Tất nhiên Tiêu Lão phu nhân tin tưởng Tiêu Nguyên, thái độ khi nhìn hai người hoàn toàn khác biệt, một người thì căm ghét, người còn lại thì dịu dàng.
“Chuyện hôm nay, ngươi là người có lỗi trước, bám cắn tiểu cửu lung tung mãi không buông, nhìn thử dáng vẻ của ngươi mà xem, nếu tiếp tục ở lại Tướng phủ thì chỉ bôi nhọ cho Tướng phủ mà thôi.”
Tiêu Lão phu nhân căm ghét Tiêu Oánh đến vô cùng, liếc nhìn Nguyễn ma ma.
“Cho người báo với Đại Hoàng tử, đêm nay đến mang người đi đi.”
“Tổ mẫu!”
Tiêu Oánh kinh sợ, lắc đầu không ngừng.
“Tại sao tổ mẫu lại thiên vị như vậy, rõ ràng tiểu cửu cũng đi tới thuyền hoa, còn ở cùng nam nhân, tuy tôn nữ và Đại Hoàng tử không có hôn ước nhưng cũng đã sớm định chuyện, so với tiểu cửu đã có hôn ước thì bên nào nặng bên nào nhẹ?”
Tiêu Nguyên bĩu môi.
Tuy rằng chuyện của Tiêu Oánh là do một tay nàng thúc đẩy, nhưng Tiêu Nguyên không áy náy một chút nào, nghĩ lại chuyện Đại Hoàng tử và Tiêu Oánh làm ở trên thuyền, Tiêu Nguyên liền cảm thấy buồn nôn.
“Hừ! Tin hay không là tùy ngươi, chính ngươi bị bắt tại trận mà sao cứ cố tình kiếm cớ nhắm vào ta?”
“Tiểu cửu, ngươi có dám nghiệm thân không, nếu ngươi dám nghiệm thân chứng minh sự trong sạch của ngươi, không cần tổ mẫu mở miệng, ta tự sẽ rời khỏi Tướng phủ, từ nay về sau dù sống hay chết cũng không liên quan đến Tướng phủ!”
Tiêu Oánh bị bức đến cuống lên, nàng không tin trước hoa dưới trăng mà hai người này chỉ ngồi yên một chỗ, không xảy ra chuyện gì, bất chấp mọi giá đánh cuộc một lần.
“Làm càn!”
Tiêu Lão phu nhân vỗ bàn.
“Nghiệp chướng, ngươi nhất định phải làm cho Tướng phủ gà chó không yên có đúng không, thật không nhìn ra tâm tư của ngươi càng ngày càng ác độc như thế!”
Tiêu Nguyên cười, sắc mặt trầm xuống, đang muốn mở miệng thì một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào.
“Lão phu nhân, Tam Hoàng tử phi đến rồi.”
Dứt lời, Tiêu Nhược mặc một thân cung trang ánh vàng rực rỡ bước đi uyển chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người mang theo vài phần lạnh nhạt và trào phúng.
“Đại tỷ nói không sai, tiểu cửu có dám thử một lần không, rốt cuộc ai trái ai phải không phải một mình ngươi định đoạt, Lão phu nhân cần gì phải bất công như thế?”
Tiêu Nhược nhận được lời nhắn của Tiêu Oánh, nàng vốn không định nhảy xuống vũng nước đυ.c này nhưng chuyện liên quan đến Tiêu Nguyên, Tiêu Nhược không nhịn được mà chạy tới cửa.
Viện binh đến, Tiêu Oánh như được tiếp thêm sức mạnh, đứng thẳng người lên.
“Tổ mẫu, tôn nữ không có ý gì khác, chỉ hy vọng tổ mẫu đối xử bình đẳng, nếu tôn nữ sai cam nguyện bị phạt, không một câu oán hận!”
Tiêu Lão phu nhân cười gằn.
“Tam Hoàng tử phi thật là phách lối!”
