Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 150: Châm ngòi

Đông Minh Đế nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cúi mắt liếc xéo Đại Hoàng tử, trong mắt chợt lóe lên tia tàn khốc.

Đại Hoàng tử kinh hoảng, nói với Tiêu Oánh.

“Không phải mấy ngày nay nàng cảm thấy không thoải mái sao, đúng lúc để thái y xem một chút.”

Sắc mặt Tiêu Oánh trắng bệch, lắc đầu với Đại Hoàng tử.

“Điện hạ, thật sự tì thϊếp không sao…”

“Cộp!”

Đông Minh Đế đặt mạnh chén trà lên bàn, âm thanh thanh thúy vang lên, khiến mọi người kinh sợ.

Mặt Đại Hoàng tử trầm xuống.

“Các ngươi mau dẫn nàng đi.”

Tiêu Oánh muốn mở miệng, chống lại đôi mắt âm trầm như nước của Đại Hoàng tử, sống lưng lạnh toát.

Chuyện đến nước này nàng không trốn tránh được nữa, cũng không phải do nàng muốn thế.

Mấy cung nữ tiến lên dẫn Tiêu Oánh đi, trong lòng Đại Hoàng tử không yên, không rõ duyên cớ trong đó, ánh mắt xoay chuyển dừng lại trên người Triệu đại nhân, đáy mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

Thời gian trôi qua khoảng nửa chén trà, Tiêu Oánh lại bị dẫn vào, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngã xuống đất, mím môi không nói được câu nào.

Đông Minh Đế nghiêng mắt nhìn thái y đi phía sau.

“Như thế nào?”

Vị thái y kia tiến lên chắp tay với Đông Minh Đế.

“Bẩm Hoàng Thượng, vị Oánh di nương trong phủ Đại Hoàng tử đã hoài thai hơn hai tháng.”

Đồng tử Đại Hoàng tử co rụt lại.

“Không thể nào!”

Triệu đại nhân mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, nói.

“Điện hạ, Chung thái y thăm bệnh trong cung nhiều năm, sao có thể chẩn mạch sai được chứ?”

“Triệu đại nhân, Bản điện không có ý này.”

Đại Hoàng tử giải thích, lại nhìn Tiêu Oánh vô cùng lạnh lùng.

Nhất định là do Tiêu Oánh không uống thuốc tránh thai, khó trách mấy ngày nay luôn nghĩ cách trốn tránh hắn!

Tiện nhân!

“Điện hạ, người nghe tì thϊếp giải thích, cách đây mấy ngày, tì thϊếp cũng mới biết chuyện, thật sự không đành lòng bỏ hài tử trong bụng đi, tì thϊếp cũng biết vài ngày nữa Điện hạ chuẩn bị thú Đại Hoàng tử phi, nhưng chung quy là một mạng người, tì thϊếp không xuống tay được.”

Tiêu Oánh phục hồi tinh thần, quỳ gối trước mặt Đại Hoàng tử, túm chặt vạt áo của hắn, khóc lóc thương tâm.

Sắc mặt Đại Hoàng tử âm trầm chuẩn bị phát tác, Đông Minh Đế hắng giọng.

“Minh Nhi, Hoàng gia quyết không cho phép sinh thứ trưởng tử, chuyện này con cũng biết rõ!”

Đại Hoàng tử vội vàng gật đầu.

“Phụ hoàng, nhi thần hiểu, nhi thần nhất định sẽ xử lý chuyện này thích đáng.”

“Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng khai ân.”

Tiêu Oánh dập dầu trước mặt Đông Minh Đế cầu xin tha thứ.

“Mong Hoàng Thượng tha cho tì thϊếp một lần.”

Đông Minh Đế nhíu mi.

Triệu đại nhân xốc vạt áo lên, quỳ trên mặt đất, chắp tay nói.

“Hoàng Thượng, Triệu gia trèo không tới Đại Hoàng tử, là tiểu nữ vô phúc, xin Hoàng Thượng hủy bỏ mối hôn sự này.”

Đại Hoàng tử cả kinh.

“Triệu đại nhân, Bản điện nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ không để Triệu Đại tiểu thư bị oan ức khi vào cửa….”

