Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 154: Triệu Nhàn Nhi là người thích hợp nhất

Triệu Nhàn Nhi nhíu mi.

“Hà Lão phu nhân không ở trong phủ?”

Hà Bảo Sâm gật đầu, tươi cười như hoa.

“Thật sự là không khéo, biểu muội đường xa đến đây, chi bằng ở lại Hà gia làm khách vài hôm, để Hà gia tiếp đãi chu đáo, hơn nữa cũng vì suy nghĩ cho an nguy của biểu muội, gần đây Lâm thành không an toàn lắm, thổ phỉ thường xuyên lui tới, biểu muội chỉ là một tiểu cô nương, nếu ở bên ngoài lỡ may xảy ra chuyện gì, Hà gia cũng khó bề ăn nói?”

Hà Bảo Sâm uốn ba tấc lưỡi muốn thuyết phục Triệu Nhàn Nhi lưu lại, rồi lại liếc mắt nhìn hai nha hoàn xinh đẹp đứng bên cạnh, trong lòng Hà Bảo Sâm rạo rực ngứa ngáy.

“Đúng vậy, Triệu biểu muội đừng ghét bỏ Hà gia, mặc dù Hà gia không phú quý bằng Triệu gia, nhưng tốt xấu gì ở Lâm thành cũng có chút danh tiếng, mấy tên thổ phỉ thông thường không dám trêu chọc vào.”

Hà Tuệ liếc mắt nhìn Triệu Nhàn Nhi.

“Triệu biểu muội cứ ở lại tự nhiên, dù sao Yên Nhi cũng đã quấy rầy Triệu gia nhiều năm, đã mang đến không ít chuyện phiền toái, chi bằng lần này cho Hà gia một cơ hội để bù đắp?”

Triệu Nhàn Nhi ngước mắt nhìn Hà Tuệ, sau đó xoay chuyển ánh mắt dừng ở trên người Hà Yên, ánh mắt sắc bén ba phần.

Da đầu Hà Yên không lý do nổi dựng lên, tổng cảm thấy ba người này đến đây không có ý tốt gì.

“Triệu cô nương coi thường Hà gia?”

Hà phu nhân đặt mạnh chén trà lên bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, vô cùng dễ nghe.

Triệu Nhàn Nhi nheo mắt nhìn lại.

“Hà phu nhân khách khí, vãn bối không dám, nếu Hà Lão phu nhân không ở trong phủ, liền quấy rầy rồi.”

Hà phu nhân nghe vậy, khóe miệng cong lên một chút, cười đắc ý.

“Người đâu, sắp xếp cho Triệu biểu cô nương một phòng, nếu Triệu cô nương không chê, tối nay Hà gia làm bữa tiệc nhỏ đón gió tẩy trần cho cô nương.”

Triệu Nhàn Nhi không cự tuyệt, ngược lại vui vẻ đáp ứng.

Không biết vì sao, mí mắt Hà Yên lại càng giật mạnh, tổng cảm chuyện lớn không thành.

Không nhắc đến thân phận và địa vị của Triệu Nhàn Nhi, chỉ cần nhắc đến hai vị bên cạnh kia, một người là Quận chúa, một người là đích nữ Hữu tướng đương triều, người nào cũng không dễ chọc, nếu xảy ra chuyện gì, Hữu tướng còn không xóa sổ Hà phủ!

Đang nghĩ tới đó, Hà Tuệ tiến lên, nhìn chằm chằm trâm cài trên đầu Triệu Nhàn Nhi, thầm than một tiếng, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, được làm từ đá hồng ngọc, xa xa nhìn lại giống như phượng hoàng đang giương cánh, Hà Tuệ nhất thời không dời mắt được. Vì thế liền tùy ý tháo một cây trâm trên đầu xuống.

“Lần đầu gặp mặt không có lễ vật gì quý, nay tặng cây trâm này cho biểu muội, lúc ở đây có gì không quen thì cứ đến tìm ta.”