Tiêu Nhược và Tướng phủ đã vạch mặt từ lâu, hồn nhiên phớt lờ, không thèm để ý, nói.
“Lão phu nhân nói gì thế, tốt xấu đại tỷ cũng là thân tỷ tỷ của Bản phi, sao có thể thấy chết mà không cứu, trước đây tiểu cửu nhất định không chịu gả cho Tam Hoàng tử, xem ra duyên cớ của chuyện này cũng do nam nhân kia đi, Bản phi đến đây chỉ để đòi lại lẽ phải mà thôi.”
Tiêu Lão phu nhân tức giận ngoan độc.
“Nơi này là Tướng phủ, không đến lượt ngươi ở đây làm càn!”
“Đây là Lão phu nhân chột dạ hay sao, thà che chở cho tiểu cửu không biết liêm sỉ mà vứt bỏ hai tôn nữ, còn không tiếc làm mất mặt Tướng phủ, Bản phi bội phục!”
Bây giờ Tiêu Nhược là người mang cáo mệnh, không sợ Tiêu Lão phu nhân.
“Chuyện này hại tỷ muội chúng ta bị mọi người hiểu lầm, cứ coi như Tướng gia quyền thế ngập trời, Bản phi tin tưởng, luôn có nơi có công bằng!”
Tiêu Nhược liên tục ép sát từng bước.
Chỉ cần có thể phá huỷ Tiêu Nguyên, Tiêu Nhược bất chấp mọi giá!
Tiêu Nguyên nhếch môi cười.
“Ngươi muốn nghiệm chứng như thế nào?”
Tiêu Nhược liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên, nụ cười có mấy phần lạnh lẽo.
“Giống như trước khi Bản phi xuất giá, để ma ma nghiệm thân.”
Tiêu Lão phu nhân đang muốn mở miệng, Tiêu Nguyên lại nói.
“Nếu phải hay không phải thì như thế nào, ta chính là đích nữ Tướng phủ, thân phận cao quý, sao có thể tùy ý để người khác đạp lên?”
Tiêu Nhược cười nhạo.
“Nếu không phải, Bản phi và đại tỷ nguyện ý không mang họ tiêu, từ nay về sau không liên quan đến Tướng phủ. Nếu phải, kính xin tổ mẫu trả lại trong sạch cho Tam Hoàng tử, để sáng nay phụ thân triệu hồi Điện hạ về kinh đô, hơn nữa giúp đại tỷ ngồi vững vàng vị trí Đại Hoàng tử phi.”
Chuyện đến nước này đã không có đường lui, Tiêu Oánh khẽ cắn răng đánh liều.
“Không sai, nếu tiểu cửu bị hiểu lầm, ta đồng ý gánh chịu tất cả hậu quả.”
Tiêu Oánh thề son sắt.
Tiêu Nguyên tuyệt đối không thể giữ được trong sạch, không cần nói đến chuyện hai người dây dưa trên khoang thuyền, đêm đêm trong phòng nó luôn có nam nhân xuất hiện mập mờ, không phải vụиɠ ŧяộʍ thì là cái gì?
Tiêu Nguyên nhếch môi nở nụ cười, dung nhan như họa, ánh mắt đột nhiên lóe qua một tia tàn khốc, nhìn về phía Tiêu Lão phu nhân.
“Tổ mẫu, nếu như Tam Hoàng tử phi và đại tỷ một mực chắc chắn như thế, tiểu cửu làm việc thẳng thắn, hôm nay nếu không nghiệm chứng bản thân, sau này dễ bị người khác hoài nghi, cầu tổ mẫu tác thành!”
Nếu có thể đẩy hai người Tiêu Nhược và Tiêu Oánh hoàn toàn đầu nhập vào phe phái của Đại Hoàng tử thì cần gì phải sợ nghiệm thân?
Tiêu Lão phu nhân sửng sốt một chút.
“Tiểu cửu?”
