Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 142: Mượn lực đánh lực

“Tổ mẫu, hay là gọi Thải Cúc đến đây một chuyến nói cho rõ ràng, nó là nha hoàn bên cạnh tiểu cửu, trong phòng tiểu cửu có xuất hiện nam nhân hay không, nó là người biết rõ nhất.”

Tiêu Oánh vội vàng nói.

Tiêu Lão phu nhân không tin chuyện ma quỷ của Tiêu Oánh, vu hãm Tiêu Nguyên không dứt, bà dùng ánh mắt để ra để ra lệnh cho Nguyễn ma ma.

“Oánh cô nương, mời đi đi.”

Nguyễn ma ma không muốn nhìn Tiêu Oánh chửi bới Tiêu Nguyên như vậy, cho nên cũng không cho Tiêu Oánh một sắc mặt tốt.

Sắc mặt Tiêu Oánh đỏ lên, trơ mắt nhìn Tiêu Lão phu nhân mang Tiêu Nguyên đi, Tiêu Lão phu nhân căn bản là không để tâm đến lời nói của nàng, thật buồn cười!

Tiêu Lão phu nhân cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng an ủi Tiêu Nguyên. Tiêu Nguyên lắc đầu.

“Tổ mẫu, tiểu cửu không ngại, chỉ cần có thể chứng minh tiểu cửu trong sạch, tiểu cửu không thẹn với lương tâm, tiểu cửu có thể quản tốt viện của mình.”

Tiêu Lão phu nhân nghe vậy, tâm như hóa thành một vũng nước.

“Hài tử ngoan, hai hài tử này được di nương nuôi lớn đúng là không thể ngẩng mặt lên được, cô nương ngoan ngoãn như vậy lại bị dạy dỗ thành loại người này, tình tình hai đứa nó giống nhau y hệt, may mà tổ mẫu còn có tiểu cửu, tổ mẫu tất nhiên sẽ tin tưởng con.”

Tiêu Lão phu nhân không hỏi Thải Cúc, đây là lúc nên để Tiêu Nguyên tự xử lý chuyện của nàng, bà không thể che chở nàng mọi lúc mọi nơi được, sớm muộn gì cũng có một ngày Tiêu Nguyên phải tự giải quyết tất cả mọi chuyện.

Mấy năm trước, sở dĩ Tiêu Lão phu nhân nâng Phạm thị làm chính thê bởi vì lúc Tiêu Nguyên còn nhỏ rất hay ngủ mơ thấy ác mộng, mỗi lần như thế nàng khóc náo kịch liệt, lúc bấy giờ Phạm thị luôn luôn trông coi Tiêu Nguyên hàng đêm, nói hết lời ngon tiếng ngọt để Tiêu Nguyên không rời khỏi Phạm thị dù chỉ một bước.

Tiêu Nguyên bị Phạm thị mê hoặc, trước mặt Tiêu Lão phu nhân và Hữu tướng nàng biểu hiện không thể rời khỏi Phạm thị, vì suy nghĩ cho thân phận sau này của Tiêu Nguyên, không thể để truyền ra lời đồn đích tiểu thư lại bị một ả thϊếp thất nuôi lớn. Vì thế Lão phu nhân liền phù chính Phạm thị.

Nhiều năm qua luôn luôn tường an vô sự, cho đến khi chuyện của Tiêu Nhược và Tam Hoàng tử bại lộ, Tiêu Lão phu nhân mới nhìn rõ bộ mặt thật của Phạm thị, hai nữ nhi của nó dã tâm bừng bừng, lòng dạ thâm sâu, hãm hại Tiêu Nguyên nhiều lần.

Mà Phạm thị là thân mẫu nên chắc chắn sẽ thiên vị cho nữ nhi của nó, thế cho nên đã quên mất nguyên nhân trước đây nó được phù chính như thế nào.

Vừa nghĩ đến đây, Phạm thị đã chạy tới.

“Mẫu thân, là thϊếp thân dạy không tốt, hai hài tử nhất thời hồ đồ mới bị châm ngòi gây chuyện oan uổng tiểu cửu. Tiểu cửu, mẫu thân dập đầu nhận sai với con, con tha thứ cho đại tỷ và ngũ tỷ đi.”

Phạm thị nói xong liền quỳ xuống, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.

Tiêu Nguyên nhếch môi.

“Mẫu thân? Ta thân là đích xuất, ngươi chỉ là thϊếp mà cũng dám xưng mẫu thân với đích cô nương?”

Phạm thị sửng sốt.

“Tiểu cửu?”

“Tam Hoàng tử phi và Oánh cô nương dám làm không dám nhận? Sớm biết như thế cần gì phải lên mặt. Hai vị cô nương này không hổ chui từ trong bụng Phạm di nương ra, mẫu nữ tình cảm thâm hậu làm người ta động lòng.”

Tiêu Nguyên hơi đùa cợt nhìn Phạm thị.

“Hôm nay nếu cảnh tượng đảo ngược lại, Phạm di nương sẽ làm như thế nào?”

Phạm di nương nghẹn lời, chuyện Tiêu Oánh gọi Tiêu Nhược đến, bà là người rõ ràng nhất, hơn nữa còn là người tham gia trợ giúp.

“Tiểu cửu, tốt xấu gì ta cũng chăm sóc cho con mấy năm, mọi chuyện ta làm trong quá khứ con đã quên rồi sao, hôm nay nếu con là người phạm lỗi, ta nhất định sẽ cầu tình thay cho con, ta đối xử với con không khác gì hai tỷ tỷ của con, chưa bao giờ có tâm tư riêng.”

Phạm thị lau nước mắt khóc thương tâm và bất đắc dĩ.

“Tỷ muội các con không hòa thuận, ta là người khó chịu hơn ai hết, rốt cuộc là người nào xấu xa lại nhẫn tâm châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta!”

Tiêu Nguyên giận quá hóa cười.

“Tiêu Nhược không biết liêm sỉ hoài thai với Tam Hoàng tử cũng là bất đắc dĩ? Hôm nay Tiêu Oánh gọi Tiêu Nhược đến, phụ thân từng nói không được để Tiêu Nhược bước vào Tướng phủ nửa bước, nhưng nàng lại vào thẳng đây không gặp trở ngại nào, chuyện này phải giải thích thế nào. Phạm di nương, chuyện quá khứ rất nhiều, nếu như ngươi muốn nghe ta có thể kể lại từng chuyện từng chuyện cho ngươi!”

Phạm di nương sửng sốt, hít sâu một hơi tận lực không để bụng hai từ ‘di nương’ mà tiểu cửu nói cùng với ánh mắt khinh thường của nàng.

“Tiểu cửu, chuyện này thật sự oan uổng mà.”

“Mau dẫn thủ vệ hôm nay đến đây!”