Nói xong liền muốn cài trâm lên mái tóc của Triệu Nhàn Nhi, Triệu Nhàn Nhi lui ra phía sau một bước, thản nhiên nói.

“Hà biểu tỷ khách khí, lễ vật quý trọng như vậy ta không dám nhận.”

“Chuyện này có là gì, nếu muội cảm thấy áy náy, chúng ta có thể trao đổi.”

Ánh mắt Hà Tuệ nhìn chằm chằm chiếc trâm phượng trên đầu Triệu Nhàn Nhi, có ý nhắc nhở.

Triệu Nhàn Nhi nâng tay lên rút một chiếc trâm hoa rất nhỏ xuống.

“Lúc rời khỏi phủ không mang vật gì quý trọng, ngoại trừ trâm phượng tổ mẫu đưa cho không thể tặng ra chỉ có chiếc trâm này, nếu biểu tỷ không chê thì đổi đi.”

Ánh mắt Hà Tuệ tối sầm xuống, sắc mặt rất khó coi, dùng một chiếc trâm vàng đi đổi một chiếc trâm hoa, có ngốc mới làm.

Hà Tuệ nhìn trúng trâm phượng, nhưng là Triệu Nhàn Nhi lại nói do trưởng bối ban tặng không thể tặng loạn, trực tiếp ngăn chặn ý đồ của Hà Tuệ. Nhưng tay đã đưa ra không trung, Hà Tuệ có chút xấu hổ, đang muốn rút tay về thì trâm vàng đã bị Hà Bảo Sâm cướp mất.

Vẻ mặt Hà Bảo Sâm ân cần, đưa cho Triệu Nhàn Nhi.

“Dung nhan biểu muội trắng nõn, rất xứng với chiếc trâm này, biểu ca cài trâm cho muội.”

Nói xong Hà Bảo Sâm muốn chạm vào Triệu Nhàn Nhi, chóp mũi phảng phất mùi hương nhàn nhạt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Hà Bảo Sâm, cảm thấy trong lòng như được lấp đầy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhàn Nhi lạnh đi.

“Mong Hà Đại công tử tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân!”

Thấy mỹ nhân giận, Hà Bảo Sâm mới thu tay lại, sợ Triệu Nhàn Nhi hoảng hốt, hắn cười hắc hắc.

“Là biểu ca đường đột mạo phạm, biểu muội chớ trách, biểu ca nhận lỗi với muội.”

Triệu Nhàn Nhi không thèm nhìn Hà Bảo Sâm, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường và lạnh lẽo.

Bên này, Hà Tuệ cầm trâm hoa trong tay tức đến đỏ mắt, vậy mà nàng lại uổng phí để mất một chiếc trâm vàng, nàng trừng mắt nhìn Hà Bảo Sâm, vừa thấy mỹ nhân đã quên bản tính!

Hà Bảo Sâm không để ý, một lòng muốn nhào vào người Triệu Nhàn Nhi.

Hà phu nhân mở miệng nói.

“Tuệ Nhi, Bảo Sâm, thời gian không còn sớm nữa, trước để biểu cô nương đi nghỉ ngơi một lát, muốn nói gì cũng không cần nóng vội.”

Hà Tuệ nhận được ánh mắt của Hà phu nhân, nghe vậy mới chịu nhịn xuống, cố nén cơn tức này.

Hà Bảo Sâm vội vàng gật đầu, luôn mãi dặn dò nha hoàn nhất định phải sắp xếp thỏa đáng cho Triệu Nhàn Nhi.

Sau khi ba người rời đi, Hà Bảo Sâm mới thu hồi ánh mắt, cười hì hì chạy đến trước mặt Hà phu nhân.

“Mẫu thân, theo con thấy, nếu có thể thú biểu muội làm chính thê, sau này không lo phú quý, khi đó con còn có thể thăng quan như diều gặp gió, làm Hà gia vẻ vang!”

Hà Bảo Sâm hận không thể lập tức ôm Triệu Nhàn Nhi trong tay, nhân tiện cũng không buông tha hai nha hoàn kia.

