Tiêu Oánh nghe vậy sắc mặt càng khó coi thêm, xiết chặt nắm tay.
Nếu như Hữu tướng xuất mã, không sợ không lo được vị trí Đại Hoàng tử phi.
Nếu Hữu tướng không gây áp lực, Đại Hoàng tử tuyệt đối sẽ không thú Tiêu Oánh làm phi, nhiều lắm chỉ làm Trắc phi mà thôi.
“Phụ thân!”
Tiêu Oánh tái mặt.
“Nếu bây giờ phụ thân giúp nữ nhi, sau này Oánh Nhi vô cùng biết ơn.”
Hữu tướng nhíu mày, không thèm để uy hϊếp của Tiêu Oánh vào mắt, nghiêng mắt nhìn Phạm thị.
“Ngươi rời đi theo Oánh Nhi, hay ở lại Tướng phủ làm di nương?”
“Lão gia?”
Vẻ mặt Phạm thị khẩn cầu nhìn Hữu tướng, lại thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Oánh, tâm loạn như ma.
“Di nương là di nương của Tướng phủ, tất nhiên phải ở lại Tướng phủ, dù sao cũng đã hầu hạ phụ thân mười mấy năm, đương nhiên luyến tiếc không nỡ rời khỏi phụ thân.”
Tiêu Oánh thay Phạm thị quyết định rất nhanh.
Phủ Đại Hoàng tử bất tiện, còn chưa đứng vững gót chân thì sao có thể mang Phạm thị đi cùng được.
Một tiếng di nương kia khiến trái tim Phạm thị tan nát, hoảng hốt nhìn Tiêu Oánh.
“Oánh Nhi?”
Tiêu Oánh quay đầu không nhìn Phạm thị, bàn tay siết chặt giấu trong tay áo.
Hữu tướng nghiêm mặt cười nhạt.
“Một khi đã như vậy, ngồi chờ tin đi.”
Tiêu Oánh căng thẳng, nàng biết những lời vừa rồi đã lỗ mãng chọc giận, khiến Hữu tướng không vui, kiên trì nói.
“Phụ thân sẽ tác động đến Đại Hoàng tử?”
Nếu Hữu tướng dụ dỗ đe dọa, Đại Hoàng tử nhất định sẽ e ngại thân phận Hữu tướng, Hữu tướng không giúp thì thôi, đừng cản trở là được.
Mặc dù Hữu tướng đang cười, nhưng đáy mắt lạnh lẽo làm cho người ta không nhịn được mà phát lạnh.
“Oánh Nhi, con điên rồi à, đây chính là phụ thân của con, còn không mau nhận lỗi với phụ thân đi!”
Phạm thị cũng không dám đắc tội Hữu tướng, cũng không biết hai nữ nhi của bà sao mà hết người này đến người kia đi chọc giận Hữu tướng.
Tiêu Oánh cắn môi, quật cường không mở miệng.
Nếu Hữu tướng không thiên vị như vậy, nàng cũng sẽ không ngỗ nghịch với Hữu tướng, sau này… sau này Hữu tướng sẽ biết lựa chọn của nàng là chính xác.
Hữu tướng khoát tay, lười nhìn hai người này.
“Trở về chờ tin đi.”
Vốn cho rằng đại nữ nhi là người hiền lành hiểu chuyện, không nghĩ rằng mí mắt nông cạn như vậy, tất cả cũng chỉ vì tư lợi.
“Phụ thân!”
Tiêu Oánh có chút sốt ruột.
Còn không biết rõ thái độ của Hữu tướng là như thế nào nha.
Hữu tướng không kiên nhẫn.
“Đại Hoàng tử muốn như thế nào thì là như thế đó. Người tới a, đưa Đại cô nương ra ngoài!”
Tiêu Oánh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, Hữu tướng còn chưa đến mức lật lọng.
Tiêu Oánh quay đầu bước đi, cũng không quan tâm đến Phạm thị, sao trong lòng không oán hận Phạm thị chứ, hận Phạm thị dung túng Tiêu Nhược quá mức, liên lụy nàng bị phụ thân và Lão phu nhân không thích nàng.
Phạm thị bị kéo đi ra ngoài, trong phòng mới an tĩnh lại.
Tiêu Nguyên đứng nhìn cả buổi.
Nhất định Tiêu Oánh bị ma quỷ ám ảnh, một cái gương Tiêu Nhược xảy ra rõ ràng trước mắt như vậy mà vẫn cố làm những việc vô nghĩa.
Tiêu Lão phu nhân lạnh mặt, thậm chí có vài phần chán ghét, cảm thán một câu.
“Gia môn bất hạnh a!”
Tiêu Lão phu nhân có chút mệt mỏi, khoát tay khiến cho hai người lui xuống.
Ra cửa, Hữu tướng nghiêng mắt nhìn Tiêu Nguyên.
