Tiêu Oánh dứt lời, chăm chú nhìn vẻ mặt Đại Hoàng tử và Thục phi, đáy lòng cười lạnh một tiếng.
Đây đều do các ngươi bức ta!
Nàng ước gì Đại Hoàng tử và phủ Hữu Tướng đối địch với nhau mới tốt.
Đại Hoàng tử nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tiêu Oánh.
Tiêu Oánh lắc đầu, vẻ mặt nghiêm cẩn.
“Điện hạ, tì thϊếp không dám nói bậy, những lời tì thϊếp nói đều là thật, tì thϊếp vì Điện hạ không tiếc đoạn tuyệt với Tướng phủ. Chỉ cần phụ thân mở miệng, chắc chắn Hoàng Thượng nhất định sẽ nể mặt, nhưng hôm nay Điện hạ cũng thấy thái độ của phụ thân, lạnh lùng vô tình, không để tâm đến tình phụ – nữ hơn mười năm, cố ý muốn hài tử trong bụng tì thϊếp chết đi, muốn chặt đứt đường lui của Điện hạ!”
Lời Tiêu Oánh khiến Đại Hoàng tử trầm mặc.
Thật lâu sau, khóe miệng Đại Hoàng tử giương lên chút trào phúng.
“Vậy ngươi nói xem, Hữu tướng làm cách nào để hạ độc Bản điện?”
Tiêu Oánh căng thẳng, trong mắt lóe lên một chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần.
“Điện hạ, người không biết là quan hệ giữa Triệu Hầu gia và phụ thân có chút đặc biệt sao, ở ngoài mặt Triệu Hầu gia cùng phe với Điện hạ, nhưng thực tế không phải như vậy.”
Trong mắt Đại Hoàng tử có chút lung lay, Tiêu Oánh tiếp tục nói.
“Điện hạ, phụ thân của tì thϊếp yêu thương tiểu cửu, nếu tiểu cửu không gật đầu, phụ thân của tì thϊếp tuyệt đối sẽ không đáp ứng gả tiểu cửu cho Triệu Hầu gia, toàn bộ chuyện này đã được sắp xếp từ trước!”
“Dù cho vượt qua được cửa ải của phụ thân tì thϊếp, nhưng còn tổ mẫu tì thϊếp ở đó, bà yêu thương tiểu cửu như hài tử do chính bà sinh ra, nhất định tổ mẫu đã sớm biết được chuyện này cho nên mới thờ ơ, nếu không đã sớm làm loạn lên.”
Tiêu Oánh nói tiếp, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
“Điện hạ, tì thϊếp chỉ một lòng suy nghĩ cho người, Triệu Hầu gia thật sự không có ý tốt, sớm muộn gì cũng sẽ hại Điện hạ!”
Đại Hoàng tử nắm chặt nắm đấm, lời Tiêu Oánh nói giống như một cái tát hung hăng đánh vào mặt Đại Hoàng tử, nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, quả thật cũng có điều đáng nghi.
“Là Triệu Tuân hạ độc Bản điện?”
Đại Hoàng tử cắn răng phun ra mấy chữ, nhìn Tiêu Oánh chằm chằm không chớp mắt.
Tim Tiêu Oánh đập mạnh, nàng cưỡng ép bản thân phải cố gắng bình tĩnh, chống lại ánh mắt của Đại Hoàng tử.
“Đúng! Triệu Hầu gia tiếp xúc với Điện hạ nhiều nhất, ở âm thầm Triệu Hầu gia đã đầu quân cho phụ thân từ lâu, mai phục bên cạnh Điện hạ, chỉ chờ thời cơ tới sẽ cho Điện hạ một kích chí mạng, tất cả chuyện này đều là ý của phụ thân.”
Tiêu Oánh càng nói càng trôi chảy, dùng sức gật mạnh để tăng độ tin cậy.
Ngay từ đầu Triệu Tuân đã không có ý tốt với Đại Hoàng tử.
Đại Hoàng tử cười lạnh.
“Sự tình tỉ mỉ như vậy, dựa vào đầu óc của Hữu tướng, sao ngươi có thể biết được?”
Tiêu Oánh sửng sốt.