Tiêu Lão phu nhân cũng muốn tra rõ chuyện này, âm thanh lạnh lùng nói.

Mí mắt Phạm thị giật giật, không ngờ Tiêu Nguyên lại bắt được sai lầm này mãi không buông.

“Dù sao ngũ tỷ tỷ của con cũng là Tam Hoàng tử phi, sao Tướng phủ có thể ngăn nó được?”

Phạm thị cãi chày cãi cối.

“Tiêu Nhược chỉ là một Hoàng tử phi mà dám xông vào phủ đệ của đại quan nhất phẩm, chỉ bằng nàng cũng xứng? Ngay cả Đại Hoàng tử đến đây còn phải thông báo một tiếng, Tiêu Nhược tính là cái gì?”

Tiêu Nguyên dứt khoát chặn hết mọi đường, tiết kiệm thời gian tránh phiền toái!

Sắc mặt Phạm thị cứng đờ, bà không thể ngờ vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà Tiêu Nguyên liền thay đổi dáng vẻ, đối địch khắp nơi với mẫu nữ bà.

Lần trước Tiêu Nguyên đến Nhàn Hạ sơn trang, thời gian mà nàng không ở trong phủ, Phạm thị quan sát toàn bộ Linh Lung các, đám nô tỳ từ trên xuống dưới bà đều phân tích thấu đáo, khẳng định là có người ở trước mặt Tiêu Nguyên xúi giục nàng.

Chỉ có Thải Cúc khai ra, có một nam nhân thường đến phòng Tiêu Nguyên, Phạm thị đã nghĩ thông hết thảy, vốn dĩ bà còn định giữ lại để sau này dùng đến.

Ai ngờ chuyện Tiêu Oánh và Đại Hoàng tử bị bại lộ trước mặt dân chúng, Phạm thị cũng chỉ nghĩ ra cách kéo Tiêu Nguyên cùng xuống nước, chỉ cần Tiêu Nguyên cũng xuống đài, Lão phu nhân và Tướng gia mới kiêng dè, khi đó sẽ không trừng trị Tiêu Oánh.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Tiêu Nguyên vẫn là thân trong sạch, Lão phu nhân tức giận muốn xóa họ Tiêu Nhược và Tiêu Oánh, cho nên Phạm thị mới hoảng loạn như thế này.

“Tiểu cửu, ngũ tỷ tỷ của con không hiểu chuyện nên mạo phạm con, phụ thân của con đã nghiêm trị nó, nay ngũ tỷ tỷ của con bị người ta xoi mói khắp nơi đã biết sai rồi, việc đã đến nước này, con mang lòng dạ đại nhân đừng chấp nhặt tiểu nhân, tha thứ cho nó đi.”

Tiêu Nguyên bĩu môi cười lạnh.

“Ta không rộng lượng như vậy, Tiêu Nhược cướp đoạt hôn sự của ta, hại ta mất mặt, Tiêu Oánh lại phá hỏng thanh danh của, Phạm di nương luôn miệng nói đối đãi với ta như thân nữ, sao không trách cứ các nàng mà ngược lại lại năn nỉ ta tha thứ cho bọn họ, không khỏi quá xem trọng bản thân rồi!”

“Trước khi Tiêu Nhược xuất giá, ta đã cho ngươi một cơ hội.”

Tiêu Lão phu nhân thong thả mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng sâu trong đôi mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.

“Trước mặt mọi người để tiểu cửu chịu nhục, nếu lúc trước đã cố ý muốn làm thì nên nghĩ đến hậu quả sau này. Phạm thị, ngươi đừng quên mất vì sao lúc trước ta nâng đỡ ngươi từ thϊếp ngồi lên vị trí chủ mẫu Hữu Tướng phủ rồi đi?”

Lưng Phạm thị chợt lạnh, một cỗ khí lạnh theo gan bàn chân chạy thẳng lên ót, giật mình một chút.

“Lão… Lão phu nhân?”

Vẻ mặt Tiêu Lão phu nhân nghiêm trọng.

“Về phần ngươi, giáo dưỡng không tốt làm tổn hại thanh danh Tướng phủ, niệm ngươi nhiều năm qua quản lý mọi việc trong tướng phủ, không có công lao cũng có khổ lao, lúc trước đã bỏ qua cho ngươi một lần, không ngờ rằng ngươi lại không biết hối cải!”

Phạm thị cảm giác chẳng lành, hướng về phía Tiêu Lão phu nhân dập đầu cầu xin tha thứ.

“Lão phu nhân, thϊếp thân biết sai rồi, mong Lão phu nhân khai ân.”

“Muộn rồi!”

Đột nhiên Tiêu Lão phu nhân vỗ bàn.

“Ba người mẫu nữ các ngươi, hết người này đến người kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ điểm mấu chốt của Tướng phủ, đã quên mất bổn phận chính mình!”

Rất nhanh, quản gia đã dẫn thủ vệ đến, mười mấy người đứng thành một hàng.

Tiêu Lão phu nhân lạnh giọng, nói.

“Ai ra lệnh cho các ngươi cho phép Tam Hoàng tử phi bước vào phủ, nếu có người nào dám nói láo lập tức đem bán cả nhà!”

Mấy người mặt đối mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không tự chủ được mà nhìn về phía Phạm thị, mí mắt Phạm thị giật giật.

“Lão phu nhân đã hỏi, còn không mau trả lời!”

Quản gia quát.

Trái tim Phạm thị như nhảy lên cổ họng, xiết chặt nắm tay, cố gắng hết sức không nhìn đám thị vệ này.

“Lão phu nhân, Thẩm ma ma nhảy giếng tự sát!”

Bỗng nhiên, một tiểu tư chạy vào, trong tay còn giữ một phong thư.

“Phong thư này được phát hiện ngay cạnh miệng giếng.”

Tiêu Lão phu nhân liếc mắt nhìn quản gia, quản gia tiếp nhận thư. Nội dung đại khái là Thẩm ma ma tự nhận gánh hết mọi trách nhiệm, do nha hoàn bên cạnh Tam Hoàng tử phi cầu xin Thẩm ma ma, Thẩm ma ma nhất thời mềm lòng lợi dụng danh nghĩa của Phạm thị để Tam Hoàng tử phi có thể bước vào phủ, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Phạm thị.

Nha hoàn bên cạnh Tam Hoàng tử phi chính là nữ nhi của Thẩm ma ma.

Đúng là cái cớ tốt không chê vào đâu được!

Phạm thị thở phào nhẹ nhõm.

“Lão phu nhân, Thẩm ma ma luôn luôn coi Nhược Nhi như nữ nhi thân sinh, nhất thời hồ đồ cho nên mới mạo phạm.”

Thẩm ma ma vừa chết, Phạm thị trực tiếp đẩy hết trách nhiệm cho Thẩm ma ma, mặc dù Lão phu nhân muốn phạt cũng sẽ không phạt nặng.

