Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 149: Không hợp

Tiễn bà mối đi, Triệu Lão phu nhân trầm mặt xuống, phất tay cho lui nha hoàn ma ma, nghiêng mắt nhìn Triệu phu nhân.

“Đều sắp xếp xong rồi chứ?”

Triệu phu nhân gật đầu.

“Đều đã sắp xếp thỏa đáng.”

Triệu Lão phu nhân thản nhiên ừ một tiếng.

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Năm ngày sau, Triệu Lão phu nhân liền ngã bệnh, cả người mệt mỏi, mê man bất tỉnh, không ăn được chút nào, mặc cho bao nhiêu đại phu và thái y tới thăm bệnh cũng không nhìn ra được triệu chứng của bệnh gì, giống như trúng độc nhưng lại không giống, không dám kết luận bừa.

Quần y bó tay hết cách, Kinh Triệu doãn Triệu đại nhân nóng ruột xoay quanh, chạy khắp tứ phương tìm y cầu thuốc.

Mấy ngày gần đây, Triệu gia luôn đứng đầu ngọn gió, cho nên tin tức này truyền đi rất nhanh, tin Triệu Lão phu nhân bị bệnh lạ truyền khắp mọi nơi.

Đại Hoàng tử nghe xong, nói.

“Không phải mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh sao, đang êm đẹp lại đổ bệnh?”

Thị vệ lắc đầu.

“Tạm thời không biết được mắc bệnh gì.”

Đại Hoàng tử thản nhiên ừ một tiếng, rất lâu sau lại nói.

“Đi chuẩn bị một chút, Bản điện đến nhìn một cái.”

“Vâng!”

Đại Hoàng tử là nữ tế Triệu gia, Triệu Lão phu nhân là trưởng bối, cũng nên đi thăm.

Sau khi chuẩn bị lễ vật và mấy vị thuốc bổ, Đại Hoàng tử đến Triệu phủ, lần trước đến Triệu phủ khắp nơi bận rộn lo việc, nay còn chưa tới gần, chóp mũi đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, càng tới gần mùi vị càng dày đặc.

Đại Hoàng tử không tự giác nhíu mày, nhấc chân tiến vào.

“Điện hạ.”

Vẻ mặt Triệu đại nhân sốt ruột, chắp tay cúi đầu.

Đại Hoàng tử khoát tay.

“Triệu đại không cần đa lễ, không biết bây giờ Lão phu nhân thế nào?”

Triệu đại nhân thở dài lắc đầu.

“Không dối gạt Điện hạ, thân thể mẫu thân càng ngày càng gầy yếu, đến nay vẫn chưa tra được một chút nguyên nhân nào.”

Đại Hoàng tử nhíu mi, chỉ tính đến hỏi vài câu tượng trưng.

“Bản điện biết mấy đại phu dân gian, lát nữa quay về sẽ mời họ qua xem thử.”

“Như vậy liền đa tạ Điện hạ.”

Triệu đại nhân biết ơn nói.

“Triệu đại khách nhân khí.”

Đại Hoàng tử nhìn Triệu Lão phu nhân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, lại thân thiết hỏi vài câu.

“Triệu đại nhân không cần tiễn, chăm sóc Lão phu nhân thật tốt mới đúng.”

“Cung tiễn Điện hạ.”

Triệu đại nhân lại chắp tay đưa tiễn.

Ra cửa, đi trong Triệu phủ, bỗng nhiên Đại Hoàng tử hỏi.

“Đại tiểu thư nhà các ngươi ở đâu?”

Quản gia nửa cúi đầu.

“Nhiều ngày nay, tiểu thư luôn chăm sóc Lão phu nhân không rời nửa bước, sáng hôm nay vì mệt quá mà ngất xỉu đi, vừa nghỉ ngơi, Điện hạ có muốn nô tài đi mời Đại tiểu thư qua đây một chuyến không?”

Đại Hoàng tử nghe vậy lắc đầu.

“Đại tiểu thư thật có hiếu, Bản điện không quấy rầy nữa.”