Hà Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn Hà Bảo Sâm, châm chọc.

“Đại ca không khỏi quá mức tự tin, người ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn đại ca một cái.”

Bỗng nhiên sắc mặt Hà Bảo Sâm trở nên cổ quái, chuyển mắt nhìn Hà Yên, tim Hà Yên suýt nhảy lên cổ họng.

“Chuyện này không phải do nàng định đoạt, chỉ sợ đến lúc đó còn phải khóc lóc cầu xin ta thú nàng!”

Hà phu nhân cũng cười theo, không hổ là mẫu tử, suy nghĩ cũng giống nhau.

“Không sai, người dưới mí mắt còn sợ chạy mất sao?”

Trong mắt Hà phu nhân, Triệu Nhàn Nhi như con cừu non mặc cho bà xâu xé, không thể trốn thoát!

Hà Tuệ nghe vậy liền hoảng hốt, sau đó cười mỉm đầy thâm ý.

“Nếu có thể thú được Triệu Nhàn Nhi, nói không chừng sau này mẫu thân còn có thể làm quan phu nhân, hưởng thụ vinh hoa.”

Nói như thế, không chừng nàng cũng có thể đến Kinh đô, còn có thể kết giao với các quý công tử.

Hà Tuệ nghĩ đến đó khuôn mặt nhỏ nhắn không tự giác đỏ lên.

“Xem ra hai năm qua Triệu gia sống thật thoải mái a, ngay cả hai nha hoàn cũng được sống sung sướиɠ, ta thấy có vẻ chất liệu y phục của các nàng còn tốt hơn cả ta.”

Bỗng nhiên Hà Tuệ nhíu mi.

“Đã tốt như vậy, vì sao không nâng đỡ Hà gia một chút, thật quá đáng!”

Hà Bảo Sâm tự động xem nhẹ lời của Hà Tuệ, chỉ nhớ Hà Tuệ nói, nha hoàn bên cạnh Triệu Nhàn Nhi, dáng vẻ hắn chuyển thành chắc chắn phải thuộc về hắn.

“Quả thật hai nha hoàn kia xinh đẹp, nữ tử mặc tử y, giơ tay nhấc chân đâu giống nha hoàn, nếu nói Công chúa có khi cũng có người tin, đáng tiếc sinh ra chỉ là nha hoàn mà thôi.”

Hà phu nhân che miệng cười khẽ.

“Nếu thích nạp thϊếp là được.”

“Đa tạ mẫu thân thành toàn!”

Đôi mắt Hà Bảo Sâm sáng ngời, xoa tay như muốn thử ngay.

Hà Yên nghe vậy tim đập mạnh.

“Mẫu thân, hai người kia không phải nha hoàn….”

Hà Bảo Sâm thật sự lớn mật, dám đánh chủ ý vào trên người Tiêu Nguyên, Hà Yên vội vàng ngăn lại, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, lúc đó nàng là người đầu tiên gặp xui xẻo.

Hà phu nhân nhíu mi.

“Không phải nha hoàn thì là cái gì, chẳng lẽ là tiểu thư quý gia, từ lúc bước vào còn không biết điều chào hỏi, tiểu thư quý gia chắc chắn không phải là người không lễ phép!”

“Chẳng lẽ nhị muội muội biết bọn họ?”

Hà Tuệ cười, xen vào một câu.

Hà Yên gật đầu.

“Nữ tử phía bên trái mặc y phục màu tím nhạt kia là đích nữ Hữu tướng Kinh đô, xếp thứ chín, nữ tử bên phải mặc y phục vàng nhạt là thân chất nữ của Hoàng Thượng, Khánh Nhạc Quận chúa!”

“Xì!”

Hà Tuệ không nhịn được, bật cười.

“Đích nữ Hữu tướng và Quận chúa?”

“Không sai!”

Hà Tuệ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hà Yên.

“Thân phận các nàng cao quý chạy đến Hà gia làm gì?”