“Có điều này Điện hạ không biết, mệnh cách tiểu nữ quá cứng rắn, không hợp với bát tự của Điện hạ, khắc phu khắc tử, vốn không nên xuất giá.”

Triệu đại nhân nói rõ lời của Khâm thiên giám và Nhược Ngu đại sư cho Đại Hoàng tử nghe, sắc mặt Đại Hoàng tử mù mịt không hiểu.

Tiêu Oánh lắc đầu.

“Không thể nào, tì thϊếp không hoài thai khắc tinh, đều nói bậy!”

“Bốp!”

Đại Hoàng tử không cần suy nghĩ, phất tay đánh cho Tiêu Oánh một tát, ánh mắt sắc bén, tư thế kia như hận không thể ăn sống nàng.

Tiêu Oánh ôm mặt, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Nhi thần có tội, xin Phụ hoàng khai ân.”

Đại Hoàng tử lập tức quỳ xuống.

“Phụ hoàng, chuyện này thật trùng hợp, có phải có hiểu lầm gì không?”

“Điện hạ, lời này do chính miệng Khâm thiên giám và Nhược Ngu đại sư nói ra, mệnh cách tiểu nữ nhà thần rất cứng rắn, đã mời nhiều đại phu xem bệnh cho mẫu thân của vi thần, nhưng đều không nhìn ra bệnh gì, nay may mắn được đại sư chỉ bảo, vi thần vì suy nghĩ cho an nguy của gia mẫu, vị trí Đại Hoàng tử phi này không hợp với tiểu nữ, mong Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Triệu đại nhân hướng về phía Đông Minh Đế dập đầu, vẻ mặt kiên quyết và chấp nhất.

Đại Hoàng tử tổng cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm, nhưng lại không biết sai ở đâu, hắn biết rõ thanh danh của Nhược Ngu đại sư, nhưng nếu chỉ nghe lời Nhược Ngu đại sư nói, hắn vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng bây giờ còn cả Khâm thiên giám nữa, Đại Hoàng tử không thể không tin.

Dù sao Khâm thiên giám do một tay Đông Minh Đế sắp xếp, tuyệt không thể giả tạo, càng không thể có người của Liên Thái Hậu.

Ngay cả ý tưởng, Đông Minh Đế cũng giống với Đại Hoàng tử, vô luận như thế nào, hôn sự này cũng không xong, lỡ may Triệu Lão phu nhân có mệnh hệ gì, dù Đông Minh Đế có lý cũng không giải thích rõ được.

Một tiện thϊếp sinh hạ hài tử, lại có quan hệ dây mơ rễ má với Hữu tướng, cho dù không có cơ hội này, Đông Minh Đế cũng không đồng ý lưu lại, thừa dịp này nên loại bỏ.

Lúc này, một tiểu công công tiến lên.

“Hoàng Thượng, Thục phi nương nương cầu kiến.”

Đông Minh Đế nhíu mi.

“Tuyên.”

Chỉ chốc lát sau, Thục phi một thân xiêm y tím mỏng cao quý ung dung, nâng váy bước vào, trong mắt mang theo tia phẫn nộ.

“Hoàng Thượng, Triệu đại nhân nói nói rất đúng, cửa hôn sự này không thích hợp, quả thật Triệu Đại tiểu thư có duyên với phật, chỉ đến Đại Chiêu tự thắp hương lại có thể cứu Chiêu Hòa Quận chúa, nếu miễn cưỡng gượng ép Triệu Đại tiểu thư và Minh Nhi, chỉ sợ gây thêm không ít chuyện, sẽ để người trong thiên hạ nghị luận.”

Thục phi dừng một chút lại nói.

“Những lời bàn tán như ‘Hoàng Thượng không màng đến tính mạng của Triệu Lão phu nhân, vẫn muốn cường thú Triệu Đại tiểu thư’, hôm nay thần thϊếp thà chết cũng phải ngăn cản Hoàng Thượng, trăm ngàn lần đừng phá hủy một đời anh minh này của Hoàng Thượng.”

Vốn dĩ Thục phi không muốn Đại Hoàng tử thú Triệu Thiền Linh, nhưng Đại Hoàng tử lại cố ý làm vậy, Thục phi đã sớm chọn được nhi tức từ lâu, chính là đích trưởng nữ của bào đệ, Lâm Nhứ!