Đại Hoàng tử không dừng chân, nói mấy câu rồi rời khỏi Triệu phủ.

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

Liên tục mấy ngày, Triệu đại nhân trông coi trước giường Triệu Lão phu nhân, nhưng bệnh tình của Triệu Lão phu nhân vẫn không biến chuyển, ngược lại càng nghiêm trọng hơn.

“Di nương, nếu Triệu Lão phu nhân đi về cõi tiên, trong vòng ba năm Triệu Đại cô nương không có thể gả vào phủ Đại Hoàng tử, nếu di nương có thể giữ được trái tim của Điện hạ…”

Lục Chỉ nghĩ đến đã thấy vô cùng hưng phấn, Tiêu Oánh nghe vậy hơi nhíu mi.

“Lời này không thể nói lung tung, nếu để người khác nghe được sẽ gặp phiền toái lớn!”

Bởi chuyện tứ hôn, lâu nay Tiêu Oánh không cười nổi, trong lòng mâu thuẫn, nay Triệu Thiền Linh không thể gả cho Đại Hoàng tử, Tiêu Oánh chỉ cảm thấy đây là cơ hội trời cao cho nàng.

Đại Hoàng tử sắp hai mươi tuổi, đến nay dưới gối vẫn chưa có hài tử, ba năm sau, Kinh đô biến hóa như thế nào không ai có thể biết trước được, mặc dù Hoàng thất coi trọng đích thứ, nhưng con nối dõi của Hoàng thất cũng vô cùng quan trọng.

Trong lòng Tiêu Oánh có lo lắng, thậm chí âm thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong Triệu Lão phu nhân đi về cõi tiên trước khi Triệu Thiền Linh xuất giá.

“Nô tì hiểu rồi.”

Lục Chỉ nhìn xung quanh một vòng, lập tức ngừng nói.

Khóe miệng Tiêu Oánh hơi hơi cong lên, trên mặt mang theo tươi cười thản nhiên.

Ngày hôm sau.

Một cao tăng của Đại Chiêu tự tiến cung giảng Kinh phật cho Liên Thái Hậu, lúc rời đi có đi ngang qua Triệu phủ liền dừng bước.

“Có phải trong phủ Triệu đại nhân có người bị bệnh?”

Triệu đại nhân gật đầu.

“Nhược Ngu đại sư, trong nhà có lão mẫu bị bệnh nặng.”

Nhược Ngu đại sư cười.

“Khó trách trong không khí có mùi thuốc thoang thoảng, Triệu đại nhân một lòng hiếu tâm, Lão phu nhân nhất định sẽ khoẻ mạnh, đừng lo.”

Vẻ mặt Triệu đại nhân u sầu.

“Aizz, nửa tháng nay đã mời rất nhiều đại phu đến thăm bệnh, dùng hết mọi cách cũng không thấy chuyển gì, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.”

Nhược Ngu đại sư ngước mắt nhìn Triệu đại nhân.

“Nếu Đại nhân tin tưởng, chi bằng để bần tăng đi vào nhìn một cái.”

Triệu đại nhân vui vẻ.

“Nếu có thể được đại sư tương trợ, tại hạ vô cùng biết ơn.”

Thanh danh Nhược Ngu đại sư ở Đại Chiêu tự cũng coi như đứng nhất đứng nhì, y thuật cao diệu, nói không chừng có thể có cách.

Triệu đại nhân dẫn Nhược Ngu đại sư vào trong phòng, Nhược Ngu đại sư bắt mạch cho Triệu Lão phu nhân, hồi lâu sau nhíu chặt mày.

Triệu đại nhân vội vàng hỏi.

“Đại sư, gia mẫu như thế nào?”

Nhược Ngu đại sư trầm tư một hồi.

“Thân thể Lão phu nhân không có bệnh gì, mà do chạm phải sát khí.”

“Xin chỉ giáo cho?”

Triệu đại nhân nghi ngờ, nói.

Nhược Ngu đại sư đi ra ngoài cửa, một mảnh hồng trù đập vào mắt, sáng rõ loá mắt.

