Triệu Lão phu nhân vỗ mạnh lên bàn, sắc mặt âm trầm như nước, dọa Hà Yên giật mình.
“Lão phu nhân….”
“Cái nhà này họ Triệu không họ Hà! Có muốn mời phụ mẫu thúc bá của ngươi đến đây, chúng ta bàn luận một chút xem ai đúng ai sai không?”
Triệu Lão phu nhân vốn định bỏ qua cho Hà Yên, nhưng nay vô cùng chán ghét, không biết thế nào là đủ! Tuổi còn nhỏ mà tâm tư thâm trầm, ở lại Triệu gia cũng là một tai họa ngầm.
“Lão phu nhân, chuyện lúc đó với nhị biểu tỷ, không phải ta cố ý, vì sao Lão phu nhân không tin lời Yên Nhi, nếu Yên Nhi vội vàng trở về, trưởng bối trong nhà nhất định sẽ trách cứ Yên Nhi, cho rằng Yên Nhi gây ra lỗi lầm gì đó, mong Lão phu nhân khai ân, Yên Nhi biết sai rồi.”
Hà Yên khóc thảm, hai mắt lộ vẻ bất lực và sợ hãi, khiến người ta thương xót.
Triệu Lão phu nhân cũng bị tức giận mà nở nụ cười.
“Ý của ngươi là phải đuổi Nhàn Nhi ra khỏi phủ mới bằng lòng bỏ qua?”
Hà Yên sửng sốt, nàng không có ý này, cánh môi run rẩy không nói nên lời.
“Nhàn Nhi họ Triệu, ngươi họ Hà, ngươi cũng không phải hài tử mồ côi không phụ không mẫu, nhiều năm lại sống trong Triệu gia không chịu rời đi, chẳng phải đã để mọi người cho rằng Hà gia bạc đãi ngươi sao?”
Triệu Lão phu nhân nói bất cứ điều gì, miễn cho Hà Yên ở lại Triệu gia.
“Ngươi thân là nữ nhi, chẳng lẽ không nên tận hiếu với phụ mẫu? Người bất trung bất hiếu thì có thanh danh tốt gì. Hà cô nương, vẫn nhanh chóng rời khỏi Triệu gia đi.”
Triệu Lão phu nhân trực tiếp chụp cái mũ bất hiếu lên, nếu Hà Yên không biết thức thời, cũng đừng trách bà vô tình.
Hà Yên vừa đảo mắt, xem ra lần này nàng ở thế hạ phong, nếu tiếp tục nói nữa cũng không thay đổi được chủ ý của Triệu Lão phu nhân, Hà Yên điều chỉnh lại tâm trạng.
“Yên Nhi muốn nói lời từ biệt với đại biểu tỷ, muốn trực tiếp cảm kích sự quan tâm của đại biểu tỷ trong mấy năm qua, mong Lão phu nhân thành toàn.”
Triệu Lão phu nhân mím môi, Triệu Nhàn Nhi lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tổ mẫu, đừng tin lời nàng, nàng nhất định đi tìm đại tỷ tỷ khóc lóc kể lể, mấy ngày gần đây đại tỷ phải chuẩn bị nhiều thứ, tâm trạng căng thẳng, đâu có thời gian nghe nàng dài dòng, sau này cũng không phải không có cơ hội gặp lại, chờ đại tỷ tỷ xuất giá rồi còn rất nhiều cơ hội nói lời cảm tạ.”
Hà Yên trắng mặt.
“Nhị biểu tỷ, chuyện này không giống nhau…”
“Sao lại không giống nhau, ngươi tám phần là muốn quấy rầy đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ là Hoàng tử phi tương lai, luôn hiếu thuận với tổ mẫu, chắc chắn sẽ không phản đối ý của tổ mẫu, hay biểu muội vẫn cho rằng ngươi ở trong lòng đại tỷ tỷ quan trọng hơn tổ mẫu?”
Triệu Nhàn Nhi khinh thường, đã sớm biết Hà Yên mặt dày, nhưng nay vẫn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hà Yên nghẹn lời, chống lại vẻ mặt chán ghét của Triệu Lão phu nhân, trong đầu bỗng thanh tỉnh, sao Triệu Thiền Linh có thể vì nàng mà ngỗ nghịch với Triệu Lão phu nhân chứ.