Đông Minh Đế trầm mặt xuống.

“Thục phi, thật to gan!”

Trái tim Thục phi giật nảy, nhưng kiên trì nói.

“Hoàng Thượng, thần thϊếp cũng vì suy nghĩ cho thanh danh của Hoàng Thượng, vì hạnh phúc sau này của Minh Nhi, thần thϊếp nguyện ý nhận phạt.”

Thục phi quỳ thẳng lưng.

Chỉ cần không thú sao chổi kia, bà liền bất chấp mọi giá.

Đông Minh Đế lạnh mặt, mọi người trong đại điện không dám thở mạnh.

“Hoàng Thượng, Hữu tướng đến.”

Chỉ thấy ngoài cửa, một nam tử đi đến, khí chất nho nhã, giơ tay nhấc chân đều tùy ý, thời gian như lắng đọng lại, trên mặt Hữu tướng là mang theo nét chín chắn hấp dẫn cùng trầm ổn.

Ngay sau đó, Hữu tướng nhếch mày lại lộ ra một khí phách uy nghi tam quân, khiến người ta không dám coi thường.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.”

Hữu tướng thấp giọng chắp tay hướng về phía Đông Minh Đế, ánh mắt sắc sảo.

“Không biết Hoàng Thượng triệu kiến thần là có chuyện quan trọng gì?”

Đông Minh Đế giãn chân mày, nghiêng mắt nhìn công công bên cạnh, vị công công kia lập tức nói rõ mọi chuyện cho Hữu tướng nghe.

“Phụ thân!”

Tiêu Oánh như thấy được cứu tinh, chỉ cần Hữu tướng mở miệng không ai có thể ép nàng làm chuyện gì mà nàng không muốn, nếu Hữu tướng giúp đỡ nàng, nói không chừng còn có cơ hội trở thành Đại Hoàng tử phi.

“Tướng gia, không phải ta không muốn cho lệnh viện….”

Triệu đại nhân vội vàng giải thích một câu.

Hữu tướng liếc mắt nhìn Triệu đại nhân.

“Triệu đại nhân một mảnh hiếu tâm, Bản tướng bội phục!”

Triệu đại nhân sửng sốt.

Vẻ mặt Tiêu Oánh oan ức cùng khẩn cầu nhìn Hữu tướng, mở to đôi mắt ngập nước.

Hữu tướng quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Oánh, Tiêu Oánh liền vui vẻ, nhưng tiếp theo giây, Hữu tướng lại nhìn Đại Hoàng tử.

“Đại Hoàng tử, bây giờ cách tốt nhất chính là hủy bỏ hôn ước này, để Triệu Đại cô nương xuất gia thuận theo ý trời, cầu phúc vì Hoàng Thượng và Đông Minh, về phần chuyện trong phủ của Điện hạ, người khác không có quyền hỏi đến.”

Tiêu Oánh nghe vậy sắc mặt mất đi huyết sắc.

“Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, cầu phụ thân cứu nữ nhi.”

Trong lòng Tiêu Oánh rõ ràng, Đông Minh Đế chậm chạp không mở miệng chính là đang đợi xem ý của Hữu tướng, nếu Hữu tướng buông tay mặc kệ, kết cục Tiêu Oánh chỉ có một.

Hữu tướng thản nhiên nói.

“Oánh di nương nhớ nhầm rồi, quả thật Bản tướng cũng có một nữ nhi, cũng có tên gần giống với Oánh di nương, nhưng khoảng thời gian trước, Bản tướng đã trục xuất nữ nhi bất hiếu này khỏi gia môn, Oánh di nương là phú hay bần không liên quan gì đến Tướng phủ, hai tiếng ‘phụ thân’ này của Oánh di nương, thứ cho Bản tướng không nhận nổi.”

Hữu tướng thẳng thừng gạt bỏ sạch sẽ quan hệ với Tiêu Oánh, Tiêu Oánh nghe xong tâm như tro tàn, thân mình ngồi thụp xuống, trong mắt hiện lên một tia buồn phiền và hận ý.

Rõ ràng chỉ cần Hữu tướng mở miệng là có thể cứu được nàng, vì sao lại thấy chết không cứu?