“Điện hạ?”
“Ngươi dám đùa giỡn Bản điện!”
Đại Hoàng tử bóp chặt cổ Tiêu Oánh, hơi dùng sức một chút, sắc mặt Tiêu Oánh bị nghẹn trở nên đỏ bừng, hé miệng cố gắng hít thở.
“Nói, ai cho ngươi lá gan dám lừa Bản điện, lời nói chồng chất sai sót, chỉ bằng ngươi cũng dám tính kế Bản điện, Bản điện không tin dù chỉ một chữ!”
Vẻ mặt Đại Hoàng tử âm ngoan, khóe miệng cười lạnh.
Trong lòng Tiêu Oánh trầm xuống lộp bộp.
“Điện hạ… Những chuyện tì thϊếp nói đều là sự thật.”
“Nếu ngươi nói Hữu tướng phái ngươi tới bên cạnh Bản điện, Bản điện còn cố gắng tin vài phần, nếu Hữu tướng thật sự nghĩ như vậy, tất sẽ có một vạn cách để Bản điện biến mất vô thanh vô tức, cần gì phải hao tổn tâm cơ tính kế Bản điện?”
Đại Hoàng tử càng ra sức mạnh hơn, hai tay Tiêu Oánh giữ chặt tay Đại Hoàng tử, muốn cố sức mở ra, một hơi thở tử vong dần dần tới gần nàng, trong lòng không dâng lên một trận khủng hoảng không rõ nguyên do.
Tiêu Oánh đảo mắt, nhìn Thục phi đang ngồi sau lưng Đại Hoàng tử xem kịch vui, Đại Hoàng tử thấy thế liền buông lỏng tay, nàng giãy dụa ghé sát vào bên tai Đại Hoàng tử, nhẹ giọng nói.
“Bởi vì… Phụ thân muốn nâng đỡ Tam Hoàng tử thượng vị, nếu Đại Hoàng tử ngã xuống, Hoàng Thượng và Lâm gia mới có thể toàn tâm toàn ý nâng đỡ Tam Hoàng tử, phụ thân từng nói, Đại Hoàng tử đa nghi cơ trí trầm ổn… Còn Tam Hoàng tử hoàn toàn ngược lại, có…. có dũng vô mưu.”
Đồng tử Đại Hoàng tử khẽ co rụt lại, không tự giác xiết chặt cổ Tiêu Oánh.
Thục phi không rõ chân tướng, chỉ nói.
“Minh Nhi, ả nhất định đang nói nhảm, con đừng suy nghĩ hồ đồ!”
Đại Hoàng tử ngước mắt nhìn về phía Thục phi theo bản năng, đáy lòng có một số việc dần dần sáng tỏ.
Thục phi bị Đại Hoàng tử nhìn như thế liền phát hoảng, nhìn kỹ lại, Đại Hoàng tử đã khôi phục thần sắc.
Đại Hoàng tử ngước mắt nhìn Liên Kiều.
“Bắt mạch cho Bản điện!”
Liên Kiều sửng sốt, nhìn Thục phi, sau đó gật đầu.
“Vâng!”
Đại Hoàng tử ngồi xuống ghế, đặt một tay lên bàn, Liên Kiều quỳ trên mặt đất, hai ngón đặt lên mạch đập của Đại Hoàng tử, Liên Kiều càng bắt mạch càng kinh ngạc, sắc mặt trắng nhợt.
Đại Hoàng tử nhìn thấy dáng vẻ của Liên Kiều như vậy, nhíu chặt mày.
“Nói đi!”
Liên Kiều buông tay, thấp giọng nói.
“Đúng như Oánh di nương nói, quả thật Điện hạ bị hạ thuốc.”
Đại Hoàng tử mím chặt môi, ánh mắt âm trầm đi ba phầm, giống như hàn băng lạnh lẽo.
Thục phi là người đầu tiên đứng lên, sắc mặt khẽ biến.
“Cái gì? Làm sao có thể biến thành như vậy, có nghiêm trọng không?”
Liên Kiều kiên trì nhìn Đại Hoàng tử, nội tâm Đại Hoàng tử giật giật, một dự cảm không rõ dâng lên trong lòng.
