Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 137: Thế vạc ba chân

Liên Thái Hậu liên tục hừ lạnh.

Vì một Tiêu Nguyên mà mất nhiều bạc như vậy, bà tức đến phát run.

Liên Thái Hậu khẽ cắn môi.

“Ai gia….”

“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi buông tay Tiêu cô nương thôi, không để Tướng gia khó xử, cũng không để Hoàng thúc khó xử.”

Thần Vương Thế tử ngắt lời Liên Thái Hậu, kiên quyết không thú Tiêu Nguyên, vốn dĩ hắn không thích nữ tử kiêu ngạo ương ngạnh như nàng!

Liên Thái Hậu nuốt những lời sắp nói lại, cũng không cảm thấy đáng tiếc, có bậc thềm liền bước xuống, thở dài một tiếng.

“Thật sự đã oan ức cho Thịnh Nhi rồi, Ai gia nhất định sẽ giúp con chọn một nữ tử tài mạo song toàn làm Thế tử phi.”

“Triệu Tuân nghe chỉ!”

Đông Minh Đế trầm giọng nói.

“Tướng phủ Tiêu Cửu cô nương đức mẫn tuệ trí, huệ chất lan tâm, ban thưởng cho Triệu Hầu gia làm thê, đợi đến lúc Tiêu cô nương cập kê liền thành hôn, khâm thử!”

Khóe miệng Triệu Tuân mỉm cười, trong phút chốc ánh mắt lóng lánh, giọng nói trầm thấp như nước chảy, vang vọng khắp đại điện.

“Vi thần tạ chủ long ân!”

Liên Thái Hậu nghẹn một bụng tức giận, lười nhìn Triệu Tuân, nghiêng mắt nhìn Đông Minh Đế.

“Thịnh Nhi đã thấu hiểu đại nghĩa buông tay như thế, Hoàng Thượng cũng nên khen thưởng một chút, theo Ai gia thấy, Thịnh Nhi đã hồi kinh mấy ngày rồi, cũng nên sắp xếp một chức quan phân ưu giúp Hoàng Thượng.”

Đông Minh Đế cười, còn chưa mở miệng. Hữu tướng lại nói.

“Chi bằng để cho Thế tử bắt đầu lịch lãm ở lục bộ đi.”

Trước đây, tất cả Thái Tử và Hoàng tử đều lịch lãm ở lục bộ, Liên Thái Hậu cũng đang có ý này.

“Như thế là tốt nhất, lần này Thế tử trở về nhất định có thể giúp Hoàng Thượng phân ưu, liền nghe theo lời Tướng gia, bắt đầu từ lục bộ đi.”

Kỳ lạ là Đông Minh Đế không phản đối, mắt nhìn Triệu Tuân lại cười mà không nói, Triệu Tuân cũng ở trong một chi của lục bộ là Hình bộ, hai người là oan gia, Triệu Tuân có thể cho Thần Vương Thế trái cây ngon mà ăn mới là lạ!

Nay Triệu Tuân không đơn giản chỉ là Triệu Hầu gia, mà có nhạc phụ chính là Hữu tướng.

Liên Thái Hậu muốn trút giận cho Thần Vương Thế tử, cũng phải nhìn một cái xem Tướng gia có đồng ý hay không, hai người lại làm ầm ĩ lên, Đông Minh Đế vô cùng vui sướиɠ khi thấy một màn như vậy.

“Hôm nay Thịnh Nhi đã chịu oan ức rồi, xem như bồi thường một chút đi.”

Đông Minh Đế gật đầu đáp ứng.

“Tạ Hoàng thúc.”

Thần Vương Thế tử nói.

Trước khi Liên Thái Hậu mở miệng, Đông Minh Đế nghiêm mặt nói với Triệu Tuân.

“Trước đây Triệu Hầu gia đánh Thế tử, dĩ hạ phạm thượng là phải phạt, vừa rồi ngôn ngữ bất kính lại thêm một tội nữa, Trẫm niệm công lao của Triệu Hầu gia, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó tha, phạt ba mươi côn, nếu sau này có chút sơ sót sẽ xử phạt gấp bội!”

Triệu Tuân cực nhanh nhận lấy việc xấu này.

“Vi thần lĩnh chỉ tạ ơn!”

Liên Thái Hậu hừ hừ hai tiếng, tức đến trắng mặt, phất tay áo mang theo Thần Vương Thế tử rời khỏi.

Đông Minh Đế thấy Liên Thái Hậu tức giận rời đi, trong lòng vô cùng sung sướиɠ, để cho Liên Thái Hậu ấm ức mấy lượt, trong lúc vô ý đem Triệu Tuân làm hiền tế của Hữu tướng, tâm tình Đông Minh Đế vô cùng tốt.

Đông Minh Đế dặn vài câu rồi cho mọi người lui xuống.

Bên ngoài đại điện, hai người thật thà nằm úp sấp trên ghế.

Hữu tướng đứng ở trước mặt xem xét, khiến mấy thị vệ cầm bản tử phát run, đối với Triệu Tuân phải cân nhắc nặng nhẹ cho đúng mực.

Đây chính là hiền tế tương lai của Hữu tướng a, nếu đánh hỏng rồi thì phải làm sao, Hữu tướng còn không nuốt sống bọn họ?

Bên kia, Đại Hoàng tử không làm gì mà cũng bị đánh, nhưng trong lòng lại không có chút uất nghẹn nào, ngược lại mừng thay cho Triệu Tuân, giống như hắn mới là người thú được Tiêu Nguyên.

Triệu Tuân ngẩng đầu hướng về phía Hữu tướng cười lấy lòng, hoàn toàn là dáng vẻ chân chó nịnh nọt.

“Nhạc phụ đại nhân.”

Hữu tướng chau mày, tức giận nghiêng mắt nhìn Triệu Tuân, lại nhìn hai thị vệ cầm bản tử vẫn đang do dự.

“Hoàng Thượng căn dặn thế nào thì làm như thế, về phần lực đạo, không cần Bản tướng nhiều lời.”

Hữu tướng nói xong ngâm nga một khúc nhạc dân ca, khóe miệng Triệu Tuân giật giật.

Thật đúng là người keo kiệt.

Có Hữu tướng căn dặn, Triệu Tuân và Đại Hoàng tử chịu ba mươi gậy cũng chỉ là hình thức mà thôi, vẫn chưa đến mức bị thương.

“Triệu huynh, hôm nay đa tạ huynh hỗ trợ.”

Đại Hoàng tử không khỏi cảm tạ một câu.

Khóe miệng Triệu Tuân giật giật mạnh.

“Điện hạ khách khí rồi.”

Đại Hoàng tử không nhìn nổi dáng vẻ kiêu ngạo của Thần Vương Thế tử, phải tiêu diệt sạch dáng vẻ đó của hắn ta mới đúng, chỉ cần hắn chống lại Thần Vương Thế tử, Đông Minh Đế chỉ thưởng mà không phạt.

Nhiều năm qua cũng là như vậy, Đại Hoàng tử đã quen.

= = = = = = = = = = ta là Mèo Mun bé nhỏ = = = = = = = = =

Bên kia, sau khi Liên Thái Hậu hồi cung liền tức giận đập nát mấy chén trà nhưng vẫn chưa hết giận, đem mấy món đồ sứ trong phòng đập nát một hồi, toàn bộ cung nữ trong phòng nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ vô tình lọt vào mắt của Liên Thái Hậu chẳng khác cá nằm trên thớt.

Cho đến khi kiệt sức, Liên Thái Hậu mới hung hăng trở lại ghế ngồi.

“Tức chết Ai gia, một đám đều muốn ngồi lên đầu Ai gia rồi!”

Liên Thái Hậu chỉ cảm thấy đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy lại tiện nghi cho một tên thương nhân đê tiện!

Thần Vương Thế tử thấy Liên Thái Hậu hết giận không ít mới tiến lên nói.

“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi nghe nói Đại Hoàng tử hủy trong sạch của Tiêu Oánh, Hữu tướng thà để Tiêu Oánh xuất gia cũng không nguyện để ả gả cho Đại Hoàng tử. Như thế xem ra cho dù Triệu Tuân thú được Tiêu Nguyên, không có nghĩa là Hữu tướng sẽ giúp Đại Hoàng tử a, chẳng qua là Đại Hoàng tử tự nghĩ mộng đẹp mà tôi, nếu không cũng sẽ không kéo đến trước mặt Hoàng thúc làm loạn.”

Liên Thái Hậu trầm mặc một hồi, suy nghĩ một chút.

“Con nói không sai, vị trí Đại Hoàng tử phi còn cao hơn vị trí Hầu phu nhân gấp trăm lần, Đại Hoàng tử liên tiếp cúi người cầu thú Tiêu Nguyên nhưng không có kết quả, hơn nữa qua chuyện Tam Hoàng tử có thể thấy được Hữu tướng không muốn giúp Đại Hoàng tử.”

Cuối cùng Liên Thái Hậu cũng tìm được một chút an ủi.

“Đại Hoàng tử hao tổn tâm cơ để ngồi lên thuyền của Hữu tướng, có trách thì trách đệ đệ của hắn không tốt, đắc tội Hữu tướng, Hữu tướng không phải là người rộng lượng, Đại Hoàng tử cũng thế, nếu nâng đỡ Đại Hoàng tử thượng vị, người đầu tiên mà hắn đối phó chính là Hữu tướng!”

Đủ loại dấu hiệu cho thấy Hữu tướng tuyệt đối không có khả năng nối lại tình xưa với Đại Hoàng tử, một Tiêu Oánh cũng đủ để chứng minh.

Rõ ràng có thể cho Tiêu Oánh trở thành Hoàng tử phi kiêu ngạo, nhưng ngay thời khắc quan trọng nhất Hữu tướng lại để Phạm thị từ thê thành thϊếp, Tiêu Oánh trở thành thứ nữ, Đại Hoàng tử để một thứ nữ ngồi tại vị trí Hoàng tử phi mới là lạ, hành động này đã trần trụi tát cho Đại Hoàng tử một cái.

Còn có Tiêu Nhược, rõ ràng là ván đã đóng thuyền, trở thành Tam Hoàng tử phi, nhưng Hữu tướng trực tiếp ruồng bỏ Tiêu Nhược, đuổi ra khỏi gia môn, hơn nữa, ông còn đày Tam Hoàng tử đến Thương Châu chịu khổ, Tam Hoàng tử đã hận Hữu tướng thấu xương từ lâu.

Hiện nay huynh đệ hai người này chẳng qua là đang ẩn nhẫn mà thôi, Hữu tướng đứng đầu bách quan nhiều năm như vậy, sao lại không biết điểm này.

Hành động hôm nay của Hữu tướng, rõ ràng là không muốn phá vỡ quan hệ thế vạc ba chân đã duy trì lâu nay, ba bên chất chứa oán hận đã lâu, chỉ cần một bên thất thế, đối với Hữu tướng cũng không phải là chuyện tốt.

Mà Triệu Tuân, chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi, Đại Hoàng tử đưa ra một đống lời hứa hẹn để mượn sức hắn, mà hắn nói trắng ra là đang tự bảo vệ mình.

Hữu tướng không giúp Đại Hoàng tử, chỉ cần không nhúng tay quấy rối loạn, Liên Thái Hậu và Đông Minh Đế so đo với nhau, chưa chắc đã thua.

Liên Thái Hậu nghĩ đến đây, khóe miệng giương lên một chút mỉm cười.

“Hoàng tổ mẫu, Triệu Tuân thú Tiêu Nguyên, cũng không phải Đại Hoàng tử thú được, Hữu tướng còn chưa đến mức ngu ngốc thế đâu.”

Thần Vương Thế tử càng nói càng hưng phấn.

“Chúng ta không đắc tội Hữu tướng và Triệu Tuân, nếu có thể mượn sức Triệu Tuân, chẳng phải sẽ rất tốt sao?”

Liên Thái Hậu cười.

“Con nói không sai, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, sớm hay muộn cũng có một ngày Triệu Hầu gia sẽ nhìn rõ, chẳng qua là để con phải chịu oan ức.”

“Chỉ cần có thể giúp Hoàng tổ mẫu hoàn thành đại sự, chút oan ức đấy không tính là gì, bây giờ chúng ta nên ẩn nhẫn, sớm muộn gì cũng có một ngày tôn nhi sẽ đích thân đòi lại.”

Nói xong, Thần Vương Thế tử bày ra vẻ mặt hung tàn.

Liên Thái Hậu vô cùng vui mừng, tức giận trong lòng tiêu tán không ít.

“Con nghĩ được như thế thì không còn gì tốt hơn.”

Thần Vương Thế tử gật đầu.

“Tôn nhi biết được nên làm như thế nào.”

Thần Vương Thế tử lại thấy may mắn, may mắn Tiêu Nguyên không gả cho hắn, nếu không trong phủ hắn sẽ bị náo loạn gà bay chó sủa, nghĩ thế thôi đã thấy phiền lòng.

“Hữu tướng có ấn tượng không tốt với Đại Hoàng tử, cũng là cơ hội tốt cho con, nhưng không nên đem tất cả đặt cược lên người Hữu tướng, chỉ cần con đừng đi trêu chọc hắn, mọi việc cứ làm theo quy củ là được.”

Thần Vương Thế tử lại không cho là đúng.

“Trừ bỏ giúp tôn nhi ra thì có thể giúp ai, tôn nhi chưa từng đắc tội Hữu tướng!”

Liên Thái Hậu lại thở dài, nói.

“Hữu tướng chẳng qua là không có hảo cảm với Đại Hoàng tử, đối với Hoàng Thượng lại không phải như thế, chớ quên, dưới gối Hoàng thúc của con không chỉ có một mình Đại Hoàng tử, nếu Hữu tướng và Hoàng Thượng đồng tâm hiệp lực nâng đỡ Hoàng tử khác, con chưa chắc đã là đối thủ.”

Thần Vương Thế tử á khẩu không trả lời được.

“Hoàng tổ mẫu nói rất đúng.”

Thái độ Hữu tướng mơ hồ không rõ, Liên Thái Hậu không thăm dò được con át chủ bài thì không dám tự ý quyết định.

So với nâng đỡ một Đại Hoàng tử không có ý tốt, không bằng nâng đỡ một Hoàng tử khác lên làm con rối, sau này Hữu tướng không cần lo lắng cho tương lai của phủ Hữu Tướng.