Hữu tướng nói rõ ý của mình, xử trí Tiêu Oánh như thế nào, Hữu tướng sẽ không nhúng tay.

Triệu đại nhân mừng rỡ như điên.

“Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng thành toàn.”

Đông Minh Đế trầm ngâm một lát, liếc mắt nhìn Đại Hoàng tử.

“Con nghĩ như thế nào?”

Đại Hoàng tử thở sâu, chậm rãi nói.

“Nhi thần nghe theo Phụ hoàng.”

Đông Minh Đế gật đầu.

“Một khi đã vậy, ý trời khó tránh, cô nương Triệu gia không hợp cửa hôn sự này, vì suy nghĩ cho sức khỏe của Triệu Lão phu nhân, tạm thời hủy hôn, ban thưởng phong hào cho Triệu Thiền Linh là Minh Tịnh. Ngoài ra, ban thưởng đích trưởng nữ Lâm gia – Lâm Nhứ làm Đại Hoàng tử phi, tùy chọn thời gian cử hành hôn lễ!”

Thục phi vô cùng vui sướиɠ.

“Đa tạ Hoàng Thượng!”

“Vi thần lĩnh chỉ tạ ơn!”

Trong lòng Triệu đại nhân như có một tảng đá rơi xuống, sợ hãi toàn thân lạnh toát.

“Nhi thần tạ ơn Phụ hoàng.”

Đại Hoàng tử tiếp nhận.

Một khắc trước là Triệu Thiền Linh, một khắc sau liền trở thành Lâm Nhứ, trong lòng Đại Hoàng tử nổi lên hàng trăm cảm giác.

Trong đó, người khiến người ta thất vọng chính là Tiêu Oánh, rõ ràng nàng nhìn thấy ánh mắt Đông Minh Đế nhìn Đại Hoàng tử mang theo thâm ý, mặc dù không nói rõ, nhưng bây giờ Tiêu Oánh đã hiểu.

Sau khi Đông Minh Đế rời đi, Hữu tướng cũng rời khỏi đại điện không thèm quay đầu lại, Triệu đại nhân quỳ trên đại điện đã lâu, hai chân như nhũn ra, được thị vệ dìu ra khỏi đại điện.

Thục phi chậm rãi đứng lên, nhìn Đại Hoàng tử.

“Minh Nhi, nhiều ngày không gặp, đến cung Mẫu phi trò chuyện một lát!”

Bốn chữ cuối cùng, Thục phi nhấn mạnh.

“Vâng!”

Đại Hoàng tử gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Oánh phía sau.

“Đã đến đây rồi đi cùng Bản điện, đỡ mắc công đi đi về về.”

Tiêu Oánh lắc đầu, chưa nói được lời nào đã bị hai thị nữ giữ lấy cánh tay Tiêu Oánh, tim Tiêu Oánh đập mạnh.

= = = = = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = = = =

Ngọc Hòa cung.

Thục phi ngồi trên ghế chủ vị nhìn Vân ma ma.

“Vân ma ma, đi thái y viện lấy một bát thuốc đến đây.”

Vân ma ma ngầm hiểu ý, gật đầu.

“Vâng, lão nô đi ngay.”

Tiêu Oánh quỳ mạnh xuống đất.

“Nương nương, xin nương nương tha cho tì thϊếp…”

Tiêu Oánh lại nhìn về phía Đại Hoàng tử.

“Điện hạ, trong bụng tì thϊếp đang mang thai cốt nhục của người, sao có thể tàn nhẫn xóa bỏ nó như thế?”

“Ầm!”

Thục phi vỗ mạnh bàn, lạnh lùng nói.

“Bớt trưng ra dáng vẻ này trước mặt Bản cung, ngươi nghĩ ngươi là thứ gì, khối thịt trong bụng ngươi, Bản cung không cần!”

Đại Hoàng tử đứng yên ở bên cạnh, giả bộ không nhìn thấy, cúi đầu che giấu vẻ tức giận và ngoan độc.

Tiêu Oánh ôm bụng bảo vệ, không biết phải giải thích như thế nào, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Vô luận như thế nào cũng không thể xóa khối thịt trong bụng của nàng.

“Nương nương, tì thϊếp…”

Tiêu Oánh sốt ruột, lời đến miệng không biết phải nói như thế nào.