Triệu Lão phu nhân khoát tay.
“Lệ ma ma, ngươi giúp Hà cô nương thu xếp mọi thứ.”
“Vâng!”
Hà Yên vừa vội vừa giận, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu thư!”
Nha hoàn Họa Nhi bên cạnh Hà Yên xông đến.
“Tiểu thư, người mau tỉnh lại đi. Lão phu nhân, van cầu người cứu tiểu thư đi.”
Sắc mặt Triệu Lão phu nhân như già đi, giống như ăn phải ruồi bọ, vậy mà bà lại bị một tiểu bối dắt mũi.
Triệu Nhàn Nhi bĩu môi.
Hà Yên dùng chiêu này đã nhiều lần, chẳng qua trước đây nàng lười vạch trần mà thôi.
“Tổ mẫu, sức khỏe của Hà biểu muội không tốt, ở nhà chúng ta cũng đã gắng gượng chỗng đỡ, không được quan tâm chăm sóc đầy đủ, tôn nữ tin chắc trong lòng biểu muội cũng nhớ thương phụ mẫu, nếu chúng ta vẫn mạnh mẽ muốn giữ nàng lại, khó tránh khỏi người ngoài để ý.”
Triệu Nhàn Nhi nhìn lông mi Hà Yên run run, nắm tay xiết chặt, nàng nhếch môi cười.
“Tổ mẫu, hay là đi mời thái y đến xem một chút, nếu thân thể có vấn đề gì thì phải nhanh chóng chữa trị mới được.”
Triệu Lão phu nhân gật đầu.
“Con nói rất đúng, dù sao cũng là thân thích, thân thể Hà cô nương gầy yếu, sau này muốn tìm phu gia cũng khó. Lệ ma ma, cầm yêu bài của ta đi mời Chung thái y đến đây một chuyến.”
Triệu Lão phu nhân chăm chú nhìn l*иg ngực Hà Yên không ngừng phập phồng lên xuống, cười lạnh.
Họa Nhi phát hoảng, vội vàng nói.
“Lão phu nhân, tiểu thư chỉ nhất thời kích động, không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được.”
Triệu Nhàn Nhi nhíu mi.
“Buồn cười! Nha hoan như ngươi thật to gan, chuyện liên quan sinh tử của chủ tử mà trong mắt ngươi chỉ như diễn kịch thôi hả?”
“Nhị tiểu thư, nô tì không có ý này, đây là bệnh cũ của tiểu thư, trước đây cũng mời đại phu xem qua, đại phu nói không có gì đáng lo, chỉ cần vui vẻ tĩnh dưỡng là được.”
Họa Nhi sốt ruột giải thích, sức khỏe của Hà Yên như thế nào nàng là người rõ nhất, hơn phân nửa đều là giả tạo, rời khỏi Triệu gia trở lại Hà gia, Hà Yên sẽ rất khổ sở, cho nên Họa Nhi cũng tích cực phối hợp với Hà Yên.
“Như vậy càng không thể giữ biểu muội ở trong phủ, ngày đại tỷ tỷ xuất giá cũng sắp tới rồi, Triệu phủ bận rộn tranh cãi ầm ỹ, nhất định ảnh hưởng đến biểu muội tĩnh dưỡng, ảnh hưởng đến thân thể của biểu muội, ngươi chịu trách nhiệm với Hà gia nổi sao?”
Triệu Nhàn Nhi nói mấy câu khiến Họa Nhi nói không nên lời.
“Tổ mẫu, khi nào trở về cần phải nhắc nhở trưởng bối Hà gia, bên cạnh biểu muội không có nha hoàn cơ trí hầu hạ, rất sơ ý, không chú ý đến tình trạng sức khỏe của biểu muội, nếu là tôn nữ, tôn nữ đã sớm bán đi.”
Vừa nghe đến hai từ bán đi, Họa Nhi trắng mặt.
“Nhị tiểu thư!”
Triệu Lão phu nhân gật đầu.
“Con nói không sai, giữ một nha hoàn như thế này ở bên cạnh đúng là tai họa.”
