Đại Hoàng tử nhìn Hữu tướng.
“Người trong lòng Bản điện luôn luôn ngưỡng mộ là Cửu tiểu thư, vị trí Đại Hoàng tử phi trừ Cửu tiểu thư ra không thể là người khác, nếu Đại tiểu thư đã thất thân vì Bản điện, chi bằng để hai người đoàn tụ trong phủ Đại Hoàng tử, làm một đôi tỷ muội thân thiết.”
Đại Hoàng tử chỉ thú Tiêu Nguyên, sau đó để Tiêu Oánh làm Trắc phi, nếu không sẽ không nạp Tiêu Oánh.
Tiêu Nguyên đứng ở ngoài cửa nghe rõ ràng, xiết chặt nắm tay, thấp giọng mắng một câu.
“Đê tiện!”
“Tiểu cửu, vào đi!”
Hữu tướng thấy Tiêu Nguyên đã đến, Tiêu Nguyên điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mới bước vào.
“Phụ thân.”
Đại Hoàng tử vừa thấy Tiêu Nguyên liền tiến lên nghênh đón.
“Vốn dĩ lần này ta sẽ đến đón nàng nhưng lại vướng mấy việc cần phải xử lý nên bị lỡ mất, nàng chớ nên tức giận.”
Tiêu Nguyên nhíu mày lui về phía sau một bước, không nhìn vào đôi mắt như muốn gϊếŧ người của Tiêu Oánh.
“Điện hạ ăn nói cẩn thận, đừng làm hỏng thanh danh của ta, ta và Điện hạ chưa từng ước định điều gì.”
Tiêu Nguyên phủi sạch quan hệ với Đại Hoàng tử, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm mặt lạnh lùng.
“Điện hạ vừa rồi người nói đại tỷ tỷ tính kế Điện hạ là sao, nay sự thật là đại tỷ tỷ đã mất trong sạch, toàn Kinh đô đều biết, nếu đại tỷ tỷ có mệnh hệ gì thì Đại Hoàng tử cũng khó mà giải thích.”
Tiêu Oánh không muốn chọc thủng ranh giới kia để uy hϊếp Đại Hoàng tử, nhưng Tiêu Nguyên lại cố tình nói mấy câu liền phá nát nó.
Đại Hoàng tử được nuông chiều từ bé, từ trước đến nay chỉ xem mình là nhất, nếu hắn bị ép thú nữ tử đã tính kế hắn, hắn sủng ái nàng mới là lạ.
“Tiểu cửu, do Điện hạ say rượu nên vô tình thôi.”
Tiêu Oánh vội vàng giải thích thay Đại Hoàng tử.
“Điện hạ, tiểu cửu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, muội ấy chỉ buột miệng mà thôi, không có ý chống đối lại, mong Điện hạ đừng để bụng.”
Tiêu Nguyên bất đắc dĩ mở to mắt nhìn nàng ta.
Quả nhiên nàng đoán không sai, Tiêu Oánh quyết tâm bất chấp mọi giá để được gả cho Đại Hoàng tử.
“Đại tỷ, muội chỉ muốn tốt cho tỷ, dù sao tỷ vẫn là trưởng nữ Tướng phủ, sao không có chút khí phách nào cả, nếu bị ép bức thì cáo ngự trạng trên Kim Loan điện, tìm nơi nói rõ lý lẽ!”
Tiêu Nguyên biểu lộ tâm ý của bản thân, như Đại Hoàng tử nói ra, nàng sẽ đi tìm Hoàng Thượng làm náo loạn, cuối cùng chưa biết ai là người mất thể diện đâu.
Đại Hoàng tử nghe vậy sắc mặt khẽ biến, có chút mất tự nhiên.
Tiêu Oánh đỏ mặt lên, căm giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
Nhất định nó cố ý!
Hữu tướng liếc mắt nhìn Đại Hoàng tử.
“Điện hạ có gì muốn nói?”
Đại Hoàng tử hít sâu một hơi, miễn cưỡng mỉm cười với Tiêu Nguyên.
“Cửu tiểu thư, tình cảm giữa nàng và Tiêu Đại tiểu thư tốt như vậy, như vậy chắc là lưu luyến không nỡ chia lìa, chi bằng cùng gả vào phủ Đại Hoàng tử, mãi mãi làm tỷ muội tốt. Được không?”
Vẻ mặt Tiêu Nguyên khinh thường.
“Con mắt nào của Điện hạ nhìn thấy quan hệ của ta và đại tỷ rất tốt, chẳng lẽ bài học trước đây của ngũ tỷ còn chưa đủ à, không biết chừng trong bụng đại tỷ tỷ đang mang hài tử của Điện hạ đấy, Điện hạ định không chịu trách nhiệm à?”
Tiêu Nguyên nói vài câu liền đổi chủ đề.
“Nếu Điện hạ không đồng ý chịu trách nhiệm, vậy cứ để đại tỷ ở lại Tướng phủ cũng không ai dám nói gì, cho dù sinh hài tử thì Tướng phủ và Điện cũng không liên quan.”
“Tiểu cửu!”