Từ xưa tới nay, nghiệm thân đối với nữ tử chưa xuất giá là một sự nhục nhã to lớn, có rất ít người đồng ý nghiệm thân.
Tiêu Nguyên cười cợt, kiên định nói.
“Tổ mẫu, tiểu cửu không sợ.”
Tiêu Lão phu nhân thấy nàng chấp nhất, càng ngày càng đau lòng Tiêu Nguyên, một lúc lâu mới liếc mắt Nguyễn ma ma, Tiêu Nhược lại nói.
“Lão phu nhân, Tần ma ma là người có kinh nghiệm, nhất định sẽ không làm tiểu cửu đau.”
Hiển nhiên Tiêu Nhược không tin Tiêu Lão phu nhân.
Tiêu Lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nhược.
“Không nhọc Tam Hoàng tử phi lo lắng, để Nguyễn ma ma làm ta mới yên tâm.”
Tiêu Nhược cười cợt, hướng về phía Tần ma ma liếc mắt ra hiệu.
“Tần ma ma cũng đi theo đi, xem xem có cần giúp đỡ gì không, dù sao cũng là muội muội của Bản phi, không được sơ suất.”
Tiêu Lão phu nhân tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn không để lộ ra, trong lòng tất nhiên luôn tin tưởng Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên chậm rãi đứng lên, giơ tay nhấc chân mang theo vẻ ung dung không vội vàng, trước khi đi còn liếc nhìn Tiêu Nhược và Tiêu Oánh.
“Hai vị tỷ tỷ đừng quên lời vừa nói, bây giờ muốn đổi ý vẫn kịp đấy.”
Tiêu Nhược mím môi liếc nhìn Tiêu Oánh, Tiêu Oánh nói.
“Nếu tiểu cửu thoải mái thừa nhận thì thôi bỏ đi, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài.”
Thấy Tiêu Oánh nói như chặt đinh chém sắt, Tiêu Nhược thở phào nhẹ nhõm.
“Phải hay không chỉ cần nghiệm là biết, cần gì phải tốn nước bọt kéo dài thời gian.”
Tiêu Nguyên lạnh giọng nở nụ cười, nhấc chân bước ra sau bình phong.
Chẳng biết vì sao, mí mắt Tiêu Nhược giật mãi không ngừng, có luồng dự cảm không lành quanh quẩn trong lòng, nâng mắt nhìn chằm chằm vào bình phong.
Tiêu Nguyên đi vào, đưa tay lên muốn cởi y phục ra.
“Cửu cô nương, không cần đâu.”
Tần ma ma ngăn cản Tiêu Nguyên, thấp giọng nói.
“Lão nô từng là nô tài của Triệu phủ.”
Tiêu Nguyên hơi kinh ngạc.
Tần ma ma lấy một tấm ngọc bài từ trong lòng ra, tấm ngọc bài kia nhẵn nhụi bóng loáng, quanh thân điêu khắc hoa văn phức tạp, phía trên có khắc một chữ ‘Triệu’, hoa văn gần giống với tấm ngọc bài của Thanh Dư và Thanh Ương, lúc này Tiêu Nguyên mới tin tưởng.
Nguyễn ma ma là người thông minh, không lên tiếng, trong lòng càng ngày càng thừa nhận vị Triệu Hầu gia này, quả nhiên ánh mắt Tướng gia thật độc đáo!
Ước chừng thời gian khoảng nửa chén trà, Tiêu Nguyên mặc y phục vào, chậm rãi đi ra, sắc mặt khó coi.
“Tiểu cửu, mau qua đây với tổ mẫu.”
Tiêu Lão phu nhân liền hối hận, không nên nhất thời tức giận liền để Tiêu Nguyên bị oan ức.
Tiêu Nguyên cắn chặt hàm răng không lên tiếng, viền mắt đọng đầy nước mắt, đứng im tại chỗ không đi.
