, bỗng chốc không nói nên lời.

Tuy rằng ngày hôm qua Hà Lão phu nhân không ở trong phủ, nhưng nhìn tình hình hiện tại cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Tính tình tôn tử của bà như thế nào, Hà Lão phu nhân rõ ràng nhất, tám phần là muốn tính kế Triệu Nhàn Nhi nhưng lại bị Triệu Nhàn Nhi ra tay giáo huấn.

Hà Lão phu nhân thở dài một tiếng, Hà Bảo Sâm là độc đinh Hà gia, đến nay chưa thú thê, ở Lâm thành có tiếng vô lại thối tha, vừa nhắc tới Hà Bảo Sâm người ta chỉ biết nhíu mày.

Trước đây, Hà Lão phu nhân cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nay nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ sớm muộn gì Hà gia cũng bị hủy trong tay Hà Bảo Sâm.

Sau trăm tuổi, Hà Lão phu nhân đâu còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Hà gia nữa, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chỉ vào gáy chửi rủa, bà sống cả đời nhưng lại vì một tiểu bối mà không ngóc đầu lên được.

Hà Lão phu nhân đã nghĩ thông suốt.

Triệu Nhàn Nhi liếc mắt nhìn nha hoàn, nha hoàn lấy một chiếc hộp gấm từ trong lòng ra.

“Lão phu nhân, ta phụng mệnh tổ mẫu tới đây.”

Hà Lão phu nhân tiếp nhận thư tín, vừa mở ra, sắc mặt tái nhợt, sau đó một dòng lửa giận từ từ thay thế. Vừa chuyển mắt liền liếc nhìn Hà phu nhân, tâm Hà phu nhân giật giật, có dự cảm không rõ nổi lên trong lòng.

“Mẫu thân….”

Hà Lão phu nhân vò chặt thư trong tay, buồn bực ném cho Hà phu nhân, Hà phu nhân vội vàng nhặt thư lên đọc, sắc mặt nhanh chóng biến đổi.

“Mẫu thân, chuyện này không phải là thật….”

“Trước đây Triệu gia trả lại một nửa của hồi môn, vì sao ngươi lại giấu diếm không nhắc tới?”

Sức khỏe tiểu nữ nhi của Hà Lão phu nhân yếu ớt từ nhỏ, năm năm sau khi gả cho Triệu đại nhân đã tạ thế.

Vừa nghĩ đến tiểu nữ nhi, khóe mắt Hà Lão phu nhân ươn ướt, dường như vừa nhớ lại chuyện thương tâm.

“Ta….”

Hà phu nhân không ngờ chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, nay Triệu Lão phu nhân lại nhắc lại chuyện xưa.

“Ta cũng suy nghĩ thay cho Thiền Linh, miễn cho sau này bị kế mẫu sỉ nhục, sau này xuất giá không có của hồi môn.”

Triệu Nhàn Nhi nghe vậy xùy cười một tiếng.

“Đúng vậy, cho nên của hồi môn của đại tỷ được hai nhà chia nhau bảo vệ một nửa, qua mấy ngày nữa, toàn bộ của hồi môn của đại tỷ, Triệu phủ sẽ trả lại Hà gia không thiếu một thứ.”

Hà phu nhân nghe vậy đôi mắt sáng ngời.

“Nếu đã bảo vệ, vậy của hồi môn đâu?”

Hà Lão phu nhân cố nén tức giận.

“Của hồi môn này là của Thiền Linh, mặc kệ nàng có dùng được hay không cũng không đến lượt ngươi nhúng tay vào!”

Hà phu nhân nhất thời ủ rũ.

“Mẫu thân không thể nói như vậy, nay Hà gia là nhi tức quản lý sự vụ, chi phí ăn mặc đâu có chỗ nào không cần tiền, hơn nữa của hồi môn này cũng được lấy từ Hà gia ra, nay trở lại đương nhiên là tài sản của Hà gia, Hà gia tổng cộng có hai nữ hài tử, tương lai cũng phải gả ra ngoài.”

Hà phu nhân nói vẻ đương nhiên, đứng thẳng sống lưng.

“Ta đang hỏi ngươi, của hồi môn ở đâu!”

Hà Lão phu nhân trầm giọng hỏi.

Ánh mắt Hà phu nhân né tránh.

Đã mười mấy năm trôi qua, của hồi môn đã bị bà tiêu xài gần hết, đâu có thể đưa ra được?

“Hà Lão phu nhân, trước đây Hà phu nhân đến Triệu phủ cãi lộn, đòi Triệu gia phải cho Hà gia một lời giải thích, tổ mẫu cho Hà phu nhân một trăm vạn lượng bạc thì bà ấy mới bỏ qua chuyện này.”

Triệu Nhàn Nhi thấp giọng nói.