Hữu tướng liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên, thấy nàng càng nói càng kỳ quái.
Tiêu Nguyên đi đến bên cạnh Hữu tướng.
“Phụ thân, tiểu cửu đã từng nói, kiếp này tuyệt đối không gả cho vào Hoàng thất, mong phụ thân thành toàn.”
Hữu tướng mím môi không nói gì, sau đó lại nhìn Đại Hoàng tử.
“Đại Hoàng tử, vừa rồi người nói người và tiểu cửu yêu thương lẫn nhau, nhưng Bản tướng nhìn thấy chuyện không phải như vậy a.”
Sắc mặt Đại Hoàng tử hết xanh lại trắng.
“Chuyện này chắc chắn là hiểu lầm. Cửu tiểu thư, ngày ấy Bản điện nhầm Đại tiểu thư trở thành…”
“Điện hạ!”
Tiêu Nguyên lập tức cắt ngang lời Đại Hoàng tử, thấy dáng vẻ Đại Hoàng tử ra vẻ tình cảm sâu nồng thiếu chút nữa muốn ói ra.
“Nếu Điện hạ cố ý nói xấu thanh danh của ta, vậy ta chỉ có thể tìm Hoàng Thượng xin người phân xử, đường đường là Hoàng tử mà đi cưỡng bức thiếu nữ, thanh danh của ta là chuyện nhỏ, không nên làm chậm trễ đại sự của Điện hạ mới đúng.”
Trong mắt Tiêu Nguyên tràn đầy chán ghét như ngàn vạn chiếc kim đâm vào mắt Đại Hoàng tử, l*иg ngực khó chịu.
Ước chừng ba tháng không thấy Tiêu Nguyên, dường như càng thêm diễm lệ hơn trước, luồng cảm giác nhớ nhung đến điên cuồng bị đè nén nơi đáy lòng ở khoảng khắc gặp lại Tiêu Nguyên liền không khống chế nổi.
Đại Hoàng tử xiết chặt quyền, hắn gắng hết sức mới thuyết phục Thục phi đồng ý để Tiêu Nguyên làm Đại Hoàng tử phi, mang một bụng chân tâm chạy tới đây lại bị Tiêu Nguyên giẫm nát, vẻ mặt Đại Hoàng tử có chút khó coi.
Đối phó với người như Đại Hoàng tử không được lưu lại một đường sống nào, nếu không sẽ để lại hi vọng, hắn sẽ không từ bỏ ý định.
Tiêu Oánh cực kỳ hận, thứ nàng cố gắng muốn đạt được ở trong mắt Tiêu Nguyên lại không đáng một đồng, đều là đích nữ mà sao lại chênh lệch nhiều như vậy, Tiêu Oánh không cam lòng!
“Nếu Bản điện vẫn muốn thú thì sao?”
Đại Hoàng tử cắn chặt răng.
Tiêu Nguyên nhíu mày.
“Nếu người vẫn cố chấp như vậy, ta sẽ gả cho Thần Vương Thế tử, nói vậy chắc chắn Thái Hậu sẽ rất vui.”
Đại Hoàng tử giống như bị người khác bóp chặt cổ, không thở nổi, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
Tiêu Nguyên mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Nàng liền niết chuẩn Đại Hoàng tử càng yêu giang sơn, Thần Vương Thế tử là đối thủ một mất một còn của Đại Hoàng tử, thế lực càng ở phía trên Đại Hoàng tử, hơn nữa Thái Hậu cũng có ý muốn Thần Vương Thế tử thú Tiêu Nguyên làm Thế tử phi, nếu không cũng sẽ không buộc Thần Vương Thế tử đi Nhàn Hạ sơn trang.
Đại Hoàng tử giận dữ.
“Một nữ nhân mà lại nhắc đến hôn sự với nam tử trước mặt bao nhiêu người như thế, rốt cuộc có biết hổ thẹn không?”
Tiêu Nguyên tức giận đến hồ đồ.
“Ta có biết hổ thẹn hay không thì liên quan gì đến ngươi, Điện hạ không biết là không nên xen vào việc của người khác sao?”
“Ngươi!”
Đại Hoàng tử nghĩ muốn bóp chết Tiêu Nguyên, liếc mắt nhìn Hữu tướng.
“Hóa ra trong lòng Tướng gia đã có chủ đích, khó trách làm như không thấy Bản điện.”
Hữu tướng cười thâm ý, thản nhiên nói.
“Điện hạ là trưởng tử của Hoàng Thượng, rồng trong loài người, Bản tướng không trèo lên nổi.”
Đại Hoàng tử không cần nghĩ hết thâm ý trong lời nói đó, mang theo một thân tức giận rời đi.
Trước khi đi, nói với Tiêu Oánh.
“Nếu muốn nhập phủ thì làm thϊếp đi.”
Sắc mặt Tiêu Oánh tái nhợt.
“Điện hạ!”
Đại Hoàng tử rời đi cũng không quay đầu lại, Tiêu Oánh cắn chặt môi trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
“Ngươi vừa lòng chưa?”
Tiêu Nguyên nhíu mi.