“Bẩm Lão phu nhân, là Thẩm ma ma cầm lệnh bài của phu nhân để Tam Hoàng tử phi vào phủ, nói là Lão phu nhân bệnh nặng muốn gặp mặt tôn nữ, nô tài đáng chết.”

Mười mấy người quỳ xuống đất, trực tiếp đẩy hết tội lỗi cho Thẩm ma ma.

Tiêu Lão phu nhân lạnh mặt.

“Mang tất cả thủ vệ hôm nay kéo xuống, phạt năm mươi trượng, răn đe!”

Mười mấy thị vệ đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, mặt mày xám như tro tàn.

Phạm thị trắng mặt, bày ra vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Tiêu Lão phu nhân, bà có dự cảm đáng lẽ hôm nay bà không nên đến đây!

Tiêu Lão phu nhân liếc mắt nhìn Phạm thị.

“Thẩm ma ma là nô tài hầu hạ bên cạnh ngươi, không tính đến việc có phải do ngươi ra lệnh hay không, nhưng ả trộm lệnh bài của ngươi, bịa đặt làm càn, ngươi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!”

“Lão phu nhân, thϊếp thân không biết Thẩm ma ma sẽ làm như vậy, thϊếp thân có tội, mong Lão phu nhân khai ân…”

Trống ngực Phạm thị đập liên hồi, thái dương đổ mồ hôi lạnh.

Tiêu Lão phu nhân chậm rãi bước lại gần, toàn thân phát ra cơn tức giận, làm người ta e sợ.

“Ngoài ra, trong phủ này không có phu nhân gì hết, chỉ có một Phạm di nương thay Tướng phủ đến Nam Đài sơn tu hành, cầu phúc thay cho Tướng phủ!”

“Lão phu nhân!”

Phạm thị lắc đầu không ngừng.

“Lão phu nhân, thϊếp thân biết sai rồi, thϊếp thân nguyện ý cầu phúc thay Tướng phủ, không phải hậu viện Tướng phủ có một phật đường nhỏ sao, thϊếp thân nguyện ý ăn chay niệm phật hối lỗi, mong Lão phu nhân khai ân.”

Lần này Phạm thị là thật sự hoảng sợ, tim đập càng lúc càng nhanh, túm chặt góc váy Lão phu nhân, hối hận không thôi.

“Nếu là bây giờ thϊếp thân bị tống xuất khỏi phủ, khó tránh khỏi sẽ bị mọi người nói Tướng phủ vong ân phụ nghĩa, không có tình người, sau này cũng bất lợi với tiểu cửu, mong Lão phu nhân suy nghĩ kỹ!”

Lão phu nhân nghiêng mắt nhìn quản gia, quản gia lập tức mang hết đám thủ vệ đi, chỉ để lại tâm phúc của Lão phu nhân.

Lão phu nhân cúi đầu, lạnh mắt Phạm thị.

“Dẹp hết những thủ đoạn nhỏ này của ngươi đi, từ xưa đến nay hậu trạch có mấy người chết không rõ nguyên do, di nương cơ thϊếp chết bệnh nhiều đếm không xuể, đâu có ai quan tâm sống chết của một di nương?”

Phạm thị kinh ngạc, trong mắt Lão phu nhân trong phút chốc hiện lên sát ý, Phạm thị kinh sợ buông tay ra, ngã ngồi trên đất.

Nếu Phạm thị cố tình muốn ở lại Tướng phủ, kết cục chỉ có một chữ ‘chết’!

Tướng phủ tuyệt đối sẽ không khoan dung một người nhiều lần đẩy Tướng phủ vào nguy hiểm, giữ lại một mạng cho Phạm thị đã là cực hạn lớn nhất của Lão phu nhân.

“Thu dọn mọi thứ đi, lập tức ra khỏi đây!”

Tiêu Lão phu nhân liếc mắt nhìn Nguyễn ma ma, Nguyễn ma ma hiểu ý gật đầu.

Vẻ mặt Phạm thị xám trắng bị nha hoàn nâng lên, nhiều năm làm phu nhân Tướng phủ như vậy, người nào nhìn thấy bà mà không khiêm nhường nịnh bợ chứ?

Hai nữ nhi nhân tài kiệt xuất trong Kinh đô, tài hoa hơn người, nhan sắc xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, người người đều khen.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà tất cả moi thứ đều thay đổi.

Phạm thị vô tri vô giác nhìn Tiêu Nguyên nhã nhặn trầm tĩnh đứng bên cạnh, khí chất xuất trần, đột nhiên Tiêu Nguyên ngước mắt lên, trong ánh mắt xảo quyệt, thông minh cùng vẻ giễu cợt thản nhiên không che giấu một chút nào!

Phạm thị kinh hãi, thậm chí trực giác nói cho bà rằng bà đã bị tính kế, rơi vào cạm bẫy, tất cả mọi chuyện đều do một tay Tiêu Nguyên khống chế.

Không, không có khả năng, Tiêu Nguyên chỉ là một hài tử, nhiều năm qua nàng lớn lên dưới mí mắt của bà, tuyệt đối không có khả năng có bản lĩnh lớn như thế.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo nhìn bà, dường như có cảm giác của một con sói hoang, xen lẫn hận ý và ngoan độc, Phạm thị sợ hãi lui ra phía sau vài bước.

Lại nhìn lại, Tiêu Nguyên đã khôi phục dáng vẻ yên tĩnh ngày xưa, dường như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.

Phạm thị xoa xoa mắt. Bà tuyệt đối không nhìn lầm! Là bà đã khinh thường Tiêu Nguyên!

Phạm thị bị nha hoàn mang đi, bà xiết chặt nắm đấm.

Sớm muộn gì cũng có một ngày bà nhất định sẽ trở về!

Tiêu Nguyên nhìn dáng vẻ không cam lòng của Phạm thị, khóe miệng khẽ cong lên.

Mắc câu rồi.

Quả thật Lão phu nhân tức giận không nhẹ, Tiêu Nguyên lại xuất ra hết mọi bản lĩnh mới dỗ Lão phu nhân vui vẻ trở lại, vì người không đáng giá mà tức giận ảnh hưởng đến thân thể, không có lời.

Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Nguyên, có chút đau lòng nói.

“Hài tử ngoan, chuyện này khi nào phụ thân con trở về sẽ làm chủ cho con, con ra ngoài nghỉ ngơi trước đi.”

Quả thật Tiêu Nguyên rất mệt, xương cốt như bị rời ra, nói vài câu đơn giản liền rời đi.

“Lão phu nhân, theo lão nô thấy Cửu tiểu thư là người có phúc khí.”

Nguyễn ma ma nói.

Lão phu nhân cười mà không nói, trái lại trong mắt hiện lên nét vui mừng, rồi nhanh chóng lại biến thành chán ghét.