Tiêu Lão phu nhân càng đau lòng hơn, đi tới cầm tay Tiêu Nguyên.
“Tiểu cửu, để con chịu oan ức rồi.”
Tiêu Nguyên thấy chua xót.
Toàn phủ này chỉ có Tiêu Lão phu nhân yêu thương nàng mà không tính toán gì, nhớ lại kiếp trước, Tiêu Nguyên không nhịn được mà rơi nước mắt và hối hận.
Tiêu Nhược ức chế không kìm nén được, kích động đứng lên, vội vã nhìn Tần ma ma, hỏi:
“Sao rồi?”
Tần ma ma còn chưa mở miệng, Nguyễn ma ma đã mở lời.
“Cửu tiểu thư băng thanh ngọc khiết, tất nhiên là thân thể trong sạch.”
Tiêu Nhược sửng sốt.
“Sao có thể có chuyện đó?”
“Tam Hoàng tử phi, lão nô tận mắt nhìn thấy.”
Tần ma ma khó khăn nói ra một câu.
Sắc mặt Tiêu Nhược cứng đờ, ngược lại trừng mắt nhìn Tiêu Oánh, lạnh lùng nói.
“Không phải ngươi đảm bảo với ta sao, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?”
Đáy lòng Tiêu Oánh chìm xuống.
“Không thể nào, rõ ràng Thải Cúc nói, ban đêm nhiều lần đều nghe thấy trong phòng tiểu cửu có tiếng của nam nhân, hơn nữa trên thuyền hoa. . . .”
“Đủ rồi!”
Tiêu Lão phu nhân bày ra tư thế giông tố sắp đến, một thân tức giận để hai người giật mình.
“Tổ mẫu.”
Tiêu Oánh quỳ gối trước mặt Lão phu nhân.
“Tôn nữ bị người khác lừa. . . .”
Tiêu Lão phu nhân một cước đá văng Tiêu Oánh, lạnh lùng nói.
“Ai là tổ mẫu của ngươi, đừng gọi sai người. Tướng phủ là miếu nhỏ, không chứa nổi hai vị đại phật. Người đâu, mau đưa Oánh cô nương và Nhược cô nương ra phủ, ngoài ra lập tức phái người mời trưởng lão ở từ đường đến đây một chuyến!”
Trong lòng Tiêu Oánh và Tiêu Nhược chìm xuống, lúc này mới ý thức được hậu quả, đặc biệt là Tiêu Nhược, sắc mặt vô cùng lúng túng, xiết chặt nắm tay.
Sao nàng lại dễ tin tưởng tiện nhân Tiêu Oánh này chứ!
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Nhược liền nghĩ thông suốt rồi.
Vốn dĩ nàng và Tướng phủ làm căng cũng không chỉ có chuyện này, Tiêu Nhược đã là Tam Hoàng tử phi, chính là người của Hoàng thất, nàng chắc chắn Tướng phủ không dám xoá tên nàng.
Bây giờ Tiêu Oánh chết hay sống không liên quan gì đến nàng.
“Tiểu cửu, Bản phi không nên tin lời đồn oan uổng muội, muội trong sạch là điều tốt nhất, nhưng cũng chưa chắc chuyện vô căn cứ này không bị lộ ra, sau này muội phải cẩn thận chút cho thỏa đáng.”
Tiêu Nhược miễn cưỡng mỉm cười.
“Không phiền Tam Hoàng tử phi nhọc lòng.”
Tiêu Lão phu nhân lười lãng phí miệng lưỡi với Tiêu Nhược, cơn giận này nhất định phải đòi lại!
Tiêu Nhược ngượng ngùng nở nụ cười, tự biết đuối lý, mặt mày xám xịt mang người rời đi.
“Ngũ muội muội!”
Tiêu Oánh gọi Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược bước đi không hề dừng lại, hận không thể bóp chết tiện nhân Tiêu Oánh này, sao có thể thương hại ả mà giúp ả cầu xin chứ.