Hà phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Nhàn Nhi.

“Đây là chuyện của Hà gia, không liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ tính là thông gia, có tư cách gì mà xen vào chuyện của người khác?”

Hà Lão phu nhân chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, cả người mệt mỏi, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều tiểu bối như thế, Hà Lão phu nhân làm việc thẳng thắn vô tư, từ trước đến nay rất ít khi quản chuyện trong nhà, cho nên rất nhiều việc bà đều bị qua mặt mà không hay biết tí gì. Hôm nay từng chuyện từng chuyện bị tố giác, Hà Lão phu nhân bùng nổ tức giận.

“Câm miệng!”

“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, của hồi môn đâu!”

Trong đôi mắt Hà Lão phu nhân hiện lên sát ý, Hà phu nhân khϊếp sợ lui ra phía sau vài bước, môi mấp máy thì thào nói không nên lời, nháy mắt ra hiệu cho Hà Bảo Sâm, Hà Bảo Sâm nào dám tiến lên, luôn cúi đầu giả bộ không nhìn thấy.

Hà phu nhân bất đắc dĩ, đành phải kiên trì nói tiếp.

“Mẫu thân, việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, chúng ta có chuyện gì thì để sau hẵng nói, không cần thiết làm trò cười cho người ngoài.”

“Trò cười?”

Hà Lão phu nhân cười lạnh.

“Nhiều năm qua, chẳng lẽ Hà gia bị chê cười còn ít sao, hôm nay không nói rõ ràng, đừng trách ta không nể mặt!”

Hà phu nhân nheo mắt, biết hôm nay bà không tránh thoát khỏi một kiếp này.

“Mấy năm trước mấy cửa tiệm làm ăn thua lỗ, cho nên nhi tức đã dùng của hồi môn bù vào….”

Hà phu nhân cực kỳ lo lắng, dù sao của số hồi môn này, Triệu Thiền Linh cũng không dùng được, sau này chẳng phải đều là của Hà gia sao, cho nên bà tiêu xài cũng là chuyện đương nhiên.

Hà Lão phu nhân tức đến choáng váng, sắc mặt khó coi, âm trầm như mặt nước, ra lệnh cho nha hoàn.

“Đem sổ sách mấy năm nay đến đây, cho người dẫn tất cả chưởng quỹ đến!”

Hà phu nhân liền phát hoảng.

“Mẫu thân, người làm cái gì vậy?”

Lời Hà phu nhân nói, Hà Lão phu nhân không tin nửa chữ, cần phải tra rõ ràng.

Thấy Hà Lão phu nhân không bị lay động, nếu kiên quyết muốn kiểm kê, những khoản mà Hà phu nhân chi tiêu đều bị lộ ra hết.

“Mẫu thân, kỳ thật lúc trước còn có một phần là cho Bảo Sâm, còn một phần chuẩn bị cho đường làm quan của lão gia, chuyện này mà làm lớn sẽ không tốt cho Hà gia.”

Hà phu nhân vội vàng khuyên nhủ.

Hà Lão phu nhân bất chấp mọi giá, hạ quyết tâm nhất định phải thay Hà gia thanh lý môn hộ.

“Viết rõ từng khoản chi ra đây, nhiều năm trôi qua, mặc dù không nhớ được hết, chỉ cần viết sơ qua là được!”

Hà Lão phu nhân không tính buông tha cho Hà phu nhân,

Hà phu nhân cắn chặt răng, số bạc này sau khi bù thua lỗ thì phần lớn bà đưa cho thân mẫu. Ai ngờ thời gian đã trôi qua lâu, nay lại bị người ta bới ra, nhất thời Hà phu nhân không kịp chuẩn bị.

Xem tình hình này, Hà phu nhân có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi nắng, Hà Lão phu nhân không phải là người có tính tình yếu đuối.

“Hà Lão phu nhân, nếu không tiện, chúng ta đi trước một bước.”

Triệu Nhàn Nhi cũng không nguyện ý nghe việc tư của Hà gia.

“Triệu cô nương yên tâm, chuyện này Hà gia nhất định sẽ cho cô nương một lời giải thích rõ ràng!”

Hà Lão phu nhân nói như chặt đinh chém sắt.

“Đa tạ Hà Lão phu nhân.”

Triệu Nhàn Nhi gật đầu, lập tức rời khỏi Hà gia.

Hà phu nhân cũng không có lá gan giữ người lại, nay bản thân bà còn khó giữ, đâu quản nổi ba người Triệu Nhàn Nhi.

Trong lòng Hà phu nhân rất khó chịu, dựa vào cái gì mà Triệu Nhàn Nhi lại dám làm loạn Hà gia sau đó lại rời đi trong yên bình.