“Đến Nam Đài sơn chào hỏi một chuyến, Phạm thị lấy danh nghĩa của Tướng phủ làm xằng làm bậy.”

“Vâng!”

=================== Ta là Mèo Mun bé nhỏ====================

Linh Lung các.

Tiêu Nguyên trực tiếp nằm sấp lên giường nhỏ, Hồng Tụ và Thải Cúc bước vào, một người bóp vai một người bóp chân, Tiêu Nguyên thoải mái, thoả mãn chậc lưỡi.

Hồng Tụ đem một đĩa trái cây nhỏ dâng lên, Tiêu Nguyên cầm lấy tăm bạc chọc vào một miếng trái cây nhỏ, đưa vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước trái cây chua chua ngọt ngọt chảy ra, Tiêu Nguyên ăn liên tục năm sáu miếng vẫn không dừng tay.

Hồng Tụ thấy thế vội vàng lấy đĩa trái cây lại.

“Tiểu thư, tuy nói thời tiết này khó tìm trái cây nhưng cũng không nên tham ăn, dễ bị lạnh.”

Tiêu Nguyên trơ mắt nhìn đĩa trái cây bị lấy đi, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hồng Tụ.

“Biết rõ ta thích ăn, lại cố đưa một đĩa đầy lên cho ta rồi nói ta tham ăn, ta thấy rõ ràng ngươi cố ý!”

Hồng Tụ dở khóc dở cười.

“Tóm lại tiểu thư không nên ăn.”

Thải Cúc bật cười một tiếng.

“Tiểu thư, Hồng Tụ cũng muốn tốt cho người, cẩn thận buổi tối dễ đau bụng.”

Tiêu Nguyên chống nạnh.

“Tốt, lá gan hai nha đầu các ngươi càng ngày càng lớn, dám kết phường bắt nạt ta.”

Thải Cúc lắc đầu liên tục.

“Nô tì không dám.”

Hồng Tụ cũng không sợ, thừa dịp Tiêu Nguyên không chú ý nhanh chóng cách xa nàng một khoảng, cười hì hì nói.

“Tiểu thư khoan hồng đại lượng, sẽ không tùy tiện dùng hình trừng phạt hạ nhân, may mà nô tỳ gặp được chủ nhân tốt.”

Tiêu Nguyên buông tay, tiếp tục nằm trên giường nhỏ, nhếch miệng.

“Cái miệng ngọt của ngươi. Lần này xem như hai ngươi lập được công lớn, thưởng đĩa trái cây này cho các ngươi.”

Hồng Tụ và Thải Cúc nhìn nhau cười.

“Đa tạ tiểu thư.”

Từ khi Thải Cúc đến Linh Lung các, càng ngày nàng càng cười nhiều lên, nàng am hiểu quan sát nhất, trong lúc vô ý phát hiện tiểu nha hoàn Thúy Nhi trong Linh Lung các lén lút chột dạ, vì thế nên để tâm theo dõi.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của nàng, Thúy Nhi và Thẩm ma ma qua lại mật thiết, vì thế nàng liền đem việc này nói cho Tiêu Nguyên.

Đúng hôm ấy, Triệu Tuân cũng ở đây, Triệu Tuân đi rồi, Tiêu Nguyên đảo mắt suy nghĩa, đang lo không có cách nào trục xuất Tiêu Oánh ra khỏi Tướng phủ, tránh cho mọi người cho rằng Tiêu Oánh và Tướng phủ vẫn còn liên quan đến nhau, tránh cho việc Tiêu Oánh đánh vào thanh danh của Tướng phủ.

Vì thế Tiêu Nguyên nghiêm trị Thải Cúc, Thải Cúc lén khóc lóc kể lể oán giận bị Thúy Nhi gặp được, sau đó hai người thường xuyên trò chuyện với nhau, trong lúc vô ý Thải Cúc lỡ miệng nói cho Thúy Nhi biết trong phòng Tiêu Nguyên thường xuyên có nam tử lui tới.

Thẩm ma ma quan sát mấy lần rồi báo lại cho Phạm thị, vốn dĩ Tiêu Nguyên cũng không tính hôm nay lật tẩy, chỉ là may mắn đυ.ng phải, cũng coi như thành toàn cho Tiêu Nguyên.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng, Triệu Tuân lại sắp xếp người bên cạnh Tiêu Nhược, miễn cho nàng chịu nhục nhã.

Tiêu Nguyên cười cười, ở trong lòng âm thầm ghi công lớn cho Triệu Tuân!

Bỗng chốc đẩy được ba mẫu nữ kia, trong lòng Tiêu Nguyên vô cùng thoải mái.

“Gọi Thanh Ương vào!”

Tiêu Nguyên nhớ tới chính sự, nói với Hồng Tụ.

Hồng Tụ thấy vẻ mặt Tiêu Nguyên nghiêm túc, lập tức gật đầu chạy đi tìm Thanh Ương.

“Tiểu thư.”

Thanh Ương chắp tay, nhan sắc thanh tú xinh đẹp, hai đầu lông mày hiện lên khí thế oai hùng hiên ngang, khiến người nhìn thư thái thoải mái.

“Trong khoảng thời gian này, ngươi không cần đi hầu hạ bên cạnh ta, mau thu xếp một chút rồi đến Nam Đài sơn coi chừng Phạm thị, cẩn thận lưu ý những người bà ta tiếp xúc, nếu có chút động tĩnh gì lập tức hồi âm cho ta.”

Tiêu Nguyên chậm rãi nói, đáy lòng vẫn có chút lo lắng đối với Phạm thị.

“Vâng!”

Thanh Ương nói xong liền xoay người rời đi.

Hồng Tụ đứng ở bên cạnh, miệng nhỏ không nhịn được cười lệch cả hàm, Tiêu Nguyên không nhịn được, hỏi.

“Lại có chuyện gì tốt à?”

Hồng Tụ che miệng cười khẽ.

“Vừa rồi nô tỷ nghe tiểu nha hoàn nói lúc Oánh cô nương thu dọn đồ đạc liền lấy hết xiêm y và trang sức nhưng lại bị ma ma ngăn cản, chỉ có thể mang xiêm y đi, còn trang sức dù chỉ một món cũng không được lấy. Oánh cô nương tức giận đập nát hết đồ sứ trong phòng, ma ma tức giận, mang hai nha hoàn trực tiếp đuổi Oánh cô nương đi ra ngoài.”

Thải Cúc cũng cười theo.

“Tính tình Oánh cô nương cao ngạo, từ trước đến nay là đích trưởng nữ Tướng phủ cao cao tại thượng, được mọi người vây quanh nịnh bợ, bây giờ còn không bằng cả thứ nữ, bị đuổi ra khỏi gia môn như thế sao có thể nhịn được?”

Hồng Tụ bĩu môi.