“Nói!”
Liên Kiều quỳ trên mặt đất.
“Bệnh tình của Điện hạ rất trầm trọng, nếu không có đại phu y thuật cao minh, chỉ sợ… chỉ sợ đời này sẽ khó có con nối dõi, xin Điện hạ thứ tội!”
“Làm càn!”
Thục phi tức giận đỏ mặt lên.
“Nói nhảm! Tất cả đều nói nhảm!”
Thục phi tức giận không nói được một câu liền mạch, một tay run run chỉ vào Liên Kiều.
Liên Kiều quỳ xuống đất dập đầu.
“Nương nương, y thuật nô tì không tinh thông, nếu có thể mời được danh y may ra bệnh tình của Đại Hoàng tử còn có một tia hi vọng, nếu tiếp tục trì hoãn chỉ sợ không thể nào thay đổi.”
Lời Liên Kiều rơi vào tai Đại Hoàng tử giống như sấm sét giữa trời quang, thật lâu sau vẫn chưa bừng tình.
Một nam nhân không thể sinh con nối dõi, chuyện này truyền ra chính là sỉ nhục.
Hơn nữa hắn còn là Đại Hoàng tử, nếu không có hậu duệ sao có thể kế thừa ngôi vị đế vương, chuyện này như bóp chết đường lui của Đại Hoàng tử. Mặc cho Đại Hoàng tử nỗ lực như thế nào, cũng chỉ có thể làm giá y cho người khác, tốn công tốn sức lại chắp tay nhường cho người.
Khóe miệng Đại Hoàng tử cười lạnh, một tay siết chặt cánh tay Tiêu Oánh.
“Hài tử này, Bản điện nhất định sẽ để nó được sinh ra một cách bình yên!”
Tiêu Oánh mừng rỡ, quả nhiên nàng đã thành công.
“Minh Nhi!”
Thục phi quá sợ hãi.
“Con điên rồi sao, Mẫu phi nhất định sẽ mời danh y trị bệnh cho con, hài tử này không giữ được.”
Đại Hoàng tử nhìn Thục phi.
“Mẫu phi, nếu chuyện này mà tung ra ngoài, nhi thần còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa!”
Thục phi nghẹn lời.
“Liên Kiều xuất thân y gia, y thuật như thế nào Mẫu phi là người rõ ràng nhất, nhi thần không dám đánh cược, mong Mẫu phi thành toàn!”
Thục phi mất một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, cắn chặt răng, trước mắt mặc kệ Tiêu Oánh nói thật hay giả, nhưng Đại Hoàng tử khó sinh con nối dõi là sự thật, mà hài tử trong bụng Tiêu Oánh rất có khả năng là hài tử duy nhất của Đại Hoàng tử.
Đại Hoàng tử xuất sắc từ nhỏ, không để cho Thục phi phải bận tâm, nay bị người ám hại Thục phi vô cùng đau lòng, trong lòng hận không thể xé xác người nọ cho hết giận!
Thục phi hít sâu một hơi.
“Mẫu phi đồng ý với con.”
Chỉ một hài tử thôi, nếu Đại Hoàng tử có thể trị khỏi, cũng không chỉ có mỗi Tiêu Oánh.
“Đa tạ Mẫu phi thành toàn!”
Đại Hoàng tử nói.
Trong lòng Tiêu Oánh hung hăng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên thấy Đại Hoàng tử chuyển mắt, ánh mắt hơi lạnh.
“Tốt nhất đừng để Bản điện phát hiện ngươi đang gạt Bản điện, nếu không Bản điện nhất định sẽ khiến ngươi không được sống yên thân!”
Tiêu Oánh giật mình một cái, ngượng ngùng cười.
“Sao có thể, trong lòng tì thϊếp chỉ có một người là Điện hạ.”
Thục phi trầm tư một hồi, mặc dù Đông Minh Đế không tự mình động thủ, nhưng nhất cử nhất động đều nằm dưới mí mắt của Đông Minh Đế, nếu muốn giấu diếm, chỉ sợ có chút phiền phức.
Đại Hoàng tử nói.