Hà phu nhân hận, suýt chút nữa cắn gãy răng bạc, trong lòng mắng Triệu gia xen vào việc của người khác, không nhịn được nói thầm một câu.

“Mẫu thân, Bảo Sâm và Tuệ Nhi chịu tổn thương lớn như vậy, Triệu gia đâu thể trốn tránh trách nhiệm được.”

Hà Lão phu nhân nhìn cũng không thèm nhìn thể loại đức hạnh này của Hà phu nhân, lúc trước mắt bà bị mù mới có thể thú ả vào cửa.

“Mau đi mời Đại gia đến!”

Hà Đại gia và Hà Lão phu nhân đi dâng hương, bây giờ vừa đến nha phủ làm việc, còn chưa vào đến cửa đã bị tiểu tư mời đi.

Mí mắt Hà phu nhân giật giật.

“Mẫu thân, nhất định là Triệu gia muốn trốn tránh trách nhiệm, không bảo đảm cho Thiền Linh được mối hôn sự tốt, cho nên mới đem oán khí trút lên đầu chúng ta, mẫu thân đừng để mắc mưu.”

“Hôm nay, nếu ngươi không giao của hồi môn ra, sổ sách không trùng khớp, Hà gia tuyệt không dễ dàng tha thứ cho ngươi tiếp tục làm bậy!”

Vẻ mặt Hà Lão phu nhân kiên quyết.

Hà phu nhân liền phát hoảng, lắc đầu.

Đúng lúc này Hà Đại gia đi đến, dọc theo đường đi, tiểu tư đã thuật lại mọi chuyện cho Hà Đại gia nghe. Có thể thấy sắc mặt của Hà Đại gia vô cùng khó coi!

Hà Đại gia vừa vào cửa liền vọt thẳng tới, đạp Hà phu nhân một cước.

“Của hồi môn đâu?”

Hà phu nhân bất ngờ không kịp phòng bị, bị đá ngã lăn ra đất, ôm ngực nửa ngày vẫn không thở nổi.

“Lão gia!”

Hà Đại gia tóm chặt cổ áo Hà phu nhân, vẻ mặt hung ác.

“Ta đang hỏi ngươi, nói mau!”

Hà phu nhân sợ tới run, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Rất nhanh, mấy vị chưởng quầy đã đến, mọi người đều nơm nớp lo sợ đứng im bên cạnh.

“Tra! Lỗ lãi mấy năm nay của từng cửa tiệm như thế nào, mỗi khoản đều phải kê khai, tính toán cẩn thận cho ta!”

Hà Lão phu nhân lạnh giọng ra lệnh.

“Có nửa điểm giả dối, nếu bị ta tra ra, chúng ta gặp nhau ở quan phủ!”

Mấy chưởng quầy hoảng sợ, ngước mắt lên nhìn Hà phu nhân, vừa thấy dáng vẻ này cũng không dám trì hoãn, bắt tay tính toán ngay tại chỗ.

Tim Hà phu nhân đập mạnh, lời nghẹn trong cổ họng không nói thành câu.

Hà Đại gia đứng ở bên cạnh, lại liếc mắt nhìn Hà Bảo Sâm lui ở góc, đáy mắt chán ghét càng sâu.

Đợi đúng hai canh giờ, sổ sách cũng được tính toán xong, không những không có lỗ mà hàng năm đều có lãi ít nhất hai mươi vạn lượng bạc.

Nhưng Hà phu nhân lại nói làm ăn bị lỗ, cần phải bù vào, Hà Lão phu nhân trước giờ là không để ý, tất cả đều giao cho bà ta xử lý.

Nay trần trụi bị người ta đánh cho một cái tát, Hà Lão phu nhân cười ra tiếng.

“Nguyên Nhi, đây là kết quả mà mẫu thân nhẫn nhịn, Hà gia sớm muộn gì cũng sẽ bại trong tay nữ nhân này, Hà gia không cầu thăng quan phát tài, nhưng cầu không bại, không bị người đời chỉ mũi mắng mỏ, nhiều năm nay bị bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy, đã đủ lắm rồi!”

“Mẫu thân!”

Hà phu nhân cả kinh.

“Người nghe nhi tức giải thích a…”

“Trong vòng ba ngày, nếu ngươi giao toàn bộ của hồi môn và ngân lượng ra đây, ta vẫn nhận ngươi làm nhi tức, thậm chí có thể bỏ qua chuyện cũ!”

Bỗng nhiên Hà Lão phu nhân nhìn Hà phu nhân.

Hà phu nhân muốn mở miệng, nhưng vốn dĩ không thể giải thích được, bạc đã tiêu hết, đâu thể thu hồi lại được?

Thấy Hà phu nhân không nói lại được lời nào, Hà Lão phu nhân hít sâu một hơi.