“Là do Oánh cô nương không có lòng tốt, khắp nơi gây khó dễ cho tiểu thư, kết cục hôm nay đều do nàng tự tìm, đâu thể trách ai.”

“Như thế, nếu lúc trước Oánh cô nương chọn lựa gả cho gia đình phú quý, có Tướng phủ làm chỗ dựa, không cầu đại phú đại quý, nhưng ít nhất cơm áo cả đời không phải lo.”

Thải Cúc cũng không đồng cảm với Tiêu Oánh, chỉ cảm thấy tiếc hận, so với thứ nữ của nhà khác, kết cục này của Tiêu Oánh cũng đã khoan hồng lắm rồi.

Tiêu Nguyên híp mắt, đưa một tay ra sau cổ làm gối, lẩm bẩm.

“Nếu nàng cảm thấy thỏa mãn như hai người các ngươi thì cũng không bị lưu lạc như ngày hôm nay, khó trách người khác được.”

“Tiểu thư nói đúng.”

Hồng Tụ cười hì hì phụ họa một câu, thấy Tiêu Nguyên híp mắt, nhịp thở đều đều, lập tức nhẹ nhàng, thật cẩn thận lấy áo choàng bạc phủ lên người cho Tiêu Nguyên, sau đó cùng Thải Cúc lặng lẽ lui đi ra ngoài.

Trong mộng, khóe miệng Tiêu Nguyên khẽ nhếch lên.

Cho dù phải trả giá lớn như thế nào, nàng nhất định phải bảo vệ Tướng phủ!

Bên ngoài Tướng phủ, Tiêu Oánh xiết chặt nắm tay, cả người tức đến phát run, trừ một chiếc tay nải chứa vài bộ y phục ra, còn lại nàng không có cái gì hết.

“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lục Chỉ cảm thấy mờ mịt, nhìn Tiêu Oánh.

Tiêu Oánh đứng ở trên đường lớn một lúc lâu, rước lấy không ít lời dèm pha của dân chúng, mặt nàng đỏ lên.

“Đi tìm Đại Hoàng tử!”

Nay tự thân Phạm thị còn khó bảo toàn, Hữu tướng là người máu lạnh, lần trước Hữu tướng cho Tiêu Oánh lựa chọn nhưng nàng chạm vào điểm mấu chốt của Hữu tướng, cho nên Hữu tướng sẽ không giúp nàng.

Tiêu Oánh còn chưa đến gần phủ Đại Hoàng tử đã bị thị vệ ngăn cản.

“Tiêu cô nương, Điện hạ đi Tùy Châu không ở trong phủ, chắc phải một thời gian nữa người mới trở về.”

Tiêu Oánh xiết chặt khăn tay, cắn môi.

“Sao lại trùng hợp như vậy, sáng nay còn ở Kinh đô mà.”

Thị vệ nhìn Tiêu Oánh một cách khinh thường,

Đâu có cô nương nào tự mình đưa lên cửa như thế chứ, còn không bằng cả kỹ nữ, đúng là không biết hổ thẹn!

“Hai canh giờ trước Điện hạ vừa tiếp nhận ý chỉ, chỉ kịp chuẩn bị một chút rồi rời khỏi Kinh đô.”

Thị vệ kiên quyết chắn trước mặt Tiêu Oánh, một bước cũng không lùi.

Ánh mắt Tiêu Oánh oan ức và phẫn nộ, thiếu chút nữa không nhịn xuống được mà mắng, xoay lưng lại quay đầu bước đi, không dám nhìn vào ánh mắt khinh thường của thị vệ kia nữa.

Tùy Châu cách Kinh đô cũng không xa, nếu cưỡi ngựa chỉ mất hai ngày đường, trên người nàng bây giờ không có tiền bạc, lỡ may dọc đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không có lời, chi bằng cứ ở Kinh đô chờ Đại Hoàng tử trở về.

“Đúng là mắt chó nhìn người thấp!”

Lục Chỉ thấp giọng mắng vài câu.

Tiêu Oánh cười chua xót.

“Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, những lời này nói đúng không sai, nhưng không sao, chờ Điện hạ trở về thì tốt rồi.”

Tiêu Oánh không ngừng an ủi chính mình.

= = = = = = = ta là mành chuyển cảnh = = = = = = =

“Tam Hoàng tử phi, Tiêu Đại tiểu thư ở ngoài cửa cầu kiến.”

Tiêu Nhược nhíu mày, nổi giận đùng đùng nói.

“Ả còn có mặt mũi đến đây, không gặp!”

Tiêu Nhược là người mang thù, trước khi xuất giá nàng bị Tiêu Oánh châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ đủ kiểu, nay nghèo túng mới tìm đến nàng, lần này nàng lại bị Tiêu Oánh liên lụy, đắc tội triệt để với Hữu tướng phủ, nàng hận Tiêu Oánh còn không kịp, bây giờ sao có thể giữ ả lại!

Tiêu Oánh đứng ở cửa nói hết lời ngon tiếng ngọt với nha hoàn, vì không để người qua đường chỉ trỏ, Tiêu Nhược đành cho người vào.

“Đại tỷ, ngươi cũng biết, nay Điện hạ không ở trong phủ, ta làm việc cũng phải dè dặt cẩn thận, nay phụ thân giận ta, tất cả đều do ngươi ban tặng!”

Giọng điệu Tiêu Nhược không tốt, cực kỳ không vừa mắt tỷ tỷ tâm cao khí ngạo này, không có thủ đoạn thì cũng đừng phô trương thanh thế, còn làm hại nàng cũng mất mặt theo.

Tiêu Oánh nắm chặt tay, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Tỷ cũng bị lầm đường, làm phiền ngũ muội muội, bây giờ ngay tại đây, tỷ nhận lỗi với ngũ muội muội.”

Tiêu Nhược nghiêng mắt nhìn Tiêu Oánh, vẻ mặt châm chọc, tỏ vẻ không biết, hỏi.

“Ngươi đến tìm ta vì chuyện gì?”

“Ngũ muội muội, nể mặt tình nghĩa tỷ muội nhiều năm, có thể cho tỷ ở tạm mấy ngày được không?”

Sắc mặt Tiêu Oánh có vài phần không vui, cố gắng nhịn xuống, mắt thấy Tiêu Nhược muốn cự tuyệt, Tiêu Oánh lại nói.

“Đại Hoàng tử trở về, tỷ lập tức rời đi, Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử là huynh đệ thân thiết, nói không chừng sau này sẽ có lúc cần đến, huống chi bây giờ chúng ta đều không dựa vào Tướng phủ, muội và tỷ là thân tỷ muội, lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm không thể so với người khác, càng nên giúp đỡ nhau mới đúng.”

Lời đến miệng Tiêu Nhược đành phải nuốt lại, nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt lưu chuyển, không đáp lời.