Họa Nhi run lên, bên hông bị véo một cái, thiếu chút nữa Họa Nhi không nhịn được mà hét lên.
“Tổ mẫu đừng có vội, chắc Chung thái y cũng đến rồi.”
Cuối cùng Triệu Nhàn Nhi lại bổ sung một câu.
Dứt lời, Hà Yên không thở nổi, thái y đến chắc chắn sẽ vạch mặt Hà Yên cố ý giả bộ bất tỉnh, đến lúc đó càng phiền toái.
Hà Yên kêu ‘ưm’ một tiếng rồi mở mắt ra.
Họa Nhi vui mừng.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi!”
Khóe miệng Triệu Nhàn Nhi cong lên, chỉ thấy Hà Yên lau khóe mắt, nếu nàng không rời đi mà còn muốn làm lớn chuyện tuyệt không có lợi cho nàng. Hà Yên như đã hiểu rõ, Triệu Lão phu nhân quyết tâm đuổi nàng ra khỏi Triệu gia, nàng không thể trốn tránh được nữa.
“Họa Nhi, đi thu xếp đồ đạc.”
Vẻ mặt Hà Yên oan ức.
“Lão phu nhân nói đúng, nơi này là Triệu gia, ta chỉ là người ngoài, đã quấy rầy Triệu gia nhiều năm như vậy bây giờ cũng đến lúc rời đi rồi.”
Triệu Lão phu nhân cười lạnh.
“Hà cô nương cứ đợi một chút để thái y thăm bệnh cho, mấy năm nay là Triệu gia không chăm sóc ngươi đầy đủ, cũng nên xem cho cô nương một chút mới phải.”
Sắc mặt Hà Yên cứng đờ.
“Không cần, ta là người của Hà gia đâu dám làm phiền Lão phu nhân ta xem bệnh thay, xin đi trước một bước.”
Họa Nhi đỡ Hà Yên đứng lên, hai chủ tớ một trước một sau rời đi, bóng lưng chật vật.
Trong lòng Triệu Lão phu nhân đang phiền chán, cho nên không muốn so đo với Hà Yên, liếc mắt nhìn Lệ ma ma.
“Trông thật tốt vào.”
“Lão phu nhân yên tâm.”
Lệ ma ma cũng đi theo.
Triệu Lão phu nhân xoa bóp trán, thở dài một tiếng.
“Sao lại xảy ra chuyện này chứ, trước đây vẫn luôn tốt đẹp mà, aizz!”
“Tổ mẫu, nàng có quyết định của nàng, chung quy không phải là tử tôn của Triệu gia, không đáng tức giận.”
Triệu Nhàn Nhi xoa bóp thái dương cho Triệu Lão phu nhân, động tác nhẹ nhàng.
“Đuổi Hà gia biểu muội đi rồi, cũng giải quyết được không ít phiền toái, dù sao, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài.”
Triệu Lão phu nhân gật đầu.
“Con nói không sai, nếu tổ mẫu sớm biết đây là tai họa thì đã đuổi đi từ lâu rồi.”
Triệu Nhàn Nhi cười mà không nói gì.
Bên này, Hà Yên trờ về thu dọn xiêm y, Lệ ma ma theo sát phía sau, Hà Yên muốn kéo dài thời gian hoặc muốn làm chuyện gì mờ ám cũng khó, trong lòng càng thêm buồn bực.
“Bốp!”
Hà Yên phất tay áo làm một chén trà rơi xuống, vỡ thành sổ cánh hoa, lại nhìn sắc mặt của Lệ ma ma trong lòng mới thoáng dễ chịu một chút.
Hà Yên thu dọn đồ, không cẩn thận đυ.ng chạm phá hỏng một số thứ, trong phòng vang lên tiếng vỡ nát bùm bùm.
Lệ ma ma không nhịn nổi nữa, lạnh mặt nói.
“Hà cô nương, đây đều là tài sản của Triệu phủ, làm vỡ thì phải bồi thường.”
Hà Yên nhăn mặt lại.
“Lệ ma ma, ta, không phải ta cố ý.”
Lệ ma ma liếc mắt nhìn Hà Yên, nhíu chặt mày.
