Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 136: Sống lưng thẳng đứng

Thời gian chờ đợi khoảng chừng nửa nén hương, mỗi người ôm tâm tư riêng, nín thở cùng đợi Hữu tướng đến.

Hữu tướng tới không nhanh cũng không chậm, đảo mắt một vòng, thấp giọng nói.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu.”

Liên Thái Hậu lại giành trước Hoàng Thượng một bước, mở miệng nói.

“Mời Tướng gia tiến cung thế này là có chuyện muốn thương lượng cùng Tướng gia một chút.”

Hữu tướng tỏ vẻ không biết gì.

“Thái Hậu, mời nói.”

Liên Thái Hậu cười chỉ chỉ Thần Vương Thế tử đứng bên cạnh.

“Thế tử vô cùng ái mộ Cửu cô nương của nhà Tướng gia, đến cầu Ai gia nối một sợi tơ hồng, Cửu cô nương hài tử này Ai gia cũng rất thích, hai hài tử này tình đầu ý hợp, vô cùng xứng đôi, không biết ý của Tướng gia như thế nào?”

Hữu tướng nhíu mi.

“Chuyện này….”

Bên cạnh, Đại Hoàng tử lại không nhịn được.

“Sáng nay Tiêu cô nương nhất thời giận dỗi nên mới nói như vậy, ta không nên ép Tiêu cô nương, không ngờ lại bị Hoàng tổ mẫu hiểu lầm.”

Liên Thái Hậu liếc mắt nhìn Đại Hoàng tử.

“Minh Nhi, Cửu cô nương không còn là hài tử năm ba tuổi nữa, nếu trong lòng không có suy nghĩ đó thì sao có thể nói ra miệng được, tuy con là Hoàng tử, nhưng nếu chuyện bức ép người khác làm theo ý mình bị truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt Hoàng thất!”

Đại Hoàng tử nghẹn lời, Liên Thái Hậu luôn là người khó chơi, nếu Thần Vương Thế tử thú Tiêu Nguyên, mượn sức Hữu tướng, tình cảnh Đại Hoàng tử càng thêm nguy nan. Cho nên, Đại Hoàng tử bất chấp mọi giá.

“Phụ hoàng, trước đây Tam Hoàng đệ có lỗi với Tiêu Cửu cô nương, dân gian đã truyền nhiều lời đồn đãi, nhi thần là không muốn để Tiêu Cửu cô nương xấu hổ, vốn định bù lại cho Tiêu Cửu cô nương, nhưng hành động lại lỗ mãng, mong Phụ hoàng trách phạt.”

Đại Hoàng tử đem trách nhiệm hóa thành hư không, biến thành bồi tội với Tiêu Nguyên thay Tam Hoàng tử, bày ra dáng vẻ của một người huynh trưởng.

Đông Minh Đế hừ hừ hai tiếng.

“Mặc dù suy nghĩ của con đúng, nhưng không nên hành động lỗ mãng như vậy, trở về lĩnh ba mươi bản tử làm răn đe!”

Đại Hoàng tử quỳ gối trước mặt Đông Minh Đế, chắp tay nói.

“Nhi thần tuân chỉ! Phụ hoàng, Triệu Hầu gia có công với triều đình. Phụ hoàng, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, Triệu Hầu gia lại ái mộ Tiêu Cửu cô nương, dù sao đi nữa cũng không thể để người đời nói Hoàng thất ỷ thế hϊếp người, lật lọng, như thế sẽ làm lòng người rét lạnh, tổn hại uy nghiêm của Phụ hoàng.”

Đại Hoàng tử cắn chặt chuyện Đông Minh Đế nhận lời cho Triệu Tuân một ước nguyện, thà rằng để Tiêu Nguyên gả cho Triệu Tuân, cũng không thể để Thần Vương Thế tử chiếm tiện nghi.

Vẻ mặt Đông Minh Đế khó xử nhìn về phía Hữu tướng.