Trong mắt Hà phu nhân và Hà Bảo Sâm cũng mang theo nghi ngờ, bán tín bán nghi.

“Tin hay không tùy tỷ, hai vị này ở Kinh đô đều là người không dễ đối phó, ta ngây người ở Kinh đô lâu như vậy, đã từng gặp các nàng.”

Hà Yên nói rõ ràng mọi chuyện, lỡ xảy ra chuyện gì đừng trách nàng không nhắc trước.

Hà Bảo Sâm híp mắt lại.

“Đại danh Hữu tướng như sấm vang bên tai, nếu trở thành nữ tế Hữu tướng….”

Hà Yên hừ lạnh.

“Đại ca, Hữu tướng không sợ bị uy hϊếp nhất, ta khuyên huynh sớm chết tâm này đi, Tiêu Nguyên nay đã được tứ hôn cho Kinh đô Triệu Hầu gia, cũng chính là phụ tá đắc lực của Đại Hoàng tử, nếu huynh đánh chủ ý lên người nàng sẽ đắc tội cả Đại Hoàng tử và Hữu Tướng!”

Hà Yên không nhịn được mở to hai mắt mà nhìn, nếu là người khác nàng mới lười nhắc nhở.

Sắc mặt Hà Bảo Sâm cứng đờ, cười ngượng.

“Đâu đến mức trầm trọng như thế.”

“Hữu tướng là người lòng dạ độc ác, nếu Tiêu Nguyên bị oan ức tuyệt sẽ không bỏ qua cho Hà gia, ngay cả Tam Hoàng tử cũng bị Hữu tướng đày đến Thương Châu chịu khổ huống chi chỉ một Hà gia nhỏ bé?”

Hà Yên nhíu mi, cảm thấy Hà Bảo Sâm quá mức lỗ mãng, trong mắt ngoài trừ nữ tử dung mạo xinh đẹp ra thì chẳng nghe thấy gì khác.

Hà phu nhân cũng nhíu mi.

“Vậy vì sao con không nói sớm?”

“Mẫu thân, nữ nhi đâu có cơ hội mở miệng.”

Hà Yên có chút oan ức.

Hà Bảo Sâm giống như bị hắt một chậu nước lạnh, vịt đến miệng không ăn được, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Mẫu thân, Quận chúa kia…”

Hà Bảo Sâm xoay chuyển ánh mắt, dời khỏi mục tiêu ban đầu.

Hà Yên tức quá hóa cười, mím chặt môi không nói thêm gì nữa, những thứ nên nói nàng đã nói, nếu lại khuyên cũng chỉ khiến Hà Bảo Sâm thêm chán ghét nàng.

Tâm tư Hà phu nhân lung lay, nhìn Hà Yên.

“Con ở Kinh đô đã lâu, nói một chút đi.”

Hà Yên thấp giọng nói.

“Khánh Nhạc Quận chúa được Thái Hậu và Hoàng Thượng sủng ái, chẳng qua mẫu thân nàng không thích nàng.”

Hà phu nhân vừa nghe xong đôi mắt sáng rực.

“Vậy thì tốt, cho dù được Hoàng Thượng và Thái Hậu sủng ái, nhưng nhiều Hoàng tử Công chúa như vậy, cũng sẽ không sủng Quận chúa nhất, huống hồ người Thái Hậu thương yêu nhất không phải là Thần Vương Thế tử sao.”

Hà Bảo Sâm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Mẫu thân nói rất đúng, sau khi nhị muội muội trở về từ Kinh đô liền co đầu rụt cổ không còn ngây thơ hồn nhiên như hồi nhỏ, hay là không đặt Hà gia vào mắt, đã quên thân phận của mình, nếu tương lai của ta rạng ngời, sau này muội mới có cửa hôn sự tốt!”

Hà Bảo Sâm uy hϊếp, làm đồng tử Hà Yên co rụt lại.

Nàng không lớn lên ở Hà gia, Hà phu nhân đối xử với nàng cũng không thân thiết, hơn nữa Triệu Thiền Linh còn bị thất thế, cho nên càng khinh thường Hà Yên.