“Mong biểu cô nương cẩn thận một chút, nếu tiếp tục làm hỏng, đối chiếu sổ sách không khớp với chỗ của quản gia, đến lúc đi tìm Hà gia để bắt đền lại khiến hai nhà không vui, như thế không đáng.”
Hà Yên tức giận xiết chặt tay, một dòng lửa giận không có chỗ phát tác.
Một lão nô tì cũng dám diễu võ dương oai trước mặt nàng, buồn cười!
“Lời này của ma ma là có ý gì, tốt xấu gì Hà gia cũng là ngoại tổ gia của đại biểu tỷ, ma ma là xem thường Hà gia sao?”
Hà Yên ra vẻ kinh ngạc, trong lòng lại âm thầm trút hết lửa giận lên người Lệ ma ma, coi Lệ ma ma trở thành Triệu Lão phu nhân và Triệu Nhàn Nhi, nhìn Lệ ma ma nghẹn lời, trong lòng Hà Yên liền hết giận.
Nàng không tin, Triệu gia dám đắc tội với Triệu Thiền Linh, gây khó dễ cho Hà gia!
Lệ ma ma ngước mắt nhìn Hà Yên như có điều suy nghĩ.
“Biểu cô nương, Đại tiểu thư không phải là người không biết phân biệt đúng sai, sau này gả đến phủ Đại Hoàng tử đâu có thời gian nhàn nhã quản mấy việc vặt này, hơn nữa cũng không phải Triệu gia vô cớ đến tìm phiền toái, trái lại lời của biểu cô nương lại làm cho người ta khó hiểu.”
Hà Yên trừng mắt nhìn Lệ ma ma.
“Ta không nói gì sai?”
“Biểu cô nương khắp nơi châm ngòi quan hệ hai nhà Triệu – Hà, để Đại tiểu thư đứng giữa hai bên trở nên khó xử, không biết là có ý gì?”
Sắc mặt Hà Yên khẽ biến, âm dương quái khí hừ hừ hai tiếng.
“Lệ ma ma không hổ là người hầu hạ bên cạnh Lão phu nhân, đúng là làm ra vẻ.”
Lệ ma ma nghiêng mắt nhìn nha hoàn ma ma đang thu dọn bốn phía, lạnh lùng nói.
“Chậm chạp làm gì vậy, một đám quen lười biếng, khi đến đây biểu cô nương chỉ mang vài bộ xiêm y, nay đi rồi đâu cần thu dọn gì, đừng chậm trễ giờ biểu cô nương xuất phát!”
Hà Yên tức đến vỡ phổi, một dòng lửa giận xông lên trong lòng, nàng muốn kéo dài thời gian, đợi đến khi sắc trời bắt đầu tối, nàng có thể ở thêm một đêm, chỉ cần nhìn thấy đại biểu tỷ là nàng có thể ở lại.
Đáng tiếc, tính toán này bị Lệ ma ma nhìn thấu.
Sau khi Lệ ma ma hét lớn, rõ ràng động tác của nha hoàn ma ma nhanh hơn không ít, Lệ ma ma nói rất đúng, vốn dĩ cũng không có đồ gì, thu dọn cũng nhanh.
Họa Nhi định đi lấy châu báu trang sức, Lệ ma ma cười lạnh.
“Họa Nhi cô nương, Lão phu nhân không cho biểu cô nương mang đi bất cứ thứ gì không thuộc về biểu cô nương, nếu biểu cô nương vẫn cầm đi, chẳng phải là biến thành Triệu gia bố thí hay sao, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt.”
Họa Nhi nghe vậy lập tức rút lại tay, vừa rồi Hà Yên ra lệnh cho nàng làm như thế.
Lệ ma ma thật muốn mắt nhắm mắt mở không so đo với nàng ta, đáng tiếc Hà Yên lại không biết tốt xấu.
Hà Yên tức muốn khóc.
“Đây đều là do ta lấy tiền riêng của mình để mua, không liên quan gì đến Triệu gia, các ngươi dừng khinh người quá đáng!”
Lệ ma ma liếc mắt nhìn Hà Yên.
