Tiêu Nguyên cầm thánh chỉ trong tay mà sững sờ một lúc.
“Làm sao lại nhanh như vậy?”
Hữu tướng hừ hừ hai tiếng.
“Không phải con nói với Thần Vương Thế tử là đã sớm có hôn ước sao, người làm phụ thân như ta sao dám làm hỏng?”
Tiêu Nguyên phục hồi tinh thần, ngượng ngùng cười.
“Phụ thân, lúc đó ở sơn trang nhất thời nông nổi….”
Sở dĩ Hữu tướng để Tiêu Nguyên rời đi là để cho người nào đó có chút thời gian, đem chuyện của Tiêu Nguyên định xuống, Hữu tướng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lão hồ li già không bảo hộ được Tiêu Nguyên, vì thế lão hồ li tìm Triệu hồ ly tiếp tục che chở cho nàng.
Một đạo thành chỉ gây nên sóng to gió lớn, đích nữ bảo bối của Hữu tướng lại gả cho Triệu Hầu gia, một người không có gia tộc chống đỡ, tuy rằng có phong hiệu Hầu gia nhưng so với gia tộc truyền thừa trăm năm hay có công lao to lớn thì Triệu gia có chút yếu kém, cả đời không thoát khỏi thân phận thương giáp.
Hơn nữa, Tiêu Nguyên là quý nữ Kinh đô, lại là đích nữ Hữu tướng, không ít người âm thầm chậc lưỡi.
Hữu tướng có tiếng bao che cho nữ nhi, làm sao có thể để Hoàng Thượng định đoạt chuyện này?
Cho dù bên ngoài mọi người có đồn thổi thế nào thì Tiêu Nguyên vẫn bình tĩnh.
“Tiểu thư, Triệu Hầu gia không sợ cường quyền, cố ý muốn thú tiểu thư, còn đắc tội với Hoàng Thượng và Thái Hậu, bị phạt ba mươi côn.”
Hồng Tụ tràn đầy sùng bái đối với cô gia tương lai, có thể tranh giành Tiêu Nguyên từ tay Hoàng Thượng và Thái Hậu, tương lai chắc chắn sẽ làm được chuyện lớn.
Tiêu Nguyên nhíu mi, tổng cảm thấy mọi chuyện có gì đó không thích hợp.
Sao Triệu Tuân có thể vô duyên vô cớ quyên góp cho triều đình một lượng bạc lớn, được Hoàng Thượng hứa hẹn cho một nguyện vọng, mà số lượng bạc này lớn đến nỗi Hoàng Thượng và Thái Hậu phải ngậm miệng.
(Ụt: Giờ mới nghĩ tới vấn đề này có phải quá muộn rồi không cô nương ơi =]]]]]]]]~ )
Tiêu Nguyên nghi vấn đầy mình, vừa nghe Hồng Tụ nói xong liên đứng lên.
“Đi, đi Triệu phủ xem xem.”
“Tiểu thư?”
Hồng Tụ cả kinh vội vàng ngăn cản Tiêu Nguyên.
“Bên ngoài trời đã tối đen, chúng ta vội vàng đi như vậy không tốt lắm đâu…”
Tiêu Nguyên chăm chú nhìn màn trời ngoài cửa sổ, có chút phiền chán, chẳng những không vui vẻ khi đã giải quyết được chuyện khẩn cấp, mà lại có cảm giác rơi vào bẫy, cảm giác trở thành con mồi, dường như âm mưu này đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ vang lên động, một bóng người lướt qua.
“Tiểu thư?”
Hồng Tụ hoảng sợ mở to mắt, tay run run chỉ vào cửa sổ, còn tưởng rằng mắt nàng nhìn lầm, dùng sức xoa xoa, bóng người kia không những không mất đi mà trái lại càng ngày càng gần.
“Nô… Nô tì… Đó là… Cứu!”
Tiêu Nguyên vội vàng bịt miệng Hồng Tụ.
“Kia không phải hái hoa tặc a, là Triệu Hầu gia!”
Hồng Tụ có chút không tin, cửa sổ mở ra lộ ra một cái đầu, rồi lộ ra dung nhan tuyệt sắc của nam tử.
Quả thật là Triệu Hầu gia!
Phía tây Linh Lung các là một hồ nước, đại môn có nhiều nha hoàn và ma ma đi tới đi lui rất dễ bị phát hiện, Triệu Tuân đi loanh quanh vài vòng trong Triệu phủ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chạy đến đây.
Tiêu Nguyên buông lỏng tay ra.
“Ngươi đi xuống trước đi, nơi này không cần hầu hạ.”
Sắc mặt Hồng Tụ đỏ lên.
“Tiểu thư, chuyện này…”
Tuy hai người có hôn ước, cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù sao vẫn chưa xuất giá đâu, Hồng Tụ muốn nói lại thôi.
Tiêu Nguyên trợn mắt nhìn Hồng Tụ, đảo mắt một vòng.
“Đi xuống đi, hắn có thể công khai tiến vào đây, chắc chắn phụ thân biết rõ, đến giờ sẽ tự rời đi.”