“Ngươi gào với ta làm gì, ta đâu có ép hắn không thú ngươi. Ngươi nhìn cho rõ, vị trí Đại Hoàng tử phi không bao giờ rớt xuống đầu ngươi!”
Tiêu Oánh ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, nếu Tiêu Nguyên gật đầu, Tiêu Oánh cũng chỉ là Trắc phi, nàng ước gì Tiêu Nguyên cự tuyệt, nhưng nếu Tiêu Nguyên cự tuyệt, thì ngay cả Trắc phi nàng cũng không với tới được.
Tiêu Oánh tức giận công tâm, trợn ngược hai mắt hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Nguyên nhún nhún vai.
“Thật khiếm nhã.”
Rất nhanh, có hai nha hoàn nâng Tiêu Oánh đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hữu tướng tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
“Từ đâu mà học được công phu mặt dày như thế hả, trở về sao chép gia quy cho ta!”
Tiêu Nguyên rụt cổ.
“Phụ thân, con tức giận quá mà, ai mướn Đại Hoàng tử dám dùng thủ đoạn đùa giỡn hết lần này tới lần khác ép buộc con.”
Nghĩ lại lời Đại Hoàng tử nói, Tiêu Nguyên liền cảm thấy ghê tởm.
“Vừa rồi con nói gả cho Thần Vương Thế tử, nếu bị Thái Hậu biết được, con có gả hay không?”
Hữu tướng liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên lập tức tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn Hữu tướng.
“Phụ thân, tiểu cửu chỉ nhất thời hồ đồ…”
Hữu tướng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên vài lần, Tiêu Nguyên rụt cổ, vẻ mặt chân chó tiến lên.
“Tiểu cửu tự nguyện chép mười lần gia quy, bình tĩnh tỉnh táo lại.”
“Trong vòng nửa tháng không được ra khỏi cửa, nửa tháng sau ta sẽ đích thân kiểm tra.”
Hữu tướng nghiêm mặt, còn chưa vạch trần chuyện này, Tiêu Nguyên đã từng nói sẽ không gả cho Đại Hoàng tử hay Thần Vương Thế, nay lại nói ra những lời này.
Hữu tướng cảm thán.
Nữ nhi lớn rồi không thể giữ trong nhà được!
Lần này, Tiêu Nguyên không bình tĩnh, vừa trở về đã bị phạt, còn do nàng tự đề xuất, Tiêu Nguyên hết lý để cãi, lại chạm vào ánh mắt giận dữ trợn ngược, lập tức phục tùng. Trong lòng lại đem người nào đó mắng ngập trời, mười lần gia quy lần này nên để hắn viết.
Cái ý kiến ôi thiu gì không biết!
“Còn không mau đi!”
Hữu tướng gào một tiếng, Tiêu Nguyên đành phải trở về Linh Lung các, không dám nghỉ ngơi mà chép gia quy.
Hữu tướng hắng giọng.
“Chuẩn bị ngựa tiến cung!”
Bên kia, Đại Hoàng tử tức giận thở phì phì trở về phủ.
“Đi mời Triệu Hầu gia đến!”
Chỉ chốc lát sau, Triệu Tuân đã tới.
“Điện hạ tìm thần gấp như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Đại Hoàng tử cho hạ nhân lui, trực tiếp liền hỏi.
“Mấy ngày ở sơn trang, Tiêu Nguyên và Thần Vương Thế tử như thế nào?”
Triệu Tuân nghiêm trang nói.
“Ngày ấy, lúc Tiêu Nguyên ở sơn trang có tranh chấp với một cô nương khác, được Thế tử giải vây, trả lại trong sạch cho Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên vô cùng biết ơn, hai người…”
Triệu Tuân muốn nói lại thôi, nhưng thái độ đấy làm người khác lại muốn nghĩ nhiều, Đại Hoàng tử vừa nghe lại càng tức giận.
“Thật quá hời cho Thế tử!”
Triệu Tuân lại nói.
“Khi ở sơn trang, Thần Vương Thế tử còn đánh một trận với vi thần.”
“Còn có chuyện này?”
Đại Hoàng tử nghi hoặc.
Triệu Tuân gật đầu.
“Thần Vương Thế tử nói thần là tay sai bên cạnh Đại Hoàng tử, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ làm khó thần, rõ ràng không đặt Đại Hoàng tử vào mắt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ khắp nơi, thật sự vi thần không nhịn được, vì một đời anh danh của Điện hạ mà động thủ với Thần Vương Thế tử.”
Đại Hoàng tử bán tín bán nghi, Triệu Tuân chỉ mới trở về hơn hai canh giờ, thị vệ đi cùng Triệu Tuân hiện tại đang ở trong phủ, lúc đó Đại Hoàng tử còn chưa kịp nghe đã chạy đến Tướng phủ.
Vì thế, Đại Hoàng tử đứng lên.
“Triệu huynh chờ Bản điện một lát, Bản điện đi một chút sẽ trở lại.”
Triệu Tuân gật đầu.
“Không ngại.”
Nửa nén hương sau, lúc Đại Hoàng tử trở về sắc mặt vô cùng khó coi, trong mắt lộ vẻ phẫn nộ.