“Tiểu cửu, con cảm thấy Triệu Hầu gia là người như thế nào, chính là cái tên yêu quái lẳиɠ ɭơ lớn lên trong yêu khí kia!”
Tiêu Nguyên lập tức nhíu mi.
“Phụ thân không thích Triệu Hầu gia sao?”
Ánh mắt Hữu tướng nhiều thêm một tia nghiên cứu.
“Dáng vẻ nam tử này rất xuất sắc, ngắn ngủn mấy tháng đã trở thành Hầu gia tam phẩm, tiền đồ vô lượng a…”
“Tiểu cửu cảm thấy còn hơn nhiều quý công tử ở Kinh đô, văn võ song toàn, cũng may là người chính trực.”
Cuối cùng Tiêu Nguyên lại bỏ thêm một câu.
“Phụ thân không thích thì tiểu cửu cũng không thích.”
Tiêu Nguyên đánh giá Triệu Tuân không tệ, kiếp trước Triệu Tuân không phải là người lòng gan dạ sắt, hắn thường xuyên cứu tế dân chúng.
Hữu tướng nhíu mày không nói gì, chắc chắn khuê nữ nhà ông bị tên kia tẩy não, quả thực nảy sinh tình cảm, vui vẻ yên tâm nói với Tiêu Nguyên.
“Chạy suốt mấy ngày rồi cũng nên nghỉ ngơi, con đi nghỉ đi.”
Tiêu Nguyên gật đầu.
“Vâng!”
Trở về Linh Lung các, mấy tháng không ở đây nhưng mọi thứ vẫn vậy, không thay đổi chút nào.
“Tiểu thư, Đại tiểu thư đến.”
Dứt lời, Tiêu Oánh trực tiếp xông vào, bắt lấy tay Tiêu Nguyên.
“Tiểu cửu, muội giúp tỷ đi, muội không muốn gả cho Đại Hoàng tử, nếu tỷ bước qua cửa thì chàng không thể thú muội được.”
Tiêu Nguyên nhíu mày.
Từ lâu nàng liền đoán được giữa Tiêu Oánh và Đại Hoàng tử có gian tình, không thể bỏ qua công lao của Hữu tướng, nếu Tiêu Oánh không có tâm tư, Hữu tướng cũng sẽ không cưỡng ép nàng ta.
Nói trắng ra là Tiêu Oánh mang lòng gây rối.
Tiêu Nguyên rút tay về.
“Đại tỷ nói cái gì vậy, muội đâu có thể giúp gì được cho tỷ chứ?”
Tiêu Oánh khẽ cắn môi, đánh cược.
“Thực không dám đấu diếm, ngày ấy Đại Hoàng tử lấy sức cưỡng ép ta, nhầm ta thành muội, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy giờ, nếu muội có tâm với Đại Hoàng tử, ta nhất định sẽ thành toàn, nhưng Đại Hoàng tử năm lần bảy lượt cầu thú muội muội đều cự tuyệt, không bằng thành toàn cho tỷ đi, nể mặt tình cảm tỷ muội bao nhiêu năm nay, van cầu muội xin phụ thân giúp ta.”
Tiêu Nguyên cười lạnh.
“Sao nay đại tỷ lại học theo Tam Hoàng tử phi thế, ta lại không trêu chọc ai, dựa vào cái gì mà lại kéo ta xuống nước.”
Sắc mặt Tiêu Oánh cứng đờ, lại nghe Tiêu Nguyên nói tiếp.
“Tỷ biết rõ phụ thân không thích Đại Hoàng tử mà lại muốn muội đi cầu phụ thân, vì tỷ mà chọc giận phụ thân, ta không thèm!”
Tiêu Nguyên nói trắng ra, Hữu tướng sẽ không ủng hộ Đại Hoàng tử, đem lời Tiêu Oánh sắp nói nuốt trở lại, sau này Đại Hoàng tử có cơ hội đi lên vị trí kia hay không vẫn còn ẩn số.
Tiêu Oánh cắn răng.
“Phụ thân trở mặt với ngũ muội muội như thế nào, sau đó đày Tam Hoàng tử đi Thương Châu, không phải tất cả đều để làm muội hả giận hay sao, ta và ngũ muội muội biến thành tình trạng như ngày hôm nay, những chuyện này không phải vì muội mà ra hay sao, chẳng lẽ trong mắt muội không có chút tình cảm nào với ta và ngũ muội muội hay sao?”
Nghe Tiêu Oánh nói với dáng vẻ đúng tình hợp lý, tỏ vẻ nàng ta là người bị hại, Tiêu Nguyên tức giận nở nụ cười.
“Là ta ép Tam Hoàng tử phi hoài thai với Tam Hoàng tử hay ta ép đại tỷ leo lên giường Đại Hoàng tử. Tam Hoàng tử phi từng chú ý đến tình cảm tỷ muội hay sao? Đại tỷ tỷ biết rõ phụ thân không thích, còn muốn ép ta đi tìm phụ thân, nể tình tỷ muội?”