“Ít ngày nữa tiểu nữ xuất giá, cho nên khắp nhà treo lụa đỏ, chẳng lẽ có chỗ nào không ổn?”

Triệu đại nhân thấy Nhược Ngu đại sư nhìn tơ lụa chằm chằm, hỏi một câu.

Nhược Ngu đại sư nhìn Triệu đại nhân.

“Làm phiền Triệu đại nhân cho bần tăng xem bát tự của hai vị tân nhân.”

Triệu đại nhân không nói nhiều lời, lấy giấy bút viết ngày sinh tháng đẻ của Triệu Thiền Linh, về phần Đại Hoàng tử, Triệu đại nhân hơi dừng một chút.

“Tại hạ không biết sinh tự của Đại Hoàng tử, tại hạ phải tiến cung một chuyến.”

Triệu đại nhân sốt ruột muốn cứu Triệu Lão phu nhân, cũng bất chấp rất nhiều.

“Bần tăng tiến cung cùng Triệu đại nhân, thân phận Điện hạ tôn quá, bát tự này, sẽ không dễ dàng lộ ra.”

Triệu đại nhân nghĩ vậy liền gật đầu, đi cùng Nhược Ngu đại sư vào Hoàng cung.

Triệu đại nhân vừa nói rõ nguyên do, Nhược Ngu đại sư đứng cạnh nói đỡ, Đông Minh Đế do dự một hồi sau đó liền đem bát tự của Đại Hoàng tử giao cho Nhược Ngu đại sư.

Nhược Ngu đại sư bấm đốt tay tính toán, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, Triệu đại nhân thấp thỏm trong lòng.

“Đại sư, có vấn đề gì sao?”

Đông Minh Đế cũng tò mò.

“Đại sư, có chuyện gì đừng ngại nói thẳng.”

“Bát tự của tiểu thư Triệu gia và Đại Hoàng tử không hợp, hơn nữa còn vô cùng xung khắc, tiểu thư Triệu gia có duyên với phật, nếu vẫn chấp nhất xuất giá sẽ chỉ làm người bên cạnh gặp xui xẻo theo, bần tăng nghe nói sau khi Đại Hoàng tử hạ sính lễ, Triệu Lão phu nhân liền bệnh, đây chính là điềm báo cho Triệu gia.”

Nhược Ngu đại sư trầm giọng, nói chậm rãi, sắc trầm Triệu đại nhân mặt xuống.

“Chuyện này…”

Đông Minh Đế nhíu mày kinh ngạc.

“Xin chỉ giáo cho?”

Nhược Ngu đại sư chắp hai tay thành hình chữ thập.

“Triệu gia phu nhân vừa sinh tiểu thư Triệu gia xong liền bị rong huyết mà chết. Tiểu thư Triệu gia mang mệnh hung thần, chỉ có thể ở cạnh phật tổ mới có thể giữ được tính mạng, bát tự của tiểu thư Triệu gia chính là minh chứng.”

Triệu đại nhân liên tục gật đầu.

“Quả thật tiên phu nhân vì sinh tiểu nữ, rong huyết mà chết, đại sư nói không sai.”

Đông Minh Đế nhíu mày.

“Triệu ái khanh, chuyện này có thể chỉ là trùng hợp.”

Nhược Ngu đại sư vừa giảng kinh phật cho Liên Thái Hậu, vừa rời cung lại gặp Triệu đại nhân, không khỏi quá mức trùng hợp, Đông Minh Đế có chút nghi ngờ.

Triệu đại nhân thật vất vả mới thấy được một tia hi vọng, không muốn buông tha, nhưng ngại Đông Minh Đế, Triệu đại nhân không dám hỏi tiếp.

Nhược Ngu đại sư chỉ nói đến đấy là dừng.

“Như vậy, bần tăng sẽ ở trong chùa tụng kinh cầu phúc cho Triệu Lão phu nhân, cáo từ trước.”

Triệu đại nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhược Ngu đại sư rời đi, vẻ mặt tiếc nuối.

Đông Minh Đế nói.

“Truyền khâm thiên giám đến.”

“Vâng!”