Hà Bảo Sâm dứt lời lập tức đưa tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hà phu nhân.

Hà Yên oan ức muốn khóc, trong lòng trống rỗng, ngoài miệng vội vàng nói.

“Đại ca, muội không có ý này, muội chỉ muốn đại ca có thể bình tĩnh suy nghĩ, nếu có thể thú đại đại tẩu có gia thế tốt thì muội còn vui vẻ không kịp.”

Càng so sánh, Hà Yên càng nhớ những ngày còn ở Triệu gia, ít nhất nàng không cần xem sắc mặt của người ta, ăn mặc chi tiêu đều nhất đẳng. Không giống bây giờ, suốt ngày bị người chèn ép, Hà Yên bây giờ mới hiểu, không nên tranh chấp với Triệu Nhàn Nhi!

Hà Bảo Sâm lạnh lùng hừ một tiếng.

“Như thế còn nghe được.”

Hà phu nhân nhìn Hà Bảo Sâm chăm chú.

“Bảo Sâm, muội muội của con nói cũng không sai, gia thế nhà chúng ta bây giờ không đủ tôn quý để có thân gia như vậy.”

Hà Yên kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, hiếm khi thấy được Hà phu nhân biết suy nghĩ Hà Bảo Sâm không xứng với người ta như thế.

“Nếu con thú thê có nhà cao cửa rộng thì con sẽ bị oan ức, còn bị bắt bẻ, chúng ta thú Triệu Nhàn Nhi trước, đến lúc thăng quan thú lại là được.”

Ở trong mắt Hà phu nhân, Hà Bảo Sâm là người trăm tốt ngàn tốt, cho dù là Công chúa thì hắn cũng xứng đôi.

Sắc mặt Hà Bảo Sâm do dự, có chút không cam lòng, Hà Yên hít sâu một hơi.

“Đại ca, Quận chúa từng bị người khác tính kế một lần, sau này người nọ bị Thái Hậu cho cả nhà sung quân ra biên cương, mà người này còn là đại quan nhất phẩm, tính tình Quận chúa cương liệt, thiếu chút nữa còn muốn gϊếŧ cả thân mẫu, nếu huynh dám bắt nạt nàng, đến lúc trở về chắc chắn nàng sẽ khiến cho Hà gia long trời lở đất!”

Hà Bảo Sâm vừa nghe xong lui về sau mấy bước.

“Những chuyện này chỉ là lời đồn, đâu thể xem là thật!”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhớ lại ánh mắt lúc nãy Khánh Nhạc nhìn hắn như dao găm sắc bén, trong lòng Hà Bảo Sâm chỉ dám âm thầm khϊếp đảm.

Hà phu nhân an ủi nói.

“Theo ta thấy Triệu Nhàn Nhi là người thích hợp nhất, Bảo Sâm, trước chịu oan ức một chút đi.”

Hà Bảo Sâm bĩu môi mấy lần, trên mặt có chút không vui, nửa ngày sau mới gật đầu.

“Vậy được rồi, trước hết chọn Triệu Nhàn Nhi.”

Nói đến Triệu Nhàn Nhi, hai mắt Hà Bảo Sâm tỏa ánh sáng, Triệu Nhàn Nhi càng không muốn gặp hắn, trong lòng Hà Bảo Sâm càng ngứa ngáy khó nhịn, một dòng lửa nóng nổi lên phía dưới, suýt chút nữa không thể nhịn nổi.

Mục đích ban đầu của Hà Yên chính là Triệu Nhàn Nhi, chỉ cần Triệu Nhàn Nhi xui xẻo, trong lòng nàng liền thư thái.

Sau này thành tiểu cô của Triệu Nhàn Nhi, xem ả còn dám kiêu ngạo nữa không!

Nếu Triệu Nhàn Nhi gả cho Hà Bảo Sâm chắc chắn không chịu được bao lâu, tuyệt đối sẽ bị tra tấn đến chết.