“Nhiều năm rồi biểu cô nương chưa từng trở về Hà gia, mỗi tháng cấp cho năm mươi lượng bạc tiêu vặt, trang sức cũng đều do phu nhân đặt mua, biểu cô nương lấy đâu ra tiền để mua trang sức?”
Nói xong Lệ ma ma mở một quyển sổ ra, bên trong ghi chép rõ ràng rành mạch.
“Mỗi món trang sức trong này đều được ghi chép lại nguồn gốc, hàng tháng biểu cô nương đều cùng Đại tiểu thư đi mua trang sức, cũng đều do Triệu gia chi trả, xin hỏi biểu cô nương, ở đây đâu có món nào là do biểu cô nương mua?”
“Ta….”
Hà Yên nghẹn lời, tức không chịu được, sổ sách ghi rõ ràng từng món từng món một, không sai chút nào.
“Không nhắc đến chi phí ăn mặc trước đây của biểu cô nương, nhưng những đồ vật trong phòng này đều không được mang đi.”
Lệ ma ma nghiêm mặt nói.
Hà Yên tức giận, cổ họng trào lên vị ngọt, một mùi tanh cuộn lên, nàng mạnh mẽ gượng ép nuốt trở vào, cắn răng nói.
“Đây là lần đầu ta nghe nói, vật đã tặng đi còn đòi lại, Triệu gia cứ muốn bắt nạt một thiếu nữ như ta sao?”
Hà Yên cũng bị tức đến điên rồi, lời hay lời dở đều phun ra một đống. Lệ ma ma là người dầu muối không vào, mặc cho nàng hao hết võ miệng bà cũng mặc kệ.
“Biểu cô nương ở Triệu phủ ăn ở đã nhiều năm, chưa bao giờ bạc đãi biểu cô nương, hai vị cô nương có được thứ gì, biểu cô nương cũng chắc chắn sẽ có một phần, biểu cô nương nói như vậy, thật sự khiến người ta không biết phải làm sao.”
Lệ ma ma lắc đầu, thở dài một tiếng, ánh mắt khinh thường như đang mắng Hà Yên không biết tốt xấu, tham lam quá mức.
Hà Yên nhăn mặt, vặn vẹo.
“Các ngươi thu dọn đi, ta nhìn mà phiền lòng, thứ nên lấy hay không nên lấy, ma ma làm chủ là được!”
Nói xong Hà Yên liền nâng váy lên muốn bước ra khỏi cửa, Lệ ma ma dùng ánh mắt ra hiệu một cái, Hà Yên đã bị hai ma ma đứng gần cửa ngăn lại.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”
Hà Yên rống to, tức giận trừng mắt nhìn hai ma ma.
Lệ ma ma nói.
“Đều đã thu dọn gần xong rồi, thừa dịp sắc trời còn chưa tối, không làm chậm trễ giờ xuất hành của biểu cô nương.”
“Ngươi!”
Hà Yên thiếu chút nữa không nhịn được, muốn tiến lên đánh cho Lệ ma ma một bạt tai, nín thở.
Vẻ mặt Lệ ma ma nghiêm cẩn, đôi mắt lóe lên vẻ sắc bén, khiến Hà Yên phát hoảng, lời mắng chửi đến miệng đành miễn cưỡng nuốt xuống.
“Biểu cô nương, lão nô quen làm việc nặng nhọc, nếu không cẩn thận đυ.ng phải, làm biểu cô nương bị thương, lúc đó có hối hận cũng không kịp.”
Lệ ma ma có chút không kiên nhẫn.
“Xe ngựa đang đợi ngoài cửa, mời đi cho.”
Bên cạnh Hà Yên chỉ mang theo hai nha hoàn, mà Lệ ma ma lại mang không ít ma ma đi cùng, giọng điệu kia uy hϊếp hung dữ, làm da đầu hai nha hoàn run lên.
“Tiểu thư…”
Hà Yên không muốn đi, vừa nghĩ ra cách gì cũng đều bị dập tan, xuất hết chiêu thức vốn có cũng vô dụng, cuối cùng Lệ ma ma nhưng đưa được Hà Yên ra khỏi cửa, lại phân phó hộ vệ, cần phải bảo vệ Hà Yên hoàn hảo không tổn hao cho đến khi tiễn về Hà gia.