“Tướng gia, chuyện này…”

“Tướng gia là phụ thân tốt, chắc chắn sẽ không thể không để ý đến cảm thụ của Cửu cô nương, hạnh phúc của Cửu cô nương là quan trọng nhất. Về phần Triệu Hầu gia chỉ cần ban thưởng một chút cống phẩm là được, một thần tử lại dám xuất công phu sư tử ngoạm. Thần tử làm bậy, nếu bây giờ gật đầu đồng ý, người tiếp theo sẽ noi theo thì chẳng phải sẽ loạn hết sao?”

Liên Thái Hậu mặc kệ Hoàng Đế có giữ được thể diện hay không, tóm lại Tiêu Nguyên chỉ có thể làm Thế tử phi.

Sắc mặt Đông Minh Đế có chút khó coi, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng âm u không rõ, lướt qua trong giây lát.

Trước khi Liên Thái Hậu tới, Đông Minh Đế có vài phần tức giận với thái độ không biết điều của Triệu Tuân, nhưng nay lại thêm vài phần tán thưởng.

Nếu hôm nay Triệu Tuân không lấy chuyện này ra để áp chế, không chừng cửa hôn sự này sẽ thành.

Đông Minh Đế nhìn Triệu Tuân có chút thâm ý, Triệu Tuân mím môi, vẻ mặt kiên định, giơ tay tháo mũ cánh chuồn trên đầu xuống.

“Một khi đã như vậy, vi thần xin từ quan, mong Hoàng Thượng trả số bạc vi thần tích góp nửa đời người lại cho thần, thần rời xa triều đình là được.”

Khóe miệng Hữu tướng run rẩy mãnh liệt.

Diễn thật sâu a!

Tình hình quốc khố như thế nào ông biết quá rõ ràng, nếu không cũng sẽ không khuyên Triệu Tuân quyên góp vào quốc khố, không nói đến chuyện được một chức quan mà còn có thể giảm bớt tâm phòng bị của Hoàng Thượng đối với Triệu Tuân.

Ít nhất Đại Hoàng tử sẽ không phản bội Đông Minh Đế để bắt tay với Liên Thái Hậu, Triệu Tuân đầu quân cho Đại Hoàng tử cũng giống như đầu quân cho Đông Minh Đế, Liên Thái Hậu mới là kẻ địch chung của Đông Minh Đế và Đại Hoàng tử.

Chờ Liên Thái Hậu ngã rồi, chuyện giữa hai phụ – tử lại là chuyện khác.

Hành động lần này của Triệu Tuân xem như chiếu tướng Đông Minh Đế cùng Liên Thái Hậu, nếu không gật đầu đồng ý cũng được, chỉ cần hoàn trả số bạc đã quyên góp trước đây là được.

“Ngươi, làm càn!”

Liên Thái Hậu vỗ bàn tức giận trừng mắt nhìn Triệu Tuân.

“Nực cười, ngươi dám uy hϊếp Hoàng Thượng, rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan này, giật dây ngươi tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy nghiêm Hoàng thất, làm quan là chuyện ngươi muốn thì làm, không muốn thì thôi sao? Người đâu! Mau kéo người này ra ngoài cho Ai gia!”

Nói xong, Liên Thái Hậu nhìn về phía Đại Hoàng tử.

Đại Hoàng tử biến sắc.

Triệu Tuân lại nói.

“Thái Hậu nương nương cần gì phải tức giận, thảo dân luôn luôn kính nể Hoàng Thượng anh minh thần võ, thưởng phạt phân minh, đừng nói quyên góp vạn lượng hoàng kim, cho dù đem tất cả gia sản của Triệu gia ra để quyên góp, thảo dân cũng không hề oán hận nửa dâu. Nhưng hôm nay, thảo dân không muốn để Hoàng Thượng mang danh lật lọng, thảo dân nguyện ý một mình chịu hết toàn bộ hậu quả.”