Tiêu Oánh không xác định được, trong lòng thật sự không nắm chắc, mà Tiêu Nhược chính là cọng rơm cuối cùng của nàng.

May mà, Tiêu Nhược nhếch môi.

“Tỷ nói cũng đúng, chung quy lại là thân tỷ muội đánh gãy xương cốt vẫn liền gân, huống chi chúng ta có chung một kẻ địch còn chưa giải quyết được, thật sự không nên nội chiến, như thế chỉ làm cho người ta chê cười!”

Tiêu Oánh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.

Tiêu Nhược híp mắt lại nói.

“Nhưng mấy ngày gần đây, trong phủ có chút việc bận, thật sự không thu dọn viện nào, trong tay muội có một biệt viện, đại tỷ đến đó tĩnh dưỡng đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Oánh cứng lại, nhưng rất nhanh liền nhịn xuống.

“Được!”

Tiêu Nhược không muốn ngày ngày nhìn thấy mặt Tiêu Oánh, mặc dù Tiêu Oánh vào phủ Đại Hoàng tử, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thϊếp, qua lại với nàng ta chỉ khiến nàng mất mặt.

“Cầm Thư, đưa Đại tiểu thư đến biệt viện phía nam, đưa hai tiểu nha hoàn thông minh hầu hạ.”

Tiêu Nhược nhíu mày nghiêng mắt nhìn Cầm Thư, Cầm Thư gật đầu.

“Vâng!”

Biệt viện phía nam có vị trí không tệ, đó là của hồi môn trước đây Phạm thị đặt mua cho Tiêu Nhược, chẳng qua hàng năm không có người ở, bên trong trống trải.

Tiêu Oánh hít sâu một hơi.

“Trước cứ ở đây rồi tính sau.”

Tiêu Nhược than nghèo nên chỉ cho một ít đồ ăn và bạc vụn, tổng cộng có ba nha hoàn tính cả Lục Chỉ, nếu muốn gì chỉ cần nha hoàn làm là được.

Bên này xem như Tiêu Oánh cũng có nơi đặt chân, Tiêu Nhược bĩu môi, chuyện của Tiêu Oánh chưa phải là chuyện quan trọng.

Ngày hôm sau.

Cầm Thư vội vàng tới, vẻ mặt sốt ruột.

“Không tốt, Hoàng tử phi, Thục phi nương nương phái người tới.”

Tiêu Nhược nghe vậy, tay cầm đũa run lên rớt xuống bàn.

Từ lúc Tam Hoàng tử rời kinh, Thục phi chỉ triệu hồi nàng một lần, nhiều ngày êm đẹp trôi qua như vậy sao bây giờ lại phái người đến?

Tiêu Nhược điều chỉnh lại tâm trạng.

“Mời vào đi.”

Một ma ma mặc áo màu nâu bước vào, nghiêm mặt, lời nói cẩn trọng.

Tiêu Nhược giật giật chân mày, vội vàng đứng lên nghênh đón.

“Vân ma ma, không biết Mẫu phi có chỉ thị gì?”

Vân ma ma thấp giọng nói.

“Nương nương mời Điện hạ lập tức tiến cung một chuyến.”

Tiêu Nhược cười ngượng.

“Mẫu phi sốt ruột như vậy, không biết là có chuyện gì quan trọng?”

Vân ma ma lắc đầu, không lộ ra nửa chữ, ước chừng Tiêu Nhược cũng đoán được chắc là vì chuyện hôm qua!

Tiêu Nhược cắn môi.

Quả nhiên Hữu tướng làm phụ thân mà thật bất công, mọi chuyện đều đặt Tiêu Nguyên lên đầu, thế mà đem chuyện này nháo đến Hoàng cung.

Tiêu Nhược vừa giận vừa tức. Vội vàng thay đổi xiêm y, đuổi theo sát sau Vân ma ma.

Ngoài Ngọc Hòa cung, Tiêu Nhược quỳ trên mặt đất, hai chân run lên, thái dương nhiễm một tầng mồ hôi dày, trung y trên người ướt đẫm dán vào thân thể, quỳ thẳng thắn, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Thục phi tức giận đập nát bài trí trong phòng, tiếng bùm bùm vang lên không ngớt nhưng không ai dám tiến lên khuyên nhủ.

“Tiện nhân!”

Thục phi tức đến đỏ mắt.

“Mang vào cho Bản cung!”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát sau, cung nữ mang Tiêu Nhược tiến vào, mặt đất bừa bãi, trái tim Tiêu Nhược nhảy lên.

“Tham kiến Mẫu phi.”

Thục phi ngồi trên giường nhỏ, nhan sắc xinh đẹp lạnh lùng, vì tức giận mà có chút vặn vẹo, uy nghiêm nhiều năm tích góp từng tí một bao trùm lên không gian.

“Quỳ xuống!”

Tiêu Nhược cắn răng, bước chân không dám dịch chuyển, đứng yên tại chỗ, khom người quỳ lên mảnh vụn nhỏ, nhất thời thét lớn một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Thục phi thấy thế sắc mặt mới hòa dịu một chút, lạnh lùng nói.

“Không phải lần trước Bản cung đã từng dặn ngươi, Lão tam rời kinh, một mình ngươi nên an phận ở yên trong phủ, có phải ngươi xem lời nói của Bản cung như gió thoảng bên tai hay không!”

Tiêu Nhược lắc đầu liên tục.

“Mẫu phi, nhi tức không dám….”

Một bụng tức giận của Thục phi không có chỗ phát tác, ánh mắt nhìn Tiêu Nhược vô cùng sắc bén.

“Bản cung thấy lá gan của ngươi rất lớn, tiện nhân, bởi vì ngươi mà Bản cung bị cướp mất quyền chủ quản lục cung, bị Hoàng Thượng răn dạy, mắt Lão tam bị mù mới coi trọng người ngu xuẩn như ngươi!”

Hôm qua Hữu tướng lấy danh nghĩa nhiều năm rồi chưa tuyển tú để Hoàng Thượng tuyển phi một cách trắng trợn, lấp đầy hậu cung, khai chi tán diệp cho Hoàng thất. Hữu tướng đã mở miệng thì không người nào dám phản bác, hơn nữa đối với bọn họ mà nói tuyển phi cũng không phải không tốt, thậm chí tính toán đem đích nữ nhà mình đưa vào cung, chiếm một phần sủng ái.

Hữu tướng đề nghị, bách quan phụ họa, ngay cả Hoàng Thượng cũng không cự tuyệt, trực tiếp đem việc này giao cho nội vụ phủ sắp xếp.

Thục phi tức không chịu được, lúc đi dạo hoa viên lại gặp một vị tân thường tại vừa được tấn phong, ả thường tại đó xinh đẹp động lòng người, khiến Hoàng Thượng vô cùng yêu thương.