Thục phi chán ghét liếc nhìn Tiêu Oánh.

“Nếu ngươi ngoan ngoãn thức thời, uống hết bát thuốc này giải quyết mọi chuyện, trở về an phận làm Oánh di nương, nếu ngươi không thức thời, đừng trách Bản cung không cho ngươi cơ hội!”

Sát ý trong mắt Thục phi không che dấu chút nào, nếu không phải Tiêu Oánh và Hữu tướng là phụ – nữ, Thục phi đã sớm dùng một chén thuốc khác để giải quyết hết mọi chuyện.

Bát thuốc được mang lên rất nhanh, từ trong tay Vân ma ma vẫn còn bốc lên hơi nóng.

Tiêu Oánh thấy thế liên tục lùi bước, vẻ mặt hoảng sợ, lớn tiếng nói.

“Nương nương, tì thϊếp có chuyện muốn nói, hài tử trong bụng tì thϊếp không thể xóa đi, nếu không nương nương nhất định sẽ hối hận cả đời!”

Vân ma ma nhìn Thục phi, Thục phi nhíu mày gật đầu, Vân ma ma nháy mắt một cái, lập tức có hai cung nữ chế ngự Tiêu Oánh, Tiêu Oánh giãy dụa một hồi, thật sự không thể động đậy.

Tiêu Oánh lắc đầu, hướng về phía Đại Hoàng tử nói.

“Điện hạ, cứu thϊếp!”

“Minh Nhi, con không được mềm lòng!”

Thục phi lạnh lùng nói.

“Phụ hoàng của con tuyệt đối không cho phép giữ lại hài tử này!”

“Mẫu phi yên tâm, hài tử này không nên xuất hiện, là nhi thần nhất thời sơ suất.”

Ngữ khí Đại Hoàng tử bình thản, không có chút cảm tình.

Thục phi nghe thế mới gật đầu.

Vân ma ma bóp chặt cằm Tiêu Oánh, tay kia bưng bát thuốc ghé sát miệng nàng.

Tiêu Oánh dồn hết sức, dùng đầu hất tay Vân ma ma.

“Điện hạ, hài tử của tì thϊếp là hài tử duy nhất của Điện hạ!”

Dứt lời, có lẽ Vân ma ma không nghe rõ, rót vào hơn nửa bát thuốc, Tiêu Oánh ho khan liên tục.

“Chờ một chút!”

Đại Hoàng tử đứng lên, chạy đến đẩy Vân ma ma ra.

Vân ma ma bị bất ngờ không kịp đề phòng, kêu một tiếng rồi ngã xuống đất, nửa ngày cũng không đứng lên được, phần thuốc còn lại cũng bị hất văng ra đất.

Tiêu Oánh nằm sấp bên cạnh liều mạng ho khan, lấy tay móc yết hầu.

Đại Hoàng tử nửa ngồi nửa quỳ, một tay nắm chặt cổ áo Tiêu Oánh.

“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”

Thục phi cũng phát hoảng, bừng tỉnh lại.

“Minh Nhi, con đừng nghe ả nói nhảm, ả chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.”

Đại Hoàng tử nghe vậy sắc mặt hòa hoãn không ít.

“Khụ khụ…. Không, lời tì thϊếp… nói đều là thật sự, tuyệt không dối nửa chữ!”

Tiêu Oánh chuyển mắt nhìn về phía Đại Hoàng tử.

Khối thịt trong bụng này của nàng là tấm bùa duy nhất để bảo vệ nàng, không được để mất đi.

Từ lúc Tiêu Oánh bắt đầu mang thai, trong đầu nàng liền có một suy nghĩ, phải làm sao để cả vị trí Đại Hoàng tử phi và trưởng tử đều là của nàng.

Đáng tiếc, Đại Hoàng tử không chút lưu tình, ép nàng uống thuốc tránh thai, triệt để dập tắt hi vọng của Tiêu Oánh.

Nghĩ tới nghĩ lui, cách duy nhất để Tiêu Oánh có thể sinh hạ hài từ này chính là để toàn bộ nữ nhân trong phủ Đại Hoàng tử không thể hoài thai, cách này do nàng mất vài ngày mới nghĩ ra được.

