Triệu Tuân mặc trường bào màu đen, viền cổ áo làm bằng lông màu đen, tuy y phục không đẹp đẽ quý giá nhưng lại có vẻ tôn quý dị thường, không giấu được vẻ cao quý thanh nhã, dung nhan đẹp đẽ như ngọc, ngay cả khi đứng bên cạnh Đại Hoàng tử cũng không kém cỏi một chút nào.
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, tuổi Triệu Tuân không lớn, đã có khí thế như vậy, giống như quý công tử được gia tộc lâu đời bồi dưỡng tỉ mỉ, không nhìn ra một chút hơi thở của thương nhân gì cả.
Mọi người đều cho rằng, người ra tay mạnh bạo như thế ít nhất cũng là lão già tầm bốn năm mươi tuổi, vẻ mặt tinh khôn, mặc y phục vô cùng xa hoa, vàng đeo đầy người.
Lại không nghĩ rằng đó là một quý công tử như thế, có phải nghĩ sai rồi hay không?
Mọi người ở đây đều chờ mong.
Triệu Tuân chậm rãi nói.
“Các vị hàng xóm láng giềng, hôm nay Triệu mỗ buôn bán tại đây còn phải nhờ vào sự ủng hộ của các vị, xin mọi người hãy yên tâm, Triệu gia phường không sụp đổ trong chốc lát được, cũng tuyệt đối không bỏ chạy, Triệu gia phường cầm cố ở chỗ Kinh Triệu doãn năm mươi vạn lượng bạc, sau này nếu có chỗ nào không thỏa đáng cứ việc đi cáo trạng, Triệu gia phường tuyệt không làm mất lương tâm, bị tiền bạc che mờ mắt.”
Triệu Tuân nói một phen, mấy người tới gây chuyện á khẩu, cúi đầu không dám nói thêm điều gì nữa, dân chúng nghe thế liền nảy sinh vài phần hảo cảm đối với Triệu gia phường.
Hữu tướng thay đổi thường phục hàng ngày, nói năng thận trọng, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, khiến những người kia muốn xem nhẹ cũng khó.
Bên cạnh còn có Đại Hoàng tử, kỳ quái là ba người này đứng chung một chỗ, không thấy Triệu Tuân lạc loài, ngược lại giống như đã hòa mình vào đó.
Chỉ một điều này làm người khác không dám khinh thường.
Lúc này, trong tòa tửu lâu đối diện, một nam tử trung niên nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát tình hình phía đối diện.
“Người này không đơn giản a!”
Nam tử trung niên cười cười, cúi đầu, hai đầu lông mày hiện lên vẻ thông suốt rồi biến mất rất nhanh.
“Có thể có tiền đồ gì, chẳng qua chỉ là thương nhân mà thôi.”
Chân Nhị gia không thèm để tâm.
“Đại ca nói như vậy, quá đề cao hắn rồi, nếu không muốn thấy thì vài ngày nữa đệ sẽ đuổi hắn ra khỏi Kinh đô!”
Chân Đại lão gia lắc lắc đầu.
“Hắn không giống với những người trước đây, không nên nông nổi, quan sát thêm mấy ngày nữa.”
“Có gì khác nhau? Lúc đến cũng lập lời thề son sắt, khi đi chán nản ỉu xìu sao?”
Chân Nhị gia tự rót cho mình một chén rượu, hoàn toàn không để Triệu Tuân vào mắt.
“Không, trong một đêm hắn có thể mở nhiều cửa hàng như vậy, ngoại trừ trong tay cũng có chút tiền bạc ra thì hắn khác với những người trước đây, vừa đến Kinh đô mấy ngày đã mượn sức Đại Hoàng tử, xem ra hắn cũng có chút thủ đoạn.”
Chân Đại lão gia nhìn Triệu Tuân anh tuấn bất phàm, tuyệt đối không phải là người dễ chọc.
Chân Nhị gia bĩu môi.
“Thì tính sao, chúng ta là nhà ngoại của Nhị Hoàng tử, chẳng qua Đại Hoàng tử bị ép bức nên sinh nông nổi, cho rằng tùy tiện kéo một người nào đó thì có thể chống lại chúng ta, quả thực nằm mơ.”
Chân Đại lão gia không lên tiếng, vẫn tiếp tục lẳng lặng quan sát.
