Đêm đó, quả thực có một người lén lút nhảy qua cửa sổ, Tiêu Nguyên để Triệu Tuân nghỉ tạm ở bên ngoài.
Vừa mở mắt ra đã không thấy người đâu.
“Hồng Tụ!”
Tiêu Nguyên khẽ gọi Hồng Tụ, Hồng Tụ lập tức bưng nước hầu hạ Tiêu Nguyên rửa mặt.
Hồng Tụ có chút muốn nói lại thôi, nhìn Tiêu Nguyên vài lần.
Tiêu Nguyên nhíu mi.
“Trên mặt ta có thứ gì à?”
Hồng Tụ lập tức lắc đầu.
“Tiểu thư, tối hôm qua…”
Tiêu Nguyên đoán được Hồng Tụ muốn nói cái gì, đang muốn mở miệng giải thích chợt nghe Hồng Tụ nói.
“Tiểu thư, tối hôm qua Thẩm Đại công tử ngồi ở đình hóng mát suốt đêm, nô tì cho là Thẩm Đại công tử vẫn còn khúc mắc trong lòng, hoặc là nhớ thương Đường cô nương, mãi đến rạng sáng mới rời đi.”
Tiêu Nguyên nuốt lời sắp nói xuống, kinh ngạc.
“Thẩm đại ca ngồi suốt đêm trong đình hóng mát?”
Hồng Tụ gật đầu.
Buổi sáng, Tiêu Nguyên muốn đến chỗ Lục Lê Uyển để nói lời giã từ, bây giờ là lúc nên về Tướng phủ rồi.
“Tiểu cửu!”
Chỉ chớp mắt, Thẩm Mặc lẳng lặng đứng ở trước mắt, thân ảnh cao ngất như thân tùng, dung nhan như ngọc, một thân trường bào màu mực tương xứng với vẻ mặt tức giận của hắn, sau đó nàng không tự giác lui ra phía sau.
“Muội sợ ta?”
Thẩm Mặc híp mắt hỏi.
Tiêu Nguyên không hiểu ra sao, lập tức lắc đầu phản bác.
“Sao ta phải sợ huynh.”
Thẩm Mặc nhìn Hồng Tụ.
“Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn nói với tiểu như nhà ngươi vài câu.”
Hồng Tụ nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên gật đầu, Hồng Tụ mới bằng lòng rời đi.
Chỉ còn lại hai người, Tiêu Nguyên cười khẽ hỏi.
“Thẩm đại ca tìm ta có chuyện gì?”
“Tối hôm qua, muội….”
Thẩm Mặc hít sâu một hơi.
Tối hôm qua hắn đợi suốt một đêm cũng không thấy người nọ đi ra khỏi phòng, có mấy lần Thẩm Mặc thiếu chút nữa không nhịn được mà nhảy vọt vào, hắn luôn luôn đợi Tiêu Nguyên gọi.
Đến rạng sáng, người kia mới rời đi mà vẻ mặt Tiêu Nguyên lại rất bình tĩnh.
“Tiêu cô nương.”
Cách đó không xa, có hai người đi tới, một người mặc y phục màu đen, da dẻ rám nắng, trước ngực thêu Kim Long bốn móng, cổ áo dùng kim tuyến thêu hoa văn phức tạp, quý khí mười phần, nâng mắt nhìn lên trên chút nữa, chỉ thấy dung nhan nam tử tuấn lãng, trong mắt lộ ra một dòng âm ngoan, khiến người ta không dám khinh thường.
Mà người bên cạnh cũng mặc y phục màu đen, mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng lúc đứng cạnh Thần Vương Thế tử cũng không kém cỏi hơn một chút nào, dung nhan như lưu ly tuyệt sắc tinh xảo, đôi mắt lưu chuyển sáng ngời, chỉ một cái nháy mắt lại biến thành nhìn không thấu, giơ tay nhấc chân nhìn lười biếng tùy ý, lúc lơ đãng lại hiện lên vẻ hiên ngang khí phách.
“Tham kiến Thế tử.”
Tiêu Nguyên thấp giọng nói.
Thần Vương Thế tử nhíu mày. Ấn tượng hôm qua vẫn ghi lại trong lòng hắn, cho nên hắn không muốn gặp Tiêu Nguyên một chút nào, cố gắng ẩn nhẫn.
“Đứng lên đi.”
Thần Vương Thế tử phất tay.
“Triệu Hầu gia thật có nhã hứng, thức dậy sớm như vậy.”
Triệu Tuân nhếch môi.
“Không khí ở đây rất tốt, hôm qua tới chậm còn chưa nhìn đủ, sáng sớm nay đi dạo ngắm cảnh một chút, Thế tử cũng giống ta sao?”
Thần Vương Thế tử cười mà không nói, có chút phòng bị với Triệu Tuân, cũng biết Triệu Tuân thay ai tới đây, hắn liền chuyển dời ánh mắt đến Tiêu Nguyên.