“Trước mắt, quan trọng nhất là nghĩ cách tìm một nữ nhân mang thai đến đây.”
Thục phi nghe vậy liền đảo mắt, dùng ánh mắt ra lệnh cho Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý rất nhanh, sau đó liền lui ra.
Hai canh giờ sau, cung nữ Ngọc Hòa cung bưng từng chậu từng chậu máu loãng đi ra ngoài, tiếng hét bén nhọn của nữ tử như chọc thủng màng tai, rất nhanh sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Thục phi mượn cớ thân thể khó chịu, cho mời Lý thái y đến, không phải Chung thái y, cách một tầng màn sa, nữ tử để lộ ra cánh tay mảnh khảnh, Lý thái bắt mạch, gật đầu.
“Nương nương, cô nương này vừa xảy thai, chỉ cần kê đơn thuốc bổ, tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
Thục phi gật đầu.
“Làm phiền Lý thái y.”
“Nương nương khách khí, vi thần cáo từ.”
Lý thái y còn phải vội vàng đến bẩm báo lại với Hoàng Thượng, Thục phi cũng không giữ người lại.
Rất nhanh, mọi chuyện yên tĩnh trở lại.
“Lát nữa mang người đi đi.”
Thục phi khẽ che chóp mũi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm làm người ta buồn nôn, Thục phi không thể lưu lại thêm một khắc nào nữa, vội vàng trở về chủ điện.
Đại Hoàng tử thấp giọng nói.
“Mẫu phi, người trong đó là?”
Thục phi cười cười.
“Chỉ là một đáp ứng nho nhỏ mà thôi, mấy ngày trước hầu hạ Phụ hoàng của con, nay có thai mà cũng không biết.”
Trước đây Thục phi chưởng quản hậu cung, không có gì có thể giấu giếm khỏi ánh mắt của bà, nhất là con nối dõi của Hoàng Thượng, chỉ cần xuất hiện một người chính là uy hϊếp đối với Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử.
Những năm gần đây, người chết trên tay Thục phi nhiều vô số, Thục phi vốn muốn mượn đáp ứng này để giành lại sủng ái của Đông Minh Đế nên mới không xuống tay, nhưng hôm nay lại có chỗ dùng khác.
“Việc này con không cần quan tâm, có Mẫu phi ở đây, thừa dịp sắc trời còn chưa tối, mau mau về đi.”
Trong mắt Thục phi không giấu nổi mệt mỏi, giày vò suốt một ngày, cả người bủn rủn khó chịu, nhưng không vì một thường tại mất đi hài tử mà buồn phiền hay áy náy.
MM: Sao trên thì đáp ứng dưới thì thường tại? Ụt: Chắc tác giả nhầm.
Đại Hoàng tử đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, không hề che giấu sát khí nổi lên trong mắt.
Thục phi vội vàng nói.
“Con yên tâm đi, người nên giải quyết Bản phi đã giải quyết hết, những người này đều đi theo Mẫu phi đã lâu, tuyệt đối không để lộ chuyện này dù chỉ một chữ.”
Mấy người biết chuyện này đều là tâm phúc của Thục phi trong Ngọc Hòa cung, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, về chuyện này Thục phi vẫn luôn tự tin, nếu không cũng sẽ không một mình nuôi lớn hai Hoàng tử được.
Đại Hoàng tử nghe vậy gật đầu.
“Nhi thần cáo lui!”
Rất nhanh Đại Hoàng tử đã mang Tiêu Oánh xuất cung, xiêm y Tiêu Oánh mặc đầy vết máu, bị nha hoàn dìu đi, cho đến khi ra khỏi cửa cung liền bị nhét lên kiệu, một đường xóc nảy về tới phủ Đại Hoàng tử.
Ngày hôm nay, Tiêu Oánh cũng mất đi nửa cái mạng, lúc hồi phủ, Lục Chỉ liền phát hoảng.
“Di nương, chuyện này là thế nào?”
Cả người Tiêu Oánh máu chảy đầm đìa, trên mặt còn in dấu tay, vừa thấy đã ghê người, trên cổ còn lưu lại vết hằn màu xanh tím, yếu ớt đi vài bước như sắp ngã xuống.
