Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 132: Hồi kinh

Tiêu Nguyên hưởng thụ suốt dọc đường, không gặp chút đau khổ nào, bình an trở về Kinh đô.

“Được rồi, quãng đường còn lại nàng tự trở về đi, ta còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý.”

Triệu Tuân nhẹ nhàng nhéo gò má Tiêu Nguyên, ở chung tám chín ngày, càng luyến tiếc để Tiêu Nguyên rời khỏi mắt mình.

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Đi thôi, đi thôi.”

Triệu Tuân thấy dáng vẻ không có lương tâm của nàng, lắc đầu rời đi.

Tiêu Nguyên vừa trở về phủ liền đi tìm Tiêu Lão phu nhân, người còn chưa vào đã nghe thấy tiếng thở dài.

“Aizzzz!”

“Tổ mẫu!”

Tiêu Nguyên chạy vào phòng, Tiêu Lão phu nhân vừa thấy Tiêu Nguyên liền sửng sốt, lập tức vui mừng nói.

“Tiểu cửu, con về rồi!”

Tiêu Nguyên lập tức bám chặt, ôm lấy tay Tiêu Lão phu nhân.

“Tổ mẫu, tiểu cửu nhớ người.”

Trong lòng Tiêu Lão phu nhân hung hăng quở trách Hữu tướng một lượt, ôm Tiêu Nguyên gọi nàng “tâm can bảo bối” không ngừng.

Hai người ôm nhau khóc, Hữu tướng vừa bước một chân vào cửa liền thấy hai người như thế, dáng vẻ có chút mất tự nhiên, chuẩn bị quay đầu bước đi.

“Đứng lại!”

Tiêu Lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Hữu tướng.

Hữu tướng bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Mẫu thân.”

“Phụ thân.”

Tiêu Nguyên ngoan ngoãn gọi một tiếng phụ thân.

“Ngoan.”

Tiêu Nguyên vội vàng lấy lễ vật ra, đầy một bàn, trong đó một cái hộp là Dược Bán Tiên cho nàng trước khi đi.

“Tổ mẫu, đây là thuốc bổ Dược Bán Tiên điều chế, chuyên trị chứng ngủ không sâu giấc của tổ mẫu.”

Tiêu Lão phu nhân vừa nghe xong mắt sáng lên, chứng khó ngủ, hay mơ thấy ác mộng đã hành hạ bà nhiều năm nay, dùng bao nhiêu thuốc tốt cũng không làm được gì, nếu có thể chữa khỏi coi như có thể trị khỏi tâm bệnh của bà.

Chẳng qua thứ làm bà ấm lòng hơn là Tiêu Nguyên, rời đi lâu như vậy mà luôn luôn nhớ đến bà, như thế bà không yêu sao được.

“Phụ thân, đây là rượu hoa mai cho người, còn có đại hồng bào là cực phẩm của sơn trang, tất cả đều do con tự tay hái được.”

Tiêu Nguyên nói mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, quả thật nàng hái được vài miếng, thiếu chút nữa làm gãy nhánh cây trà, Thẩm Dật và Thẩm Phong đứng nhìn không chịu nổi nữa đành phải ra tay trợ giúp.

Hữu tướng gật đầu, vẻ mặt vui mừng.

“Tiểu cửu lớn rồi.”

Tiêu Nguyên không khỏi nghiêng mắt nhìn Hữu tướng.

“Tiểu cửu chỉ ra ngoài hơn ba tháng, sao đã lớn rồi?”

Hữu tướng cười mà không nói.

Lúc này Nguyễn ma ma đi đến, Tiêu Nguyên liền tìm một cái hộp đưa cho Nguyễn ma ma.

“Đây cũng là thuốc mỡ Dược Bán Tiên cho con, chân ma ma lạnh dễ sưng phù, dùng một thời gian sẽ khá hơn.”

Nguyễn ma ma được sủng ái mà kinh sợ.

“Cửu tiểu thư?”

“Ngươi hãy nhận đi, cũng không uổng công ngươi cưng chiều tiểu cửu.”

Tiêu Lão phu nhân cười nói.

“Aizzz.”

Nguyễn ma ma tiếp nhận, hốc mắt phiếm hồng.

Bà hầu hạ Tiêu Lão phu nhân vẻn vẹn bốn mươi năm, tình như tỷ muội, cũng nhìn Tiêu Nguyên lớn lên từ nhỏ, tất nhiên cảm tình thế nào không cần phải nói.

Nguyễn ma ma không muốn quấy nhiễu bầu không khí này, một lúc sau mới nói.

“Lão phu nhân, Đại cô nương đang đứng ngoài cửa.”

Dứt lời, sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống, hừ lạnh mấy tiếng, tâm tình đang tốt đẹp không sót lại một chút gì.