Hồng Tụ suy nghĩ một chút.
Ai có thể xông vào Tướng phủ làm loạn lúc nửa đêm chứ, chắc chắn là Hữu tướng ngầm đồng ý.
Nghĩ vậy Hồng Tụ hơi buông lỏng.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ bình tĩnh của tiểu thư nhà mình, dường như rất quen thuộc với Triệu Hầu gia, hẳn là không có chuyện gì.
“Nô tì ở bên ngoài, tiểu thư có việc gì cứ căn dặn.”
Nói xong, Hồng Tụ liền đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa vểnh tai lắng nghe.
Triệu Tuân cười yếu ớt, đi qua chỗ Tiêu Nguyên, ánh mắt dịu dàng.
“Vừa rồi nàng muốn đi tìm ta?”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Huynh giải quyết đại sự cả đời giúp ta, ta tất nhiên phải đến cảm tạ thật tốt mới đúng, ngày mai chuẩn bị một bữa tiệc rượu trên thuyền hoa ở Nhất Vị trai, không biết Triệu Hầu gia có nể mặt không?”
Nói xong Tiêu Nguyên chăm chú nhìn thân mình Triệu Tuân.
“Không phải bị đánh ba mươi côn sao, sao nhìn đi nhìn lại chẳng giống chút nào?”
Tiêu Nguyên nói có vài phần đáng tiếc và chế nhạo.
Triệu Tuân không chỉ có không não, ngược lại còn cảm thấy đắc ý.
“Trưa mai, Triệu mỗ nhất định sẽ đến. Còn thương thế này cũng may là nhờ có vinh quang của Tiêu cô nương, hiền tế của Hữu tướng đâu dễ bị đánh?”
Tiêu Nguyên nghe Triệu Tuân dõng dạc nhắc tới hai từ hiền tế liền đỏ mặt lên, hờn dỗi trừng mắt nhìn Triệu Tuân.
Dưới ánh đèn, dung nhan đẹp đẽ của Tiêu Nguyên lúc ẩn lúc hiện, da trắng nõn nà làm người ta hít thở không thông, một cái nhăn mày, một nụ cười đều vô cùng tao nhã.
Hai người ở chung một hồi, mãi đến khi Hồng Tụ hắng giọng ho khan không ngừng, Tiêu Nguyên mới nghiêng mắt nhìn Triệu Tuân.
“Thời gian không còn sớm nữa, ngươi đi nhanh đi.”
Triệu Tuân biết nàng thẹn thùng, không giống như trước đây, vì thế cũng không hành động gì nhiều, phải từ từ mà tính, không vội vàng được.
Triệu Tuân thân nhẹ như yến, dường như ba mươi côn kia không có chút ảnh hưởng gì tới hắn, vội vàng rời đi giống như lúc đến.
Tiêu Nguyên hơi nhếch môi, đôi mắt lóe lên một chút giảo hoạt.
Ngày hôm sau.
Tiêu Nguyên và Lão phu nhân dùng bữa sáng xong, Lão phu nhân nói vài lời thấm thía dặn Tiêu Nguyên.
“Tiểu cửu a, nay con đã định thân rồi, cũng nên thu hồi tính tình, từ nay đi theo tổ mẫu học quy củ, sau này sẽ không bị lúng túng.”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Tổ mẫu, tiểu cửu đã biết.”
Tiêu Lão phu nhân rất vừa lòng với Triệu Tuân, không quá xoi mói, cho nên dặn dò vài câu là được.
Trước khi Tiêu Nguyên đi, một nha hoàn ngăn cản nàng.
“Tướng gia nói, nếu tiểu thư muốn xuất môn đừng quên trăm lần gia quy còn chưa chép xong.”
Sắc mặt Tiêu Nguyên trầm xuống.
“Trở về nói với phụ thân, ta nhất định sẽ viết xong không thiếu một chữ.”
Hồng Tụ suýt khóc, tiểu thư nhà nàng suốt ngày chạy ra ngoài, chắc chắn không chép xong trăm lần gia quy, đến lúc đó còn phải chịu phạt.
Tiêu Nguyên bĩu môi.
Đây là Hữu tướng báo cho Tiêu Nguyên, tất cả chủ ý này đều do người nào đó mà ra, chép gia quy cũng có một phần của hắn!
Tiêu Nguyên mang Hồng Tụ đến thuyền hoa đứng sừng sững giữa nước non, bí mật sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.
Đợi khoảng chừng một canh giờ, Triệu Tuân được mời mà đến, vẻ nôn nóng vội vàng đi đến khi nhìn thấy Tiêu Nguyên lập tức giấu hết đi.
Tiêu Nguyên khoát tay cho nha hoàn lui xuống, chỉ có hai người ở cùng nhau, chống cằm nhìn một bàn rượu và thức ăn.
Hôm nay nàng mặc một thân váy dài màu vàng, càng xinh đẹp động lòng người, ánh mắt toát lên vẻ kiêu ngạo.