“Không có việc gì, để ta nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Oánh kinh hồn táng đảm suốt cả một ngày, đã sớm mệt mỏi, bây giờ nàng phải cẩn thận từng giờ từng khắc, một khi bị vạch trần, Đại Hoàng tử tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!
Không lâu sau, Phương ma ma bưng một chén thuốc bước vào.
“Di nương, nhân lúc thuốc còn nóng, mau mau uống đi.”
Lục Chỉ ngăn cản trước mặt Tiêu Oánh.
“Di nương nhà ta không sao, sao phải uống thuốc?”
Phương ma ma nghiêng mắt nhìn Tiêu Oánh, Tiêu Oánh nói với Lục Chỉ.
“Lục Chỉ, ngươi tránh ra.”
Lục Chỉ không hiểu ra làm sao, nghe lời tránh ra, Tiêu Oánh đưa tay nhận lấy bát thuốc, một hơi uống cạn.
“Làm phiền ma ma.”
“Oánh di nương khách khí.”
Phương ma ma ngoài cười nhưng trong không cười, đáp trả một câu, cầm bát rời đi.
“Di nương?”
Lục Chỉ thân thiết đi tới, Tiêu Oánh khoát tay.
“Chuyện này không nói rõ trong hai ba câu được, sau này giữ miệng cho tốt, chuyện không nên biết thì không nên hỏi.”
Lục Chỉ trắng mặt.
“Vâng, nô tì đã hiểu.”
Tiêu Oánh ngủ rất say, trong mộng có một đôi tay to bóp chặt cổ nàng, khiến nàng không thở nổi, hít thở cũng khó khăn.
Ngay sau đó, Tiêu Oánh bỗng mở to mắt.
“A!”
Tiêu Oánh sửng sốt, Đại Hoàng tử ngồi bên giường của nàng, Tiêu Oánh điều chỉnh tốt suy nghĩ, ngượng ngùng hỏi.
“Điện hạ, sao đột nhiên người lại đến đây?”
Ánh mắt Đại Hoàng tử phức tạp không nói nên lời, khóe miệng cong lên một chút.
“Bản điện đến thăm nàng.”
“Đa tạ Điện hạ quan tâm, tì thϊếp đã không có gì đáng lo.”
Không biết vì sao, tim Tiêu Oánh đập nhanh hơn, lúc đối mặt với Đại Hoàng tử có chút sốt ruột, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Nếu nàng bình an sinh hạ hài tử, sau này Bản điện sẽ thăng chức cho nàng làm Bình phi, có thể ngồi cùng bàn với Đại Hoàng tử phi.”
Đại Hoàng tử nói một câu không rõ nguyên do, đầu tiên Tiêu Oánh sửng sốt, sau đó mừng rỡ như điên.
“Đa tạ Điện hạ, tì thϊếp nhất định sẽ sinh hạ hài tử bình yên vô sự, tuyệt không cô phụ hi vọng của Điện hạ.”
Đại Hoàng tử cười cười, nhưng ý cười trên mặt chưa đạt đến đáy mắt.
“Nàng nghỉ ngơi cho thật tốt, thiếu cái gì thì nói với Phương ma ma, Phương ma ma từng nuôi dưỡng vài hài tử, rất có kinh nghiệm. Nếu không có gì quan trọng thì đừng ra khỏi phòng, nàng cũng biết, hài tử này vốn không được giữ lại.”
Đại Hoàng tử nhìn Tiêu Oánh dịu dàng như nước, chậm rãi dặn dò.
Tiêu Oánh gật đầu.
“Tì thϊếp biết, nhất định sẽ không gây thêm phiền toái cho Điện hạ.”
“Chờ thêm mấy ngày nữa mọi chuyện lắng xuống, Bản điện đưa nàng đến biệt viện để tĩnh dưỡng, đến lúc đó sẽ thay đổi thân phận để bước vào phủ, như thế sẽ không để mọi người nghi ngờ.”
Dường như Đại Hoàng tử đang an ủi Tiêu Oánh, lo lắng chu toàn mọi thứ cho nàng, xem ra rất muốn hài tử này.
Tiêu Oánh hiểu rõ nguyên do, gật đầu.