“Tiêu cô nương tới đây mấy ngày rồi, cũng quen thuộc nơi này hơn, Tiêu cô nương mang Bản thế tử đi một vòng đi.”
Tiêu Nguyên vừa nghe khẩu khí bá đạo này, nhất thời nhíu mi.
“Thế tử, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu truyền đi ra ngoài sẽ tổn hại tới thanh danh của Tiêu cô nương.”
Triệu Tuân cười mở miệng, liếc mắt nhìn Thẩm Mặc.
“Sơn trang có ba vị công tử, hẳn là quen thuộc sơn trang hơn Tiêu cô nương nhiều.”
Tiêu Nguyên vội vàng gật đầu.
“Triệu Hầu gia nói có lý, mặc dù ta đến đây ngốc mấy ngày rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là khách sao có thể tùy tiện chạy loạn, sợ là chậm trễ Thế tử.”
Bên cạnh, Thẩm Mặc nhìn Triệu Tuân, hai người bốn mắt nhìn nhau mang theo tìm tòi nghiên cứu, không biết vì sao, Thẩm Mặc lại cảm thấy Triệu Tuân và Tiêu Nguyên có chút gì đó.
Dường như Tiêu Nguyên rất tin tưởng Triệu Tuân, mà Triệu Tuân lại làm cho người ta đoán không ra, Thẩm Mặc chưa từng gặp người nào trầm ổn nội liễm như vậy, một ánh mắt liền đủ làm cho người ta không tự giác bị thần phục.
“Hầu gia nói không sai, nếu Thế tử không ghét bỏ, ta có thể đưa Thế tử đi dạo quanh sơn trang này.”
Thẩm Mặc cũng phụ họa một câu.
Ba nam tử đứng chung một chỗ, ánh mắt âm thầm đọ sức, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người xem.
Thần Vương Thế tử liếc mắt nhìn hai người kẻ xướng người hoạ.
“Triệu Hầu gia nghĩ thật chu đáo, vậy liền làm phiền Thẩm Đại công tử.”
Thần Vương Thế tử đến đây cũng muốn mượn sức Nhàn Hạ sơn trang, tất nhiên sẽ không đối nghịch với Thẩm Mặc.
Nhưng dường như Triệu Tuân lại quấn lấy Thần Vương Thế tử, chỉ cần là nơi Thần Vương Thế tử xuất hiện, nhất định sẽ có bóng dáng Triệu Tuân ở đó.
Cho dù Thần Vương Thế tử có chạy trối chết, cũng không có cách nào thoát khỏi Triệu Tuân.
“Triệu Hầu gia thật chân thành với Đại Hoàng tử, dỗ Đại Hoàng tử vui vẻ, còn có thể đi theo Đại Hoàng tử ăn thịt ăn canh, Triệu Hầu gia thật có bản lĩnh.”
Thần Vương Thế tử nói châm chọc, ý nói Triệu Tuân là con chó.
Đôi mắt Triệu Tuân xẹt qua một chút sắc bén sắc, môi mỏng nhếch lên.
“Hoàng Thượng là người đứng đầu Đông Minh, Đại Hoàng tử lại là trưởng tử của Hoàng Thượng, văn thao vũ lược, người nào không có mắt mới đắc tội Đại Hoàng tử, một mình Triệu mỗ ta ăn no thì cả nhà không đói bụng, lại càng không cần bám nữ nhân để thăng tiến. Ta không muốn trở thành người mang tội danh thiên cổ, bị người đời chỉ vào mũi mà mắng, những gì không phải là của mình thì không nên mơ tưởng.”
Ý tứ ẩn giấu trong lời Triệu Tuân làm Thần Vương Thế tử thay đổi sắc mặt.
Về chuyện này, mọi người đều biết tâm tư của Thần Vương và Liên Thái Hậu thế nào, nếu không có cây đại thụ là Liên Thái Hậu chống đỡ, Thần Vương Thế tử đâu dám kiêu ngạo.
Nói trắng ra Triệu Tuân nói Thần Vương Thế tử bám váy nữ nhân, chỉ là một phế vật!
Thần Vương Thế tử giận trừng mắt nhìn Triệu Tuân.
“Ngươi, láo xược!”
Triệu Tuân lại nhíu mày.
“Thế tử nói xem ta láo xược ở chỗ nào?”
“Ngươi dám châm chọc Bản thế tử!”
Vẻ mặt Triệu Tuân tỏ ra vô tội, không che giấu được ý cười trong mắt.
“Nếu Thế tử cảm thấy oan ức, cứ việc đi tìm Thái Hậu làm chủ, Triệu mỗ nhận phạt!”
Lời này càng khẳng định Thần Vương Thế tử là tên không học vấn không nghề nghiệp, ỷ lại Thái Hậu.
Thần Vương Thế tử đâu chịu được chiêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của Triệu Tuân, giơ nắm đấm lên vung về phía Triệu Tuân, vẻ mặt âm ngoan, hạ quyết tâm phải cho Triệu Tuân một bài học.