“Ngươi tới chậm, tự phạt ba chén!”
Tiêu Nguyên bĩu môi, nâng cao chén rượu trong tay.
Khóe miệng Triệu Tuân cong lên, sau khi ngồi xuống cũng không tiếp nhận cái chén trong tay Tiêu Nguyên, nghiêng người ghé sát vào miệng chén Tiêu Nguyên cầm, một tay đỡ lấy tay nàng, nghiêng chén rót rượu vào miệng.
Tiêu Nguyên cũng không để ý, có chút hưng phấn nói.
“Còn hai chén.”
Tiêu Nguyên lại rót đầy một ly, Triệu Tuân uống xong, sau đó lại giải thích.
“Trên đường có một chút việc nên chậm trễ, phạt cũng phạt rồi, mong nàng bớt giận.”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Thấy huynh cũng có chút thành ý, việc này coi như hết đi.”
Triệu Tuân vòng tay ôm chầm Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên hét lên một tiếng, thân thể an yên ngồi trên đùi Triệu Tuân.
“Làm gì thế, để người khác nhìn thấy sẽ chê cười.”
Tiêu Nguyên lắc thân mình giãy dụa.
“Không sợ, sau này ta và nàng là phu thê, có gì đáng cười.”
Một tay Triệu Tuân ôm lấy eo của Tiêu Nguyên, tay kia thì với lấy đôi đũa.
“Nàng chưa ăn cơm sao?”
Tiêu Nguyên có chút vội vàng hấp tấp, trong lòng hơi do dự nên không phản bác.
Triệu Tuân không nói nhiều lời liền đút cơm cho Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên thấy bản thân giãy không ra nên cũng tùy ý hắn, Triệu Tuân vừa gắp thức ăn, vừa nói chuyện với Tiêu Nguyên, phân tán lực chú ý của nàng.
“Do ta ăn ở tốt, thu được bảo bối, sau này còn ai dám chê cười ta.”
Triệu Tuân nói xong, Tiêu Nguyên không nhịn được bật cười.
“Khụ khụ….”
“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với nàng đâu.”
Triệu Tuân cầm chén rượu trên bàn đưa tới bên miệng Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên không phản ứng kịp, cứ thế uống hết một chén.
Tiêu Nguyên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chén rượu trên bàn.
“Ta… Ta đi đại tiện một chút một chút, đi một chút sẽ trở lại.”
Triệu Tuân không nghi ngờ gì nhiều mà để Tiêu Nguyên đi, Tiêu Nguyên liền xông ra ngoài, không ngừng ôm cổ, sốt suột dẫm chân mấy cái.
“Chết tiệt!”
Tiêu Nguyên vừa xuất hiện, Hồng Tụ ở bên kia ra lệnh một tiếng, một nữ tử đi vào khoang thuyền.
Thân thể nữ tử được phơi bày, dáng người thon dài tinh tế, ánh mắt có chút quen thuộc, môi đỏ mọng xinh đẹp mê người, giống như một đóa hoa loa kèn trắng tinh ngây ngô lột xác thành một đóa xoa nở rộ xinh tươi quyến rũ động lòng người, giơ tay nhấc chân phong tình vạn chủng.
Nữ tử đó chính là Thủy Tiên cô nương, Thủy Tiên vừa thấy Triệu Tuân, ánh mắt có chút si mê và khó hiểu.
Đêm hôm đó, rõ ràng là Triệu Tuân mất một trăm vạn bạc trắng để mua đêm đầu tiên của nàng, nhưng hắn lại để nàng đánh đàn cả đêm, chưa có người nào thấy nàng mà chưa từng động tâm. Nhưng Triệu Tuân là người đầu tiên.
Cả người Triệu Tuân nóng lên, đôi mắt nhiễm một tầng lửa đỏ, bụng dưới căng thẳng, híp mắt liếc nhìn Thủy Tiên xinh đẹp mỹ miều.
Gần trong gang tấc nhẹ nhàng nhảy múa, vung tay áo lên, dáng người uyển chuyển, mị nhãn như tơ nhìn Triệu Tuân.
Triệu Tuân nắm chặt chén rượu, đầu ngón tay trở thành màu trắng.
Thủy Tiên thấy hắn rõ ràng là động tình, lại không có chút động tĩnh nào, cắn răng một cái đưa tay cởi bỏ xiêm y, lộ ra da thịt trắng nõn.
Ngay lúc Thủy Tiên sắp nhào tới, thân mình Triệu Tuân chợt lóe, lạnh mặt cắn răng phun ra một chữ.
“Lăn!”
Thủy Tiên mở to đôi mắt ngập nước, nhìn nam tử cao lớn trước mắt, bi ai nói.
“Ta là tới hầu hạ công tử, có phải ta có chỗ nào làm chưa tốt không?”
Chén rượu trong tay Triệu Tuân liền bị bóp vỡ nát thành vô số cánh hoa, toàn thân tản ra sát khí nồng đậm, đôi mắt nhìn Thủy Tiên lạnh như băng, khiến Thủy Tiên giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.