“Mọi chuyện tì thϊếp đều nghe theo sắp xếp của Điện hạ.”
Đại Hoàng tử đứng lên.
“Tĩnh dưỡng đi, mấy ngày nữa Bản điện lại đến thăm nàng.”
“Tì thϊếp cung tiễn Điện hạ.”
Tiêu Oánh muốn xuống giường lại bị Đại Hoàng tử ngăn cản, đơn giản liền nằm im.
Đại Hoàng tử vừa bước ra khỏi phòng, biểu cảm trên mặt trở nên âm trầm thất thường, hướng về phía Phương ma ma ra hiệu bằng ánh mắt, Phương ma ma gật đầu hiểu ý.
Đại Hoàng tử phủ nhìn qua như yên bình trở lại.
Tướng phủ.
Tiêu Nguyên biết tin liền chậc lưỡi, kết quả cuối cùng vẫn giống kiếp trước, vị trí Đại Hoàng tử phi vẫn là Lâm Nhứ.
Thánh chỉ ban xuống khiến cho mọi người ồ lên, Lâm Nhứ ở nhà đợi gả, Triệu đại nhân hoàn trả toàn bộ sính lễ lại cho Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử lại thêm một trăm rương, một lần nữa đưa tới phủ Lễ bộ Thượng thư, cũng chính là Lâm gia.
Sau khi sính lễ được mang đi, bệnh tình của Triệu Lão phu nhân liền chuyển biến tốt đẹp, người đã tỉnh lại, qua ba năm ngày sau đã khỏe hơn rất nhiều, đã có thể nói chuyện.
Mọi người trong Triệu gia vô cùng vui vẻ, Triệu Lão phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, đừng nói chỉ chịu khổ một chút, cho dù có mất mạng để bảo vệ Triệu gia bà cũng cam tâm tình nguyện!
Triệu Nhàn Nhi thấy Triệu Lão phu nhân gầy yếu liền đau lòng.
“Tổ mẫu, để trù phòng chuẩn bị chút đồ ăn tẩm bổ cho người.”
Triệu Lão phu nhân cũng đã sáng mắt ra, vỗ vỗ tay Triệu Nhàn Nhi.
“Hài tử ngoan, tổ mẫu không sao.”
“Nhị tiểu thư, không xong rồi! Đại tiểu thư làm ầm ỹ ở trong phòng, cầm kéo kề sát cổ muốn tự sát, gào ầm ỹ muốn gặp Lão phu nhân và lão gia, bọn nô tì không ngăn cản được.”
Nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới báo tin, sắc mặt Triệu Lão phu nhân trầm xuống.
“Mang ta qua nhìn một cái!”
Bốn tiểu tư nâng Triệu Lão phu nhân trên cáng đi đến trước sân viện của Triệu Thiền Linh, còn chưa vào trong đã nghe thấy Triệu Thiền Linh thét lên như phát điên.
“Cút ngay! Ta là Đại Hoàng tử phi, ai dám ngăn cản ta!”
Tóc tai Triệu Thiền Linh bù xù, tĩnh dưỡng hơn nửa tháng tuy thân mình có chút suy yếu những đã gần như hồi phục.
Mỗi ngày Triệu Thiền Linh tích cực phối hợp uống thuốc, nỗ lực chăm sóc bản thân, ngay hôm nay, một đạo thánh chỉ truyền xuống Triệu gia, nha hoàn đều lén lút bàn luận, trùng hợp để Triệu Thiền Linh nghe được.
Triệu Thiền Linh nghe được loáng thoáng liền xốc lên chăn, mở cửa phòng ra, túm lấy một nha hoàn, hỏi.
“Sao Hoàng Thượng lại hạ thánh chỉ phong Lâm Nhứ làm Đại Hoàng tử phi, ta mới là Đại Hoàng tử phi!”
Nha hoàn liền phát hoảng, không dám phản bác.
Triệu Thiền Linh không chấp nhận được sự thật này, đòi đi tìm Triệu Lão phu nhân, kết quả lại bị nha hoàn ngăn lại, trong lòng Triệu Thiền Linh vẫn còn nghi ngờ, nay đã sáng tỏ.