“Viết hưu thư đi, những thứ mất đi khấu trừ của hồi môn của ả, không cho mang đi một chút mảnh nhỏ nào.”

Hà Đại gia do dự, Hà Lão phu nhân lại nói.

“Hà gia không lo không có trưởng tử, sau này lại thú một người khác là được, nếu con tiếp tục dung túng thì ba vị đến từ Kinh đô kia cũng sẽ không tha cho con, một người là người Triệu gia, một người là Quận chúa, còn người kia là đích nữ Tướng phủ, cả ba người này đều không phải người dễ chọc vào?”

Hà Đại gia nghe vậy liền gật đầu.

Hà phu nhân tự làm bậy đắc tội người khác, tùy tiện vớ một người cũng sẽ ép Hà gia không thở nổi.

“Mặt khác, chuẩn bị đầy đủ hai trăm vạn lượng bạc trả lại cho Triệu gia.”

Hà Lão phu nhân là người sĩ diện, tuyệt đối không cho phép bị người khác xem nhẹ, nhất là Triệu Lão phu nhân.

“Vâng, con biết rồi.”

“Mẫu thân, nhiều năm nay nhi tức đều nỗ lực vì Hà gia, nhưng kết quả chỉ vì một lời gièm pha mà liền hưu, ta không phục!”

Hà phu nhân sợ ngây người.

Chỉ có vậy mà muốn hưu bà, nhất thời nhảy dựng lên.

“Chuyện này không phải do ngươi quyết định, Hà gia đã sớm trở thành trò cười cho Lâm thành chứ không chỉ vì chuyện này, nếu ngươi không phục, chúng ta gặp nhau trên công đường, để Huyện lệnh đại nhân phán xử, về phần của hồi môn của ngươi, nếu muốn lấy thì mang của hồi môn của Triệu Thiền Linh đến đối, còn không thì đừng có mơ!”

Hà Lão phu nhân bất chấp mọi giá, chuyện này có truyền ra ngoài cũng hưu Hà phu nhân, chắc chắn chuyện này liên quan đến nhà thân mẫu của Hà phu nhân, đắc tội với người nhà thân mẫu, cuộc sống sau này của Hà phu nhân sẽ không có chỗ tốt.

Hà phu nhân vừa tức vừa giận.

“Mẫu thân, người không thể đối xử với ta như vậy, lão gia, chẳng lẽ tình cảm phu thê hơn hai mươi năm của chúng ta có thể dùng tiền để đánh đổi sao?”

Hà đại gia nhìn Hà phu nhân, vẻ mặt phiền chán.

“Mẫu thân nói rất đúng, ngươi không phục cứ việc đi kiện đi!”

“Ta!”

Tâm Hà phu nhân như tro tàn.

“Tổ mẫu, phụ thân, chuyện này không liên quan gì đến con….”

Hà Bảo Sâm nhảy ra, vội vàng phủi sạch quan hệ.

Hà Lão phu nhân liếc mắt nhìn Hà Bảo Sâm.

“Bảo Sâm và Tuệ Nhi hoặc ra khỏi phủ đi theo mẫu thân ngươi, hoặc sống cả đời trong phật đường của Hà gia, ăn chay niệm phật, không được oán hận nửa câu!”

“Tổ mẫu!”

Hà Bảo Sâm sửng sốt, hai con đường này, hắn không muốn chọn con đường nào hết.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nội trong ba ngày không ra khỏi phủ, đừng trách ta không nể tình cảm!”

Hà Lão phu nhân vịn tay nha hoàn rời đi, trong đầu sinh ra từng đợt đè nén.

Hà đại gia cũng không lên tiếng, xoay người bước đi, ông cũng vô cùng thất vọng với trưởng tử này, một chút lưu luyến cũng không có.

“Mẫu thân, bây giờ làm sao?”

Hà Bảo Sâm sửng sốt, không biết phải làm gì.

“Mẫu thân dẫn con đi đi.”

Hà phu nhân cắn chặt răng, chuyện cho tới nước này đã không có đường lui, của hồi môn của bà đều bị giữ lại trong phủ, sau này cũng sẽ đưa cho Hà Yên.

Hà phu nhân không cam tâm, trong lòng không biết đang tính toán cái gì.

Ngày hôm sau, Hà phu nhân phái người tung ra tin đồn, Hà gia bị Quận chúa Kinh đô bức bách không còn đường đi, buộc phu thê Hà gia ly biệt, khiến Hà gia gà bay chó sủa.

= = = = = = = = = = = = = =

– Trầm đường: Một loại hình phạt thường dùng để xử trí gian phu da^ʍ phụ, nữ tử không chồng lại mang thai thời xưa. Dùng rọ heo, nhốt người đang bị trói vào trong đó. Sau đó thả trôi sông mặc kệ sống chết.