Chỉ chốc lát sau, hơn mười người của khâm thiên giám đều đứng trên đại điện.

“Xem bát tự của Đại Hoàng tử và Đại cô nương Triệu gia!”

Sắc mặt Đông Minh Đế không dễ nhìn, cửa hôn sự này được sắp xếp theo ý của ông, nay lại biến thành như vậy, nếu đúng như lời Nhược Ngu đại sư nói, chẳng phải tai họa này do Triệu Lão phu nhân gánh chịu đầu tiên?

“Vâng!”

Rất nhanh, khâm thiên giám tính toán bát tự, Triệu đại nhân đứng chờ bên cạnh, trong lòng lo lắng không yên.

Ước chừng hơn một canh giờ sau, khâm thiên giám tiến lên.

“Bẩm Hoàng Thượng, vi thần tính xong rồi.”

“Như thế nào?”

Đông Minh Đế híp mắt.

“Bát tự của Đại Hoàng tử và Đại tiểu thư Triệu gia không hợp nhau, mệnh xung khắc, nhất là Đại tiểu thư Triệu gia, mệnh nàng không có hôn nhân, nếu mạnh mẽ cưỡng ép sẽ bị phản phệ, mệnh của Triệu Đại tiểu thư quá kiên cường, sau khi xuất giá khắc phu khắc tử, thật sự là người xui xẻo, không lành.”

Lời Khâm thiên giám nói còn nghiêm trọng hơn so với Nhược Ngu đại sư, sắc mặt Triệu đại nhân trở nên khó coi.

“Hoàng Thượng, chuyện này nhất định là hiểu lầm, tiểu nữ…”

“Hoàng Thượng, quả thật Triệu Đại tiểu thư là người không lành nha, đã nhiều đêm vi thần xem tinh tượng, ở đông nam mọc lên một tiểu tinh tinh, mặc dù không sáng lắm, vi thần sợ mình xem sai nên đã liên tục quan sát ba ngày liền.”

Khâm thiên giám lại chậm rãi nói tiếp.

“Hoàng Thượng, tuy ngôi sao này nhỏ nhưng khí thế hung mãnh, tràn đầy sát khí, sau này chắc chắn là một đại họa, ngôi sao này hợp với mệnh cách của Triệu Đại cô nương, mẫu bằng tử quý, tương lai tất sẽ có một cuộc mưa máu gió tanh.”

Đông Minh Đế suy tư một lát, ước chừng có thể đoán ra hướng đông nam chính là phủ Đại Hoàng tử, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ chưa hiểu rõ.

“Không phải nói Triệu Đại cô nương khắc phu khắc tử sao? Như vậy, còn có hài tử?”

Khâm thiên giám lại chắp tay.

“Ngôi sao này không phải do Triệu Đại cô nương sở sinh, nếu Triệu Đại cô nương gả cho Đại Hoàng tử là chính thê, ngôi sao này vừa sinh ra nhận hết đau khổ, nhưng đến trung niên tất thành châu báu.”

Đông Minh Đế nghe đến đây đã hiểu.

“Ý của ngươi là, ngôi sao này là thứ tử của Đại Hoàng tử, do di nương sinh?”

Khâm thiên giám gật đầu.

“Không sai, không chỉ có thế, ngôi sao này đã thành hình rồi.”

Đông Minh Đế cười.

“Đến nay, Minh Nhi vẫn chưa nạp thϊếp, sao ngôi sao này có thể đầu thai vào phủ được, chẳng lẽ Minh Nhi lại để cho một nha hoàn mang thai Trưởng Hoàng tôn, Lý đại nhân tính sai rồi.”

Khâm thiên giám nghẹn lời.

“Chuyện này…”

“Hoàng Thượng!”

Triệu đại nhân tiến lên.

“Mấy ngày trước Đại Hoàng tử thu một nữ tử vào phủ, chuyện này cũng từng gây nên sóng to gió lớn, nàng chính là thứ trưởng nữ Hữu tướng, thân tỷ tỷ của Tam Hoàng tử phi – Tiêu Oánh, sau khi bị Hữu tướng đuổi ra khỏi gia môn, nàng ở trong phủ Đại Hoàng tử, làm di nương.”