Mấy người chủ tớ Hà Yên bị nhét lên xe ngựa, một đường đi thẳng ra khỏi thành, Hà Yên vô lực chống cự, nhất thời giận dữ công tâm, lật ngược hai mắt hôn mê bất tỉnh.
“Tiễn đi rồi hả?”
Triệu Lão phu nhân nằm nghiêng trên giường, khép hờ mắt.
Lệ ma ma gật đầu.
“Lão nô an đã sắp xếp hai mươi hộ vệ đi theo, không có gì đáng ngại.”
Triệu Lão phu nhân thản nhiên ừ một tiếng, tâm trạng buồn phiền, chau mày ủ dột.
Lệ ma ma cúi đầu, không biết phải an ủi từ đâu.
Đêm hôm đó, Triệu Thiền Linh uống thuốc phá xong thì hôn mê, sức khỏe vô cùng suy yếu, Triệu Lão phu nhân đổi hết nha hoàn ma ma hầu hạ bên cạnh Triệu Thiền Linh từ trong ra ngoài một lượt, trông coi Triệu Thiền Linh một tấc cũng không rời.
Không khí trên dưới Triệu phủ có vài phần quỷ dị, Đại Hoàng tử phái bà mối đưa sính lễ tới, đầy đủ hai trăm rương sính lễ xếp đầy trong sân viện, liếc mắt nhìn một cái chỉ thấy toàn lụa đỏ, mỗi rương đều nặng trịch, đồ cổ hiếm lạ nhiều không đếm xuể.
Triệu Lão phu nhân không thể không tươi cười nói mấy câu, Triệu phu nhân ở bên cạnh cũng phụ họa theo, vẻn vẹn một buổi sáng, bà mối cũng chưa dừng miệng, nói bóng nói gió muốn gặp mặt Triệu Thiền Linh.
Triệu Lão phu nhân cười cười.
“Hôn sự có chút vội vàng, hài tử này ngày đêm thêu giá y không ngừng nghỉ, một khắc cũng không dám trì hoãn, sáng nay ta vừa đến nhìn một cái, vậy mà hài tử này vẫn còn cầm kim hoa trên tay, ôm giá y ngủ thϊếp đi.”
Bà mối sửng sốt.
“Đại tiểu thư thật hiền lành, tương lai tất có phúc khí.”
Triệu phu nhân tiếp lời.
“Quả thật Đại tiểu thư rất hiếu thuận, từ bé đã tài giỏi, kế thừa tài nghệ từ mẫu thân, muốn tự tay thêu giá y, chỉ để lại một góc nhỏ, nói là muốn để cho mẫu thân tự tay thêu vài châm để lây dính phúc khí.”
Triệu Lão phu nhân tươi cười, nghiêng mắt nhìn Lệ ma ma.
“Mời Đại tiểu thư đến đây, bây giờ cũng chưa vội mà.”
“Vâng!”
Bà mối nghe vậy vội vàng ngăn cản Lệ ma ma, bà chỉ muốn gặp Triệu Thiền Linh để chúc mấy lời may mắn, tăng thêm vài phần ấn tượng tốt thôi. Nếu chậm trễ việc Triệu Thiền Linh thêu giá y, khiến Triệu Thiền Linh không vui thì chỉ có mất nhiều hơn được.
“Lão phu nhân, hay là thôi đi, ta không quấy rầy Đại cô nương nữa, thêu giá y quan trọng hơn, Đại cô nương thật đúng là hiếu thuận, Lão phu nhân thật có phúc.”
Bà mối cười to.
“Đến ngày thành hôn, mặc giá y tự tay làm nhất định Đại cô nương là người xinh đẹp nhất Kinh đô, hơn nữa kính chúc phúc Lão phu nhân, ngày hôm đó sẽ náo nhiệt rực rỡ, mong Đại Hoàng tử và Đại tiểu như sống lâu trăm tuổi.”
Triệu Lão phu nhân tươi cười, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Cảm ơn lời chúc của bà mối, Lệ ma ma!”
Lệ ma ma lập tức đưa cho bà mối một hầu bao, bà mối thấy thế híp mắt lại, vui vẻ cười toe toét không ngậm được miệng.