Nếu không, tránh được mùng một không tránh được ngày rằm, chỉ cần bụng lớn thêm chút nữa, chắc chắn sẽ không thể giấu được.

Tiêu Oánh bí quá hoá liều, quyết định chơi lớn, quả nhiên hiệu quả không tệ!

Vẻ mặt Tiêu Oánh nghiêm cẩn, mí mắt Đại Hoàng tử giật giật.

“Có chuyện này?”

Tiêu Oánh ho mạnh đến mức sắp nhổ ra mật vàng.

“Đi mang một bát thuốc bổ thai đến!”

Đại Hoàng tử không dám đánh liều, nếu phát hiện nữ tử này lừa hắn, hắn nhất định sẽ tự tay bóp chết nàng!

“Minh Nhi!”

Thục phi kịp thời ngăn cản Đại Hoàng tử.

“Không thể, nếu Phụ hoàng của con biết được sẽ rất phiền toái.”

Đại Hoàng tử nhìn Thục phi.

“Mẫu phi, người còn ở đây cũng không chạy thoát được, tạm thời cứ làm thế đã, không vội.”

Thục phi còn tưởng Tiêu Oánh nói vậy để trêu chọc, âm mưu bảo vệ cái thai trong bụng nàng, ngẫm lại lời của Đại Hoàng tử lại nuốt trở vào.

Thục phi đưa cho Đại Hoàng tử một ấm trà nhỏ.

“Dùng trà thay nước để nó nôn ra.”

Đại Hoàng tử không nói nhiều lời xiết chặt cằm Tiêu Oánh, đem miệng ấm trà rót vào miệng Tiêu Oánh, nước trà chảy xuống cổ, tay áo, Tiêu Oánh sặc nước suýt chảy nước mắt.

Thật lâu sau, Tiêu Oánh sắp nôn ra mật đắng.

Thục phi nhìn Liên Kiều.

“Bắt mạch cho nó!”

“Vâng!”

Liên Kiều nửa quỳ trên mặt đất, một bàn tay đặt lên cổ tay Tiêu Oánh.

“Bẩm nương nương, mặc dù Oánh di nương đã nôn hết ra nhưng thuốc này có dược tính mạnh, nếu muốn giữ thai phải nằm yên một chỗ ba đến năm tháng, tốt nhất cho đến lúc lâm bồn mới tốt.”

Tiêu Oánh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, Đại Hoàng tử nắm chặt cổ áo Tiêu Oánh.

“Lời ngươi nói vừa rồi là có ý gì?”

Trong đầu Tiêu Oánh nhanh chóng suy nghĩ.

“Là chính tai thϊếp từng nghe phụ thân nói, như Điện hạ muốn thú tiểu cửu làm phi, không có khả năng trong phủ chỉ có một mình muội ấy, cho nên chỉ có để một mình tiểu cửu sinh hạ hài tử cho Điện hạ, tương lai sau này của muội ấy mới được đảm bảo.”

Tiêu Oánh dừng một chút, lại nói.

“Ai ngờ tiểu cửu không thích Điện hạ, cố tình không muốn gả cho Điện hạ, chạy đến nơi khác trốn tránh mấy tháng, phụ thân vì đau lòng tiểu cửu, nhưng lại không muốn đắc tội triệt để với Điện hạ.”

“Phụ thân còn nói vì Điện hạ có việc muốn cầu xin ông, cho nên sẽ tự hạ thấp, nếu Điện hạ đắc thế, chắc chắn sẽ đối phó với Tướng phủ! Vì vậy mới nghĩ ra cách này để Điện hạ tuyệt dục, vừa chặt đứt ý niệm tương lai muốn kế thừa ngôi vị Hoàng Đế của Điện hạ, vừa bảo toàn Tướng phủ, còn nếu Điện hạ vẫn muốn thú tiểu cửu sẽ nói chuyện này ra, đến lúc đó Điện hạ sẽ bị Hoàng Thượng bỏ đi.”

“Tì thϊếp chỉ vô tình biết được, cho nên khi hoài thai thì không dám lộ ra, nếu không vì sao phụ thân thương yêu tì thϊếp đã mười mấy năm, hôm nay lại thấy chết không cứu. Tất cả chỉ vì hài tử trong bụng của tì thϊếp.”