Sắc mặt Đông Minh Đế khẽ biến, bây giờ mới nhớ đến chuyện này, cau mày, nghiêng mắt nhìn thị vệ.

“Lập tức triệu Đại Hoàng tử tiến cung, nhân tiện dẫn Tiêu Oánh vào.”

“Vâng!”

Đông Minh Đế trầm mặc không nói, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

Đại Hoàng tử tiếp chỉ liền sửng sốt, rất nhanh hoàn hồn, căn dặn.

“Phái người mang Oánh di nương đến đây!”

“Vâng!”

Tiêu Oánh kinh ngạc.

“Các ngươi muốn mang ta đi đâu?”

“Hoàng Thượng có chỉ triệu kiến Oánh di nương, Oánh di nương vẫn nên theo chúng ta một chuyến đi.”

Trong lòng Tiêu Oánh bất an không yên, không rõ vì sao Đông Minh Đế lại triệu kiến nàng, nghĩ tới nghĩ lui không biết do nguyên nhân gì, đành phải đi theo thị vệ.

Trên xe ngựa, Tiêu Oánh bất an nhìn Đại Hoàng tử.

“Điện hạ, sao Hoàng Thượng lại đột nhiên triệu kiến tì thϊếp, trong lòng tì thϊếp rất lo lắng, trăm ngàn lần đừng rước lấy phiền toái cho Điện hạ.”

Đại Hoàng tử liếc mắt nhìn Tiêu Oánh.

“Chuyện gì không nên nói thì đừng nói, lát nữa Bản điện sẽ dùng mắt để ra hiệu, nếu có thể thì hẵng làm.”

“Vâng!”

Tiêu Oánh nhu thuận gật đầu, một thân váy dài xanh đậm, dung nhan tú lệ, dáng người đẹp đẽ.

Mấy ngày không thấy Tiêu Oánh, dung nhan nàng càng ngày càng xuất sắc, trắng hồng mềm mại, da thịt mịn màng, toàn thân tản ra hương thơm nhàn nhạt, khẽ chớp mắt mang theo vẻ dụ dỗ mị hoặc.

Yết hầu Đại Hoàng tử trở nên căng thẳng, tâm tư hoảng hốt.

Tiêu Oánh thấp thỏm đi theo phía sau Đại Hoàng tử, dọc đường Đại Hoàng đều đoán ý đồ của Đông Minh Đế, nhưng là chuyện liên quan đến Tiêu Oánh thật sự quá ít, hơn nữa Đông Minh Đế cũng không nhàn rỗi đi quản chuyện nữ nhi của gia thần.

Hơn nữa, chuyện này còn vướng Hữu tướng đứng giữa, Đông Minh Đế không nên dính dáng đến mới đúng.

Đang nghĩ tới đây, hai người đã đến trước đại điện.

“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng.”

“Tì thϊếp bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Tiêu Oánh quỳ gối trên đại điện, trong lòng có chút căng thẳng, chỉ cảm thấy da đầu run lên, một tầm mắt nguy hiểm đang nhìn nàng, Tiêu Oánh không dám ngước mắt lên, cứ quỳ mãi như thế.

Đông Minh Đế chăm chú nhìn Tiêu Oánh, ánh mắt dừng lại trên vòng eo mảnh khảnh của nàng, Tiêu Oánh thật sự không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn, thấy tầm mắt của Đông Minh Đế nàng liền cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đi ba phần.

“Đứng lên đi, đây tân di nương con mới nạp?”

Đông Minh Đế nhìn Đại Hoàng tử.

“Vâng.”

Đại Hoàng tử không hiểu có chuyện gì.

Đông Minh Đế nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

“Trẫm thấy sắc mặt nàng không tốt, lui ra để thái y nhìn một cái đi.”

Tim Tiêu Oánh đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Hoàng Thượng, tì thϊếp không sao, chẳng qua vừa diện kiến long nhan nên có chút căng thẳng.”