Triệu Tuân cười, vẻ mặt thản nhiên, ngay lúc chưởng phong sắp ập đến trước mặt Triệu Tuân.
“Ken két!”
Triệu Tuân nâng tay nắm chặt nắm đấm của Thần Vương Thế tử, vẻ mặt vẫn thản nhiên nhẹ nhàng như mây trôi, mà sắc mặt Thần Vương Thế tử lại khẽ biến.
Thẩm Mặc biết, Triệu Tuân chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể bóp nát tay Thần Vương Thế tử.
“Ngươi dám động thủ với Bản Thế tử, chán sống rồi sao?”
Thần Vương Thế tử cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Triệu Tuân.
Lần đầu bị người khác chèn ép xuống đài không được, lòng bàn tay truyền đến cơn đau đớn.
“Đều thất thần làm gì thế!”
Thần Vương Thế tử ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn thị vệ phía sau.
Triệu Tuân nhếch môi, một tay giữ chặt tay Thần Vương Thế tử, nhẹ nhàng tăng sức khiến hắn hét thảm thiết.
Thần Vương Thế tử không cam lòng lùi bước, hai người nhanh chóng ra tay đánh nhau, mà thị vệ của Thần Vương Thế tử không thể tiến lên, còn không chạm được vào góc áo của Triệu Tuân thì chỉ thấy thân ảnh Triệu Tuân biến thành Thần Vương Thế tử, hai người đổi chỗ cho nhau, thị vệ không dám làm Thần Vương Thế tử bị thương nên là bị không ít trói buộc.
Cả ngày Thần Vương Thế tử chơi bời lêu lổng, Thần Vương chỉ có một trưởng tử, bị Thần Vương phi sủng quá mức, chưa từng chịu đau khổ, vốn dĩ không phải là đối thủ của Triệu Tuân.
Triệu Tuân chơi chán rồi tung một chưởng lên trước ngực Thần Vương Thế tử, khiến Thần Vương Thế tử bị đẩy về phía sau, liên tục lui mấy bước mới dừng lại được, sắc mặt đỏ lên.
“Triệu Tuân!”
Thần Vương Thế tử ôm ngực, cố gắng nuốt ngụm máu tanh nồng.
“Ngươi!”
“Nếu Thế tử đã muốn luyện quyền, ta sẽ bầu bạn với Thế tử, không thể để Thế tử mất nhã hứng được.”
Triệu Tuân thay đổi tác phong làm việc biết điều trước kia, không nhường Thần Vương Thế tử một chút nào. Khiến Thần Vương Thế tử đánh cũng đánh không lại, mắng cũng không mắng được, run run một trận.
“Một đám phế vật!”
Thần Vương Thế tử đạp mạnh một thị vệ.
Một đám không giúp được gì, nếu bên cạnh không có người, hôm nay hắn tuyệt không đối buông tha cho Triệu Tuân!
“Ngươi đừng nghĩ có Đại Hoàng tử làm chỗ dựa thì dám đối nghịch Bản Thế tử, sớm muộn gì ngươi cũng không có trái tốt mà ăn!”
Triệu Tuân làm người tức chết cũng không đền mạng, đáp trả một câu.
“Hôm nay Đại Hoàng tử không ở đây, Thế tử muốn gây khó dễ cho ta, Đại Hoàng tử cũng không thể lập tức chạy tới đây làm chủ cho ta, nếu Thế tử muốn tiếp tục luyện, ta cùng người là được.”
Thiếu chút nữa Tiêu Nguyên không nhịn được cười, cố gắng kìm nén.
Xem ra bây giờ Triệu Tuân triệt để đắc tội với Thần Vương Thế tử. Bắt nạt Thần Vương Thế tử đến mức này, còn bày ra vẻ mặt vô tội, ngoại trừ Triệu Tuân ra chắc không có ai dám như thế.
Thần Vương Thế tử hận đến ngứa răng.
“A, kia không phải là Thế tử sao, vừa rồi xuất chiêu vô cùng tinh xảo!”
Cách đó không xa, có vài vị cô nương vừa đi tới, hôm qua, những cô nương này ở lại cùng mẫu thân, nay vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Thần Vương Thế tử, hận không thể dính hai mắt ở trên người hắn.
“Triệu Hầu gia!”
Rất nhanh, có người chú ý tới Triệu Tuân, hai mắt tỏa ánh sáng, nguyên nhân không có gì lạ, dung nhan của Triệu Tuân quá tuấn tú.
Mấy người hai mắt nhìn nhau, vừa ra khỏi cửa liền gặp được hai người này, thật đúng là có phúc khí, sớm biết vậy nên đến từ sớm.
“Tham kiến Thế tử.”
Mấy người tiến lên hành lễ, vẻ mặt thẹn thùng.
Sắc mặt Thần Vương Thế tử hòa dịu đi vài phần.
“Đều đứng lên đi, không cần khách khí.”
“Tạ ơn Thế tử.”