Triệu Tuân bày ra dáng vẻ bình nứt không sợ vỡ buộc Đông Minh Đế quyết định, lại không quên biểu đạt sự kính nể trong lòng mình với Đông Minh Đế, căng chùng vừa phải, mặc dù nói năng lỗ mãng Đông Minh Đế cũng sẽ không so đo, ngược lại càng cho rằng Triệu Tuân trung thành với Đông Minh Đế, đây mới là chỗ cao minh.

Bây giờ chỉ cần Triệu Tuân ra khỏi cửa này, xem như thanh danh của Đông Minh Đế liền bị hủy, Liên Thái Hậu đồng ý, nhưng phải xem Đông Minh Đế đồng ý hay không.

Quả nhiên, Đông Minh Đế khoát tay cho thị vệ thối lui.

“Đi xuống trước đi!”

“Tướng gia, lúc Triệu Hầu gia quyên tặng bạc, nguyện vọng này là do Tướng gia để Trẫm đáp ứng.”

Đông Minh Đế chuyển chủ đề, dụ dỗ Hữu tướng.

“Tướng gia!”

Liên Thái Hậu cười.

“Tướng gia là người có quyền có thế không chịu khuất phục, không nên để bị người khác uy hϊếp, như thế sẽ tổn hại đến uy danh của Tướng gia a.”

Hữu tướng đảo mắt ra vẻ khó xử.

“Ta có cách này, vừa không ảnh hưởng đến thanh danh của Hoàng Thượng lại vừa có thể thành toàn cho tiểu nữ và Thế tử, hơn nữa ta cũng không khó xử, làm một được ba.”

“Người không ngại, mời nói nghe một chút.”

Liên Thái Hậu có chút tò mò.

Đông Minh Đế cũng tò mò.

Hữu tướng cười.

“Triệu Hầu gia quyên góp bạc cho triều đình, chi bằng do Thái Hậu hoàn trả, như vậy vấn đề gì cũng được giải quyết, vì bạc nên mới cho nguyện vọng, hoàn trả thì hai bên không ai nợ ai, người ngoài cũng không dám nói luyên thuyên, lại càng không tổn hại uy danh của Hoàng Thượng.”

Đông Minh Đế cười thâm ý, trong lòng như được buông lỏng.

Quả thực muốn cho Liên Thái Hậu phun bạc còn khó hơn lên trời, hơn nữa, đây lại còn là một số bạc lớn!

Cho dù Liên Thái Hậu làm như vậy, đối Đông Minh Đế mà nói cũng chỉ có lợi chứ không có hại, Hữu tướng nói một câu đơn giản, trong nháy mắt đã giải quyết vấn đề khó giải của Đông Minh Đế.

Không thể không nói, Hữu tướng chính là lão hồ li, không đắc tội hai bên!

“Tướng gia, cách này không tệ, ý của Mẫu hậu như thế nào?”

Đông Minh Đế mỉm cười hỏi.

Sắc mặt Liên Thái Hậu giống như ăn phải ruồi bọ chết, Đông Minh Đế lại bổ sung một câu.

“Trước đây, Triệu Hầu gia quyên tặng hai trăm vạn lượng hoàng kim, năm phần lãi của tất cả các cửa tiệm từ lớn đến nhỏ, tính ra thành bạc ước chừng…”

“Ước chừng mỗi năm năm trăm vạn lượng bạc.”

Triệu Tuân bồi thêm một câu, tức chết người không đền mạng.

Trước đây, Triệu Tuân quyên góp cho triều đình bao nhiêu bạc thì nay tự tin bấy nhiêu, sống lưng thẳng đứng, hoàn toàn phá hỏng đường lui của Liên Thái Hậu, không lưu lại một chút khe hở nào.

Không chỉ có hai trăm vạn lượng hoàng kim, mà mỗi năm còn góp cho Triều đình năm trăm vạn lượng bạc trắng, Liên Thái Hậu nghĩ lại mà lạnh cả người, tức đến run, mãi cũng không lấy lại được dũng khí để nói tiếp được câu sau.

Để Liên Thái Hậu lấy ra một số bạc lớn như vậy, lại còn đưa cho Đông Minh Đế, hơn nữa tất cả chỉ vì một nữ tử, có thể đồng ý mới là lạ!

Đông Minh Đế cũng không nóng vội, từ từ uống trà, chờ Liên Thái Hậu quyết định.

“Trước đây, Triệu Tuân tự nguyện quyên tặng, sao nay lại không biết xấu hổ mà đòi lại!”

Thần Vương Thế tử luôn luôn trầm mặc lại mở miệng.

“Hoàng thúc, hắn rõ ràng đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hoàng thất, đùa giỡn chúng ta, nhất định phải nghiêm trị thật tốt mới đúng!”

Hữu tướng nghiêng mắt nhìn Thần Vương Thế tử.

Nói chuyện không có đầu óc, uổng phí Liên Thái Hậu hao tổn tâm cơ nâng đỡ hắn!

“Thịnh Nhi!”

Liên Thái Hậu dùng ánh mắt ra hiệu cho Thần Vương Thế tử, thất vọng vì Thần Vương Thế tử lỗ mãng.

Bên kia, Đông Minh Đế liên tục cười lạnh.

“Triệu Hầu gia chỉ là một thương nhân mà lo lắng cho xã tắc, Trẫm nhận lời cho hắn một nguyện vọng, vì ngươi mới lâm vào thế khó xử. Ngươi không biết lo nghĩ thì thôi, còn gây thêm phiền phức cho Trẫm, đường đường là một Thế tử nhưng lại không biết điều như thế là muốn Trẫm đem thể diện của Hoàng thất ra cho người đời dẫm lên sao? Ngươi không biết xấu hổ nhưng Trẫm vẫn còn ở đây, Trẫm thấy ngươi là đã quên mình họ gì rồi, Trẫm còn chưa chết đâu!”

Câu cuối cùng như có ẩn ý, giống như chất vấn, khiến Liên Thái Hậu cũng giật mình.

Lần đầu tiên, Thần Vương Thế tử bị người khác chỉ vào mũi mà mắng, sắc mặt đỏ lên.

“Hoàng thúc…”

“Hoàng Thượng, Thịnh Nhi không có ý đó, Triệu Hầu gia ép chúng ta, có chút không thỏa đáng, Thịnh Nhi huyết khí sôi trào sao có thể chịu được bị người khác hϊếp bức, cho nên mới nhất thời hồ đồ, Thịnh Nhi còn không mau xin lỗi Hoàng thúc của con!”

Liên Thái Hậu vội vàng đứng ra biện giải thay Thần Vương Thế tử, lại nhìn Thần Vương Thế tử, trong âm thầm tranh đấu là một chuyện, nhưng ngoài mặt, Thần Vương Thế tử không được bất kính với Đông Minh Đế.

Thần Vương Thế tử kiên trì tiến lên.

“Hoàng thúc, chất nhi không có ý đó, chỉ nhất thời hồ đồ, mong Hoàng thúc thứ lỗi.”

Đông Minh Đế hừ hừ hai tiếng.

“Thịnh Nhi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, lại được Mẫu hậu dạy dỗ, hôn sự của Thịnh Nhi do Mẫu hậu làm chủ đi, nhi thần tuyệt không dị nghị.”

Đông Minh Đế liền đẩy sạch sẽ.

Sắc mặt Liên Thái Hậu cứng đờ, nếu gật đầu chẳng khác nào phải đào bạc ra, nếu lắc đầu, chỉ có thể nhìn Triệu Tuân thú Tiêu Nguyên, sao Liên Thái Hậu có thể can tâm?

Chủ ý này là của Hữu tướng, trong lòng Liên Thái Hậu kìm nén một hơi, thiếu chút nữa không hít thở nổi.

“Ai gia….”

Liên Thái Hậu xiết chặt nắm tay.