“Đại ca, không có gì đáng ngạc nhiên, Đại Hoàng tử có một đệ đệ không tốt như vậy, đắc tội Hữu tướng, Thái Hậu lại không vừa mắt, còn có thể tạo nên sóng gió gì?”
Đối với Đại Hoàng tử, Chân Nhị gia không trông chờ điều gì, căn bản không phải là đối thủ của Nhị Hoàng tử.
“Luôn phải cẩn thận chút, không thể sơ suất.”
Chân Đại lão gia thu hồi ánh mắt.
“Hữu tướng có tiếng khó tính, tính tình xảo quyệt, đệ đã từng thấy ai có thể mời Hữu tướng đến ủng hộ chưa?”
Bỗng nhiên Chân Nhị gia ngừng nói chuyện, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
“Tiểu tử này từ đâu chui ra, vô thanh vô tức kéo hai người này tới, hơn nữa Hữu tướng và Đại Hoàng tử còn bằng mặt mà không bằng lòng, làm sao có thể…”
“Nhìn từ bên ngoài, cái gì nhìn thấy được chưa chắc đã là sự thật, mấy ngày gần đây có tin đồn, Đại Hoàng tử muốn thành thân với nữ nhi nhỏ nhất của lão hồ ly, nếu thú người này tới tay, hai người kia chính là phụ – tế. Đại Hoàng tử khiêm tốn nhã nhặn, không phải đúng chứ?”
Chân Đại lão gia nhíu mày.
“Đại ca, chúng ta có thể quấy rối một lần thì cũng có thể làm lần thứ hai.”
“Không ổn, Đại Hoàng tử không ngu như Tam Hoàng tử, bày đặt không cần đích nữ, khăng khăng cưng sủng mắt cá. Bây giờ không rõ tiểu tử kia có lai lịch như thế nào nên không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần Hữu tướng không gật đầu, Đại Hoàng tử cũng không ép buộc nổi.”
Chân Đại lão gia hít sâu một hơi.
“Trì hoãn trước đã, hết thảy chờ Điện hạ tới rồi nói tiếp.”
“Được, đệ biết rồi.”
Chân Nhị gia dừng một chút.
“Đại ca, đệ nghe nói trong phủ tiểu tử này nuôi dưỡng không ít cơ thϊếp, trong phủ không ít cô nương, nếu có thể ngồi vào vị trí Triệu phu nhân, chúng ta có thể giảm bớt công sức.”
Chân Đại lão gia trầm mặc.
“Người Đại Hoàng tử tìm đến đều là cái thể loại nào nha, không ca kỹ, thì là vũ kỹ, tất cả chỉ để mua vui, làm gì có người nào có thể lộ diện được. Một thương nhân, dù cho có tiền nhất Kinh đô còn không phải là vẫn bị ép đến gắt gao.”
Chân Nhị gia chợt lóe tia sáng.
Nghĩ tới điều này, Chân Đại lão gia híp mắt.
“Đừng có gấp, chờ một chút xem.”
Chân Nhị gia gật đầu.
Dưới lầu Triệu gia phường hừng hực khí thế, Hữu tướng hiện thân nói vài câu rồi cất bước đi, nhưng Đại Hoàng tử vừa thấy đám người thi nhau đổ vào, hàng ngày lời cả đấu vàng, nghĩ lại liền kích động không thôi.
Chỉ chốc lát sau, bỗng nhiên Triệu Thất đi đến bên cạnh Triệu Tuân, thấp giọng nói.
“Gia, Tiêu cô nương mời Khánh Nhạc Quận chúa đi tân khai tửu lâu.”
Triệu Tuân híp mắt, khóe miệng giương lên một chút ý cười, Liên Tịch Minh thấy thế liền đi tới.
“Triệu huynh, xảy ra chuyện gì?”
“Trong phủ xảy ra một ít việc nhỏ. Điện hạ, Triệu mỗ đi trước một bước.”
Liên Tịch Minh khoát tay.
“Triệu huynh đã bận, sẽ không chậm trễ Triệu huynh.”
Triệu Tuân gật đầu, rất nhanh liền lui xuống, trong nháy mắt liền biến mất trong biển người.
Liên Tịch Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho thị vệ, lập tức có người bám theo.
Triệu Tuân biết thừa, không tới một lúc đã bỏ rơi đám người đó, nhưng lại có một bóng lưng nam tử khác tương tự hắn thay vào đó, bước vào Triệu phủ, lúc này thị vệ kia mới rời đi.
Triệu Tuân bