Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 93: Nuôi bạch nhãn lang

Lời Mèo Mun: Bạch nhãn lang = Sói mắt trắng: dùng để chỉ những người vong ân phụ nghĩa

Phạm thị ngẩn người nhìn bóng lưng Tiêu Nguyên, nắm tay trong tay áo xiết chặt lại.

“Mẫu thân, phụ thân đã quyết định chuyện gì thì không dễ dàng thay đổi, huống chi bây giờ người vẫn còn nổi nóng, mẫu thân mà đến tìm sẽ chỉ làm phụ thân càng ngày càng chán ghét chúng ta. Mẫu thân, người không chỉ có một nữ nhi là ngũ muội muội, có thể lo lắng cho con nữa, có được không?”

Tiêu Oánh thật sự tức giận, rõ ràng đều là nữ nhi, vì sao Phạm thị lại bất công như vậy, trong mắt bà chỉ có Tiêu Nhược.

Phạm thị có nỗi khổ khó nói.

“Oánh Nhi, các con đều là cốt nhục của mẫu thân, nay tình cảnh muội muội của con vô cùng gian nan, sao ta không quản được chứ?”

Tiêu Oánh vừa tức vừa giận, hai mắt đỏ lên.

“Nó đắm mình quyến rũ Tam Hoàng tử đâu nghĩ tới sẽ có kết cục hôm nay? Con còn chưa thành thân, nhưng bởi vì nó mà thanh danh cũng bị hỏng, bây giờ mẫu thân lại còn che chở cho nó.”

Tiêu Oánh ôm một bụng tức giận, không quen nhìn Phạm thị dung túng Tiêu Nhược như thế.

“Sao con có thể nói như vậy, nó cũng là muội muội con!”

Phạm thị cảm thấy mất hứng, trong giọng nói có vài phần chỉ trích.

Tiêu Oánh giận quá hóa cười.

“Thục phi không thích, Hoàng Thượng chán ghét, phụ thân bỏ mặc, nữ nhi như vậy còn có thể có tiền đồ gì? Mẫu thân đừng bị cái gọi là phú quý làm mờ mắt, nay tổ mẫu và phụ thân đối xử ngươi như thế nào, tiểu cửu đã không tin tưởng người nữa, vì sao người được ngồi lên vị trí chính thê chính người biết đến, đến một ngày nào đó bị biếm từ thê thành thϊếp người sẽ hối hận!”

Tiêu Oánh dứt lời, phất tay áo bước đi, để Phạm thị đứng tại chỗ kinh ngạc không thôi, trong đầu chỉ nhớ mỗi câu từ thê thành thϊếp, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Bà làm sai rồi sao, chẳng qua bà chỉ muốn nữ nhi sống tốt hơn một chút thôi mà.

Tần ma ma thở dài.

“Đại phu nhân, có một câu lão nô đã nhịn rất lâu.”

Phạm thị nghe vậy nhìn về phía Tần ma ma.

“Ma ma, ngay cả ngươi cũng không hiểu ta?”

“Phu nhân, lời này của lão nô có phần hơi khó nghe. Trong lòng Tướng gia và Lão phu nhân chỉ có Cửu tiểu thư, lúc trước vì người đối xử tốt với Cửu tiểu thư nên Lão phu nhân mới đồng ý để người làm chính thê, nay Ngũ tiểu thư đối địch với Cửu tiểu thư, người lại một lòng giúp đỡ Ngũ tiểu thư, thì trong lòng Lão phu nhân và Tướng gia sẽ nghĩ như thế nào, những nỗ lực trước đây đều đã uổng phí rồi.”

Tần ma ma cũng thấy rõ, nhiều lần nhắc nhở Phạm thị, nhưng Phạm thị lại không nghe, biến sự tình càng ngày càng vượt xa quá mức, ngay cả Tiêu Oánh cũng nhận thấy mà Phạm thị luôn luôn khôn khéo thì lại hồ đồ.

Cuộc sống sau này của Tiêu Nhược có thật tốt đi nữa, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, Hữu tướng và Hoàng Thượng cũng không để nàng vào mắt, thì có năng lực mang lại cái gì cho Phạm thị?

Nay Lão phu nhân xuất mã một lần nữa, trong thời gian ngắn Phạm thị mất hết quyền lực, Phạm thị càng cố gắng vì Tiêu Nhược, trong lòng Lão phu nhân lại càng không muốn gặp Phạm thị.

Phạm thị đã quên lời thề lúc trước, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Tiêu Nguyên, yêu thương như nữ nhi thân sinh.

Đáng tiếc, vừa gặp chuyện liền biết thân sinh cùng dưỡng sinh.

Phạm thị giống như bị người ta đánh cho một gậy, giật mình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt nhìn bà của Lão phu nhân và Hữu tướng, vẻ nghi ngờ chiếm phần nhiều hơn, từng bước từng bước ném bà ra ngoài.

Đột nhiên Phạm thị lạnh cả người, vịn tay Tần ma ma.

“Ma ma, hiện tại nên làm gì bây giờ a, cũng không thể mặc kệ Nhược Nhi được.”

Tần ma ma vỗ tay Phạm thị.