Tiêu Nguyên không rõ chân tướng, Nguyễn ma ma thấp giọng nói với Tiêu Nguyên vài câu, Tiêu Nguyên mở to hai mắt.

Tiêu Oánh trèo lên giường Đại Hoàng tử?

“Cho nó đi vào đi.”

Sắc mặt Tiêu Lão phu nhân nghiêm khắc.

Chỉ chốc lát sau Tiêu Oánh đi đến, ba tháng không thấy, nàng càng xinh đẹp, hốc mắt hồng hồng làm như sắp khóc, một thân váy trắng đơn giản càng trở nên mềm mại khiến người ta thương xót.

Tiêu Oánh ngước mắt lên nhìn thấy Tiêu Nguyên thì ngây ngẩn cả người.

“Tiểu cửu?”

“Đại tỷ.”

Tiêu Nguyên thấp giọng kêu một câu, rồi đứng ra phía sau Tiêu Lão phu nhân, không nói bất cứ câu gì, bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Tiêu Lão phu nhân nghiêng mắt nhìn Tiêu Oánh.

“Có thể nghĩ thông rồi hả?”

Tiêu Oánh rất nhanh hoàn hồn, cắn môi quỳ xuống cộp một tiếng.

“Tổ mẫu, tôn nữ đã thất thân với Đại Hoàng tử, chuyện này cũng lan truyền ra ngoài, ngoại trừ gả cho Đại Hoàng tử thì không còn cách nào khác, tôn nữ….”

Tiêu Lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng.

“Gả? Tiêu gia còn chưa có cái phúc khí một nhà có hai Hoàng tử phi kia!”

Tiêu Oánh ngước mắt lên, chực khóc.

“Tổ mẫu!”

Hữu tướng đã nói rõ không muốn liên quan đến Đại Hoàng tử, hai tỷ muội Tiêu Oánh đúng là một đám tre già măng mọc, đầu tiên là Tam Hoàng tử nay lại đến Đại Hoàng tử, thay đổi cách thức trói buộc Hữu Tướng phủ.

“Di nương của ngươi không dạy dỗ nổi nữ nhi của bản thân thì nói gì tới quản gia, mệt ta tín nhiệm nó như vậy, giao toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong nhà này cho nó quản.”

Tiêu Lão phu nhân e sợ, Phạm thị rắp tâm hại người, tâm tư vẫn luôn mong muốn nổi bật hơn người, ở trước mặt bà mà còn tỏ vẻ khoe mẽ.

May mắn bà phát hiện sớm, nếu không Tiêu Nguyên có khả năng đã bị dạy dỗ sai cách.

“Nhược Nhi chưa thành thân mà đã mang thai, còn ngươi lại không giữ được trong sạch, có phải còn ngại Tướng phủ chưa mất hết mặt mũi hay không?”

Tiêu Lão phu nhân càng nói càng tức giận, hận không thể lấy gậy đánh chết Tiêu Oánh cho xong việc, không biết trước đây sao bà lại có thể tin lời ba mẫu nữ Tiêu Oánh, còn tưởng rằng Tiêu Oánh là người nhu thuận, đúng là nhìn nhầm!

“Di nương?”

Tiêu Oánh mờ mịt, trong lòng trầm xuống lộp bộp, lắc đầu.

“Tổ mẫu, tôn nữ là đích trưởng nữ Tướng phủ, mẫu thân là Đại phu nhân Tướng phủ, không phải di nương a.”

Phạm thị thành di nương, vậy nàng trở thành thứ nữ, như thế làm sao có thể xứng với phẩm vị Đại Hoàng tử phi?

“Mẫu thân?”

Tiêu Lão phu nhân cười nhạo.

“Ban đầu thân mẫu của ngươi chỉ là thϊếp, mẫu thân của ngươi là Mẫn Hòa Quận chúa, chỉ là một tiểu thϊếp quản gia mấy ngày mà thôi, còn không tự biết mình là ai!”

Đang nói chuyện, một bóng người chạy vọt vào, quỳ trên mặt đất, dập đầu với Tiêu Lão phu nhân.

“Lão phu nhân, ngàn sai vạn sai đều là nhi tức sai. Oánh Nhi vô tội, do Đại Hoàng tử nhất thời uống quá chén, nếu Oánh Nhi không có thân phận đích nữ, sau này sao có thể sống yên ổn được, nếu Oánh Nhi gả vào phủ Đại Hoàng tử, sau này cũng có lợi với Tướng phủ mà.”

Người xông vào không ai khác chính là Phạm thị, bà đã đứng bên ngoài từ lâu, vừa nghe hai từ di nương nhất thời hoảng loạn.

“Lão gia, nhiều năm qua thϊếp luôn tận tâm hầu hạ, không dám chậm trễ dù chỉ một chút, không có công lao cũng có khổ lao, Oánh Nhi mới mười sáu tuổi, không thể vì thϊếp mà cả đời bị hủy hoại a.”

Phạm thị bò đến cạnh Hữu tướng, không ngừng kể lể.

Tiêu Oánh cắn môi.

“Phụ thân, nữ nhi vô tội.”

Hữu tướng cúi mắt trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói.

“Bây giờ có hai con đường. Nếu ngươi vẫn muốn gả cho Đại Hoàng tử, vậy liền đoạn tuyệt quan hệ với Tướng phủ, hoặc vẫn tiếp tục làm đích trưởng nữ, sau này ta sẽ cho ngươi thêm một phần của hồi môn, tìm cho ngươi một gia đình giàu có.”

Tiêu Oánh cắn chặt môi, sửng sốt nhìn Hữu tướng.

“Phụ thân, vì sao người lại tuyệt tình với con như vậy, con cũng là nữ nhi của người mà, nếu chuyện này đổi thành tiểu cửu, phụ thân có cố chấp như vậy không?”

Hữu tướng nhíu mi, không vui với thái độ chất vấn của Tiêu Oánh.

“Tiểu cửu không cần phải dùng loại thủ đoạn này, tự giải quyết cho tốt!”

Bị Hữu tướng nhìn chằm chằm như nhìn rõ mọi chuyện, bỗng nhiên Tiêu Oánh không nói thêm được lời nào nữa, tất cả thủ đoạn này Hữu tướng đều biết rõ.

Hữu tướng nói không sai, thân phận của Tiêu Nguyên đủ để cho Đại Hoàng tử chủ động cầu thú, chẳng qua do Tiêu Nguyên không biết phân biệt mà cự tuyệt.

“Phụ thân, nếu nữ nhi là thứ nữ khác nào đánh vào thể diện của Đại Hoàng tử đâu, như thế Tướng phủ đã đắc tội với Đại Hoàng tử.”

Tiêu Oánh không tin, Hữu tướng tuyệt đối không sợ đắc tội Đại Hoàng tử.

Hữu tướng cười có chút lạnh lẽo.

“Nhược Nhi xuất giá như thế nào, ngươi quên rồi sao?”

Tiêu Oánh nghe thấy lời này, trong lòng rớt xuống lộp bộp, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch. Lúc Tiêu Nhược gả cho Tam Hoàng tử, Hữu tướng trực tiếp trục xuất Tiêu Nhược ra khỏi Tướng phủ, Tam Hoàng tử còn là thân đệ đệ của Đại Hoàng tử.

Nếu sợ đắc tội, cần gì phải đuổi Tiêu Nhược, cần gì phải đưa Tam Hoàng tử đi Thương Châu vất vả chịu khổ, tất nhiên trong lòng Tam Hoàng tử hận chết Hữu tướng.

Mà Đại Hoàng tử đâu dám làm gì, hắn còn cần mượn lực của Hữu tướng, không dám tỏ vẻ.

Đợi đến lúc Đại Hoàng tử có thể xoay người, người đầu tiên hắn đối phó chính là Hữu tướng.

Nếu đã xác định triệt để đắc tội, Hữu tướng cần gì phải mất mặt đi giúp Đại Hoàng tử chứ, huống chi mấy ngày trước đây Hữu tướng và Đại Hoàng tử còn cãi nhau ra mặt, Hữu tướng không nể mặt dù chỉ một chút.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Oánh chùng xuống, giống như bị người khác hắt một chậu nước lạnh.

Khóe mắt Tiêu Oánh liếc nhìn Tiêu Nguyên.

Dựa vào cái gì mà cả đời nàng lại bị Tiêu Nguyên áp chế, Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử đều là nhi tử của Hoàng Thượng, nếu có một ngày….

Tiêu Oánh trầm mặc một hồi, bên tai lại nghe tiếng Phạm thị cầu xin.

Tiêu Oánh chậm rãi đứng lên.

“Oánh Nhi?”

Phạm thị sửng sốt.

“Phụ thân đã giúp ngũ muội muội trở thành Tam Hoàng tử phi, chi bằng cũng giúp con một tay đi.”

Tiêu Oánh hít sâu một hơi, nàng nhất định sẽ giúp Đại Hoàng tử lên vị trí kia, sớm muộn gì cũng có một ngày Hữu tướng sẽ phải hối hận.

Sống một đời uất nghẹn không bằng thoải mái đánh cược một lần.

“Nhưng Tam Hoàng tử chủ động cầu xin Hoàng Thượng thú Nhược Nhi làm chính thê, nếu Đại Hoàng tử cũng giống Tam Hoàng tử, Bản tướng tuyệt đối không ngăn cản!”

Hữu tướng có vài phần thất vọng, đối với chuyện xảy ra hôm nay không ngạc nhiên chút nào, dường như cũng đã sớm đoán được Tiêu Oánh sẽ lựa chọn như vậy.