Tiêu Nguyên cũng sẽ không cho Tiêu Oánh một sắc mặt tốt, trực tiếp chất vấn.
“Có Tam Hoàng tử phi đi trước làm gương, đại tỷ còn cố chấp kiên trì làm gì, hẳn là đã sớm biết trước kết quả rồi.”
Tiêu Nguyên trào phúng, thấy Tiêu Oánh không được tự nhiên, ánh mắt né tránh.
Tiêu Nguyên vừa thấy dáng vẻ này liền đoán được tám chín phần, tiết mục Đại Hoàng tử uống say rồi cường bạo Tiêu Oánh, nói không chừng chính là Tiêu Oánh tự biên tự diễn.
“Muội nói nhảm gì vậy!”
Tiêu Oánh nhíu mày, quở trách.
“Ra ngoài một thời gian, nay trở về toàn suy nghĩ lung tung, ta là tỷ tỷ của ngươi, không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Huống hồ Tam Hoàng tử và ngũ muội muội yêu thương lẫn nhau, cho dù ngươi chen chân vào cũng sẽ không hạnh phúc, ngươi lại không thích Đại Hoàng tử, cần gì phải cướp đoạt với ta?”
Tiêu Oánh tức giận, thật sự muốn cạy đầu Tiêu Nguyên ra.
“Cho dù ngũ muội muội sai, nhưng ngươi làm náo loạn hôn sự của muội ấy, làm hại Tướng phủ mất hết thể diện, thanh danh của các cô nương trong Tướng phủ đều bị ảnh hưởng, nay đến hôn sự của ta cũng bị ảnh hưởng. Chúng ta là tỷ muội, nếu tình cảm không tốt cũng không tốt đẹp gì cho ngươi, ngươi đừng quên ngươi cũng là cô nương của Tướng phủ!”
Tiêu Nguyên nhíu mày.
“Bởi vì các ngươi không biết kiềm chế bản thân làm dính dáng đến ta, ta còn chưa nói gì đâu, nay lại đòi sắp đặt ta. Dù sao thanh danh của ta cũng không tốt, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến ta.”
Thấy Tiêu Nguyên ra vẻ bình nứt không sợ vỡ, Tiêu Oánh tức giận cố gắng nuốt vị tanh đang chực trào lên trong cổ họng, thật sự đã bị Tiêu Nguyên làm tức chết rồi.
Đúng là đầu gỗ, nói thế nào cũng không thông.
“Tiểu thư, Đại Hoàng tử tới cửa.”
Tiêu Oánh vừa nghe xong mắt sáng lên, thẹn thùng cúi đầu.
“Nhanh đưa ta đi nhìn xem.”
Tiêu Nguyên bĩu môi nhìn Tiêu Oánh đi xa, Hồng Tụ cũng nghi ngờ, nói.
“Nữ tử bình thường bị cường bạo, mất trong sạch, không phải đi tìm cái chết sao, sao nhìn Đại tiểu thư có vẻ rất vui sướиɠ.”
Tiêu Nguyên không nhịn được, xì cười.
“Ngươi nói không sai, nếu nàng ta đi tìm chết buộc Đại Hoàng tử đi vào khuôn khổ, sau này sẽ càng xa cách hắn hơn, vụ buôn bán này không có lời, nàng ta cũng không ngốc.”
Hồng Tụ nghe vậy gật đầu.
“Tiểu thư nói rất đúng, chuyện này xem như đúng tâm nguyện của Đại tiểu thư.”
Tiêu Nguyên còn chưa mở miệng, một nha hoàn chạy tới.
“Cửu tiểu thư, Tướng gia mời người qua đó.”
Tiêu Nguyên nhíu mi, việc này tám phần lại liên quan đến nàng.
“Đi thôi.”
Tiêu Nguyên đến không nhanh cũng không chậm, bên tai truyền đến tiếng khóc của Tiêu Oánh.
“Điện hạ, người không thể đối xử với thϊếp như vậy, nay thanh danh của thϊếp bị hủy hoại, nếu Điện hạ là không cần Oánh Nhi, vậy sau này Oánh Nhi phải làm sao bây giờ?”
“Ngày ấy Bản điện say rượu, vì sao ngươi lại tỉnh lại trong phòng của Bản điện, ở trong Tướng phủ, Tiêu Đại tiểu thư không bị lạc đường chứ?”
Đại Hoàng tử xiết chặt quyền, hận không thể bóp chết Tiêu Oánh.
Ả lại dám tính kế hắn!
“Điện hạ, thϊếp đi ngang qua Phong Lâm viện, Điện hạ nhận lầm thϊếp liền kéo thϊếp vào phòng, thϊếp chỉ là nử tử tay trói gà không chặt, đâu phải là đối thủ của Điện hạ?”
Tiêu Oánh khóc thê thảm, thà chết cũng không nghĩ rằng Đại Hoàng tử sẽ nói như vậy.