“Phu nhân đừng có vội, nay đi cầu xin ai cũng vô dụng thôi, ngược lại còn kéo cả bản thân vào, chẳng qua Ngũ tiểu thư chỉ đi Thương Châu một thời gian mà thôi, sau này sẽ có cơ hội trở về, giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, nếu phu nhân ngã xuống, sau này Ngũ tiểu thư không có thân mẫu chống đỡ mới là những ngày gian nan.”

Phạm thị cau mày, lâm vào suy nghĩ.

Phạm thị mang theo tâm tư về tới biệt viện bên cạnh, Tiêu Nhược vội vàng tiến lên nghênh đón.

“Mẫu thân, phụ thân và tổ mẫu nói như thế nào?”

Phạm thị hoảng hốt nhìn Tiêu Nhược, trong ánh mắt nàng lộ vẻ chờ mong, duy nhất là thiếu đi sự lo lắng cho bà, tất cả đều chỉ lo nghĩ cho bản thân.

“Mẫu thân, người đi cầu xin Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên ngu xuẩn kia sẽ đồng ý, nếu không được thì quỳ xuống dập đầu cũng được, Thương Châu xa như vậy, vừa nghèo nàn vừa rách nát, thật sự nữ nhi không muốn đi.”

Chỉ cần Tiêu Nhược nghĩ đến việc phải đi Thương Châu liền muốn chết, trận lửa giận này đều dội lên người Tiêu Nguyên.

Tất cả đều do ả làm lớn chuyện!

Phạm thị còn tưởng bà nghe lầm.

“Để mẫu thân đến trước mặt tiểu cửu dập đầu bồi tội?”

“Có gì không thể? Mẫu thân, coi như là vì nữ nhi, nhịn một chút sẽ không sao, nếu con đi cầu xin, chắc chắn nó không chịu tha thứ, chỉ cần vượt qua cửa ải này, sau này nhất định con sẽ hiếu kính mẫu thân gấp bội.”

Tiêu Nhược cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, ngược lại còn cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Phạm thị nhớ lại lời Tiêu Oánh nói liền thanh tỉnh vài phần.

“Chuyện này, người làm chủ chính là phụ thân của ngươi, Hoàng Thượng cũng gật đầu đồng ý, ta đi gặp tổ mẫu của ngươi, ngay cả mặt cũng chưa kịp nhìn đã bị đuổi ra, đâu thể làm gì được?”

Tiêu Nhược nhíu mi, ánh mắt nhìn Phạm thị như có vài phần ghét bỏ, khiến Phạm thị kinh hãi và khổ sở.

Bà tận tâm tận lực vì Tiêu Nhược, nhưng kết quả chỉ nhận được sự oán trách, Phạm thị còn có thể trông cậy điều gì vào Tiêu Nhược?

Phạm thị cứng rắn quyết tâm.

“Ngươi đi Thương Châu cùng Tam Hoàng tử cũng không phải không tốt, tránh sau này bên cạnh Tam Hoàng tử có phấn hồng tri kỷ. Cùng nhau nếm đau khổ, như thế Tam Hoàng tử mới càng hiểu và quý trọng ngươi, mẫu thân chỉ có thể giúp ngươi đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt đi.”

Phạm thị lấy tấm ngân phiếu trong tay áo ra, tất cả đều tài sản riêng của Phạm thị.

“Mẫu thân?”

Dường như Tiêu Nhược không thể tin vào lỗ tai chính mình, vừa tức vừa giận, một bụng lửa giận không chỗ phát, gào to lên.

“Có phải Tiêu Oánh nói gì với người không, có phải ả ta vui sướиɠ khi nhìn ta gặp họa không. Mẫu thân, ta là nữ nhi của người a, sao lại thấy mà chết không cứu?”

Phạm thị mím môi.

“Đường là do ngươi chọn, mẫu thân đã tận lực, đến Thương Châu trải nghiệm vài năm, sau này còn có cơ hội trở về.”

Phạm thị cũng nghĩ thông suốt, nếu tiếp tục cầu xin thay Tiêu Nhược sẽ không có lợi, trong lòng Hữu tướng, Tiêu Nhược và Tiêu Nguyên chênh lệch nhau rất lớn.

“Phụ thân bất công, mẫu thân bất công, không có người nào để ta trông cậy vào, biến bản thân trở nên nổi bật hơn người khác là ta sai rồi hay sao? Một đám các ngươi nhìn ta nghèo túng, cho nên mới đến bắt nạt ta, có phải không? Được! Đều cút ra ngoài cho ta, sau này sẽ có lúc các ngươi phải hối hận!”

Tiêu Nhược như phát điên, đem ngân phiếu trên bàn ném mạnh vào Phạm thị, l*иg ngực nhấp nhô lên xuống.

“Ngươi!”

Phạm thị tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nhược.

Tiêu Nhược không nói nhiều lời liền đuổi Phạm thị đi, đóng cửa lại.

“Sớm muộn gì cũng có một ngày, các ngươi sẽ phải hối hận!”

Tiêu Nhược đứng nhìn về phía cửa, hô lớn.

Phạm thị đứng ngoài cửa thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, nước mắt giàn giụa.

“Phu nhân, đi thôi.”

Tần ma ma lắc đầu thở dài.

Ngũ tiểu thư làm cho người ta đau lòng.

“Đi, lập tức truyền tin cho Điện hạ, nói ta xảy ra chuyện.”

Tiêu Nhược xoay người nói với thị nữ.

“Vâng!”