Thục phi đang chứa dòng lửa giận không có chỗ tát, vì thế đã trách móc nặng nề vài câu gây khó dễ cho ả thường tại kia, ai ngờ sau đó thường tại kia không tiếc mạng sống nhảy sông tự tử, mặc dù sau đó được người cứu lên, nhưng Thục phi lại bị người khác buộc tội. Trong cơn tức giận, Hoàng Thượng bãi miễn quyền chủ quản lục cung của Thục phi, còn mắng xối xả một trận.

Thục phi tức đến ngứa răng nhưng lại không có cách nào biện giải được, mà người buộc tội bà chính là tay chân của Hữu tướng, Hữu tướng nói rõ là muốn xả giận thay Tiêu Nguyên!

Nếu không phải đêm qua cửa cung bị khóa, Thục phi nhất định sẽ triệu Tiêu Nhược vào cung ngay lúc đó, một bụng lửa giận nghẹn suốt một đêm, nay gặp được Tiêu Nhược liền muốn xé nát trái tim của ả.

“Mẫu phi, nhi tức biết sai, trăm ngàn lần Mẫu phi đừng tức giận, ảnh hưởng thân thể.”

Tiêu Nhược không dám cãi lại một câu, chuyện hôm qua chỉ cần cho người điều tra một chút là biết, không thể giấu được Thục phi.

Thục phi liếc mắt nhìn Tiêu Nhược.

“Nếu Hữu Tướng phủ đã vứt bỏ ngươi, Bản cung giữ ngươi có tác dụng gì, lãng phí vị trí Chính phi, chẳng giúp gì được cho Lão tam.”

Tiêu Nhược cả kinh.

“Mẫu phi?”

“Không hổ là tỷ muội đồng bào, muội muội có đức hạnh bậc này, người làm tỷ tỷ cũng không biết liêm sỉ, còn mơ tưởng tiến phủ Đại Hoàng tử gây họa cho Hoàng nhi, nằm mơ!”

Thục phi nghiêng mắt nhìn Vân ma ma.

“Vả miệng cho Bản cung!”

Vân ma ma tiến lên, Tiêu Nhược không kịp giãy dụa đã bị nha hoàn chế ngự, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vân ma ma.

“Bốp bốp!”

Vân ma ma trái vả phải tát, mới đánh hai cái mà hai má của Tiêu Nhược đã sưng phù lên, Tiêu Nhược chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng đầu hoa mắt, hai gò má đau nhức.

Ước chừng khoảng hai mươi cái, Thục phi nâng mắt lên, Vân ma ma mới dừng lại.

Thục phi đứng lên, từ trên cao liếc mắt nhìn nhìn xuống Tiêu Nhược.

“Bản cung mặc kệ ngươi dùng cách gì, nếu Hữu tướng cố ý gây khó dễ cho Bản cung thì Bản cung tuyệt không tha cho ngươi!”

Thục phi hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.

Tiêu Nhược vừa nhúc nhích một chút, đầu gối truyền đến cơn đau tê dại, máu đỏ nhiễm lên y phục, giống như một đóa hoa nở rộ, xinh đẹp loá mắt.

Tiêu Nhược bị đau hít một ngụm khí lạnh, căm giận xiết chặt nắm tay.

Cầm Thư đỡ lấy Tiêu Nhược, khập khiễng rời khỏi Ngọc Hòa cung.

“Điện hạ, bây giờ phải làm như thế nào, Tướng gia tạo áp lực cho Thục phi nương nương, nương nương tìm Điện hạ gây phiền toái, Tướng gia thật quá bạc tình.”

Sắc mặt Tiêu Nhược âm trầm.

“Đi Tướng phủ!”

Tướng phủ.

Tiêu Lão phu nhân nhìn đĩa dưa và hoa quả tươi mới trên bàn, tươi cười càng sâu.

“Mùa này mà có thể ăn vải, thật không dễ.”

Đôi tay trắng nõn của Tiêu Nguyên nhẹ nhàng lưu loát bóc vỏ, lấy phần thịt đặt lên đĩa.

“Đúng vậy, vải rất khó bảo quản, biết tổ mẫu thích ăn, con cố tình mang đến đây chia sẻ với tổ mẫu.”

Bóc được sáu bảy quả, nha hoàn giúp Tiêu Nguyên lau tay, Tiêu Nguyên nâng đĩa, cười tủm tỉm mang qua.

“Tổ mẫu, nếm thử xem?”

Lão phu nhân cầm tăm bạc lấy một miếng, miếng nào miếng nấy to dày mọng nước.

“Không tệ.”

Trong lòng Tiêu Nguyên ấm áp.

Đêm qua Lão phu nhân và Hữu tướng nói chuyện hơn một canh giờ, hôm nay Thục phi liền bị phạt, duyên cớ trong đó Tiêu Nguyên đều biết hết.

Trừng phạt Thục phi, hai người Tiêu Nhược và Tiêu Oánh có trái cây ăn mới lạ.

Lão phu nhân ăn liền ba miếng, sau đó liền để tăm bạc xuống.

“Vải rất ngon, người đưa vải đến thật có tâm.”

Tiêu Nguyên đỏ mặt.

“Tổ mẫu, đây đều là Triệu Hầu gia đưa tới, chẳng qua là để lấy lòng tổ mẫu mà thôi.”

Lão phu nhân không nghiêm khắc như vẻ bề ngoài, chỉ cần giao thiệp thân thiết trong một mức độ nào đó, bà đều nhắm mắt cho qua.

Phần tâm ý này của Triệu Hầu gia, Lão phu nhân nhìn rất vừa lòng. Ba ngày hai bữa đều mang đồ ăn cho Tiêu Nguyên, không chỉ có như thế mà ngay cả Tiêu Lão phu nhân cũng có một phần, cho dù thế nào thì đây cũng là một phần tâm ý.

Ngay cả Hữu tướng, tuy rằng sắc mặt của ông chưa bao giờ cho Triệu Hầu gia một sắc mặt tốt, nhưng là vẻ tán thưởng trong đáy mắt không thể lừa được ánh mắt của Tiêu Lão phu nhân.

Có thể một lòng che chở cho Tiêu Nguyên, Lão phu nhân đã hài lòng rồi.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, nha hoàn tiến lên.

“Lão phu nhân, Tam Hoàng tử phi quỳ gối trước Tướng phủ, xin được cầu kiến.”

Tiêu Lão phu nhân cười.

“Để nàng đi đi, Tướng phủ và nàng không liên quan gì đến nhau.”

Tiêu Nhược đến đây Lão phu nhân biết rõ lý do, nhưng bà không muốn gặp Tiêu Nhược.

“Vâng!”

Nha hoàn rời đi báo tin.

Một lát sau, Vân ma ma Ngọc Hòa cung cầu kiến, phía sau mang theo một số lễ vật lớn, nói là tặng cho Tiêu Nguyên để an ủi.

“Cửu cô nương chịu oan ức, là do Tam Hoàng tử phi không hiểu chuyện, nhất thời xúc động, nương nương cố ý để lão nô đi tới thăm Cửu cô nương, lão nô thay Tam Hoàng tử phi xin lỗi Cửu cô nương.”

Vân ma ma nói.

Tiêu Lão phu nhân hướng về phía Tiêu Nguyên, khoát tay.

“Đi về trước đi, buổi tối lại đến dùng bữa với tổ mẫu.”

Có Vân ma ma ở đây, Tiêu Nguyên bày ra vẻ mặt phiền muộn và bi thương, nàng gật đầu.

“Vâng.”

Vân ma ma thấy thế, đáy mắt yên lặng thở dài.

Lão phu nhân thật yêu thương Cửu cô nương, vậy mà Tiêu Nhược không biết suy xét lại đi trêu chọc nàng, để nàng chịu oan ức lớn như vậy.

Tiêu Nguyên đi rồi, Lão phu nhân nâng mắt lên.

“Ý tốt của nương nương, Tướng phủ xin nhận, tuy rằng xuất giá tòng phu, nhưng tốt xấu gì Tam Hoàng tử phi cũng do Tướng phủ nuôi lớn, làm phiền ma ma trở về chuyển lời lại cho nương nương, việc này dừng lại ở đây, sau này Tam Hoàng tử phi và Oánh cô nương có thế nào đi nữa cũng không liên quan đến Tướng phủ.”

Sắc mặt Vân ma ma cứng đờ.

“Lão phu nhân….”

Lão phu nhân nâng chén trà lên, nhẹ nhàng gạt gạt lá trà, lời của Vân ma ma bị nghẹn nơi cổ họng, bưng trà tiễn khách là đạo lý mà ai cũng hiểu.

“Nay đã gặp được Cửu cô nương rồi, nương nương trong cung vẫn đang đợi lão nô hồi âm, xin cáo từ.”

Lão phu nhân nhíu mày nhìn Nguyễn ma ma.

“Tiễn Vân ma ma.”

Nguyễn ma ma đi đến trước mặt Vân ma ma.

“Vân ma ma, mời đi bên này.”

Ra khỏi đại môn, Vân ma ma nghiêng mắt nhìn thân mình lung lay sắp đổ của Tiêu Nhược.

“Tam Hoàng tử phi vẫn nên trở về đi, chớ để mất mặt xấu hổ.”

Nói xong, Vân ma ma xoay người bước đi.

Tiêu Nhược xiết chặt nắm tay, vẻ mặt oan ức, cắn chặt răng đứng dậy, đáy mắt hận ý ngập trời.

“Hồi phủ!”

Trên đầu gối Tiêu Nhược bị nhiều mảnh sứ nhỏ đâm phải, nàng cắn răng để nha hoàn xử lý vết thương, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

“Điện hạ, kiên nhẫn một chút.”

Cầm Thư cẩn thận băng bó giúp Tiêu Nhược, trong lòng Tiêu Nhược không vui, khó chịu.

“Đuổi Tiêu Oánh ra ngoài, không cho ở trong biệt viện, tất cả đều do tiện nhân này hại ta!”

Chỉ bằng thái độ của Thục phi, Tiêu Oánh muốn tiến phủ Đại Hoàng tử đúng là mộng tưởng hão huyền!

“Vâng, nô tì đi ngay làm.”

Cầm Thư lên tiếng lui về phía sau.

Trong cung, Vân ma ma truyền lại ý của Tiêu Lão phu nhân khiến Thục phi đau đầu.

“Đi chuyển Tiêu Nhược ra khỏi chủ viện, chuyển đến viện trống, không thể để tiện nhân này không công chiếm chỗ được, không có chút giá trị nào, chỉ biết hủy hoại Lão tam!”

Thục phi tính đến chuyện xấu nhất, hủy bỏ Tiêu Nhược, lập Tam Hoàng tử phi khác!

Tiêu Nhược đang ngủ bị người thức tỉnh, nhíu mi không vui.

“Cầm Thư, rốt cuộc sao lại thế này?”

“Là Thục phi nương nương phái người tới chuyển chỗ thay chúng ta, chuyển ra khỏi chủ viện.”

Đáy lòng Tiêu Nhược trầm xuống lộp bộp, môi mím chặt không buông.

Chuyển ra khỏi chủ viện đồng nghĩa với giáng xuống, không còn là chính thê.

Sao Tiêu Nhược có thể cam tâm, nơi này là viện của nàng, nàng được cưới hỏi đàng hoàng, không ai có thể đuổi nàng đi, Tiêu Nhược hét lớn một tiếng.

“Đều không được động vào!”

Nhóm cung nhân hơi ngừng tay, Vân ma ma lạnh mặt.

“Tiếp tục chuyển!”

Tiêu Nhược lạnh mắt nhìn Vân ma ma.

“Bản phi là do Điện hạ dùng kiệu tám người nâng rước vào phủ, Bản phi là chính thê sao lại chuyển đi chỗ khác!”

Vân ma ma chậm rãi đến gần Tiêu Nhược, không mặn không nhạt, nói.

“Tuy là chính thê được rước cửa, nhưng quốc pháp Đông Minh nói rõ, phạm vào bảy điểm sai đủ để hưu!”

Tiêu Nhược cắn chặt môi không nói.

Vân ma ma tiến lên thấp giọng nói.

“Lần trước, Nhược di nương xảy thai, sau này không có khả năng sinh con nối dòng thay Tam Hoàng tử, không sinh được trưởng tử, chẳng lẽ lại để Tam Hoàng tử vô hậu, hại Tam Hoàng tử mang danh bất nghĩa, lại giấu diếm sự thật bất hiếu với trưởng bối, cho dù thế nào, chỉ cần một điều cũng đủ để hưu Nhược di nương!”

Tiêu Nhược sửng sốt mở to hai mắt.

Sao Vân ma ma lại biết được chuyện này.

Tiêu Nhược kinh hãi.

“Ngươi nói bậy!”

Vân ma ma cười thâm ý.

“Có phải nói bậy hay không, trong lòng Nhược di nương rõ ràng nhất, nếu không phải nương nương nhớ Tam Hoàng tử, dựa vào hành vi tự tung tự tác của Nhược di nương đã sớm phái Nhược di nương đi làm bạn với thân mẫu Phạm thị rồi, đâu cần chờ đến ngày hôm nay. Nhược di nương tự giải quyết cho tốt, chớ để nương nương khó xử, làm chậm trễ tiền đồ của Điện hạ, nương nương tuyết đối không nương tay!”

Tiêu Nhược tức giận không nói nên lời, đôi mắt đỏ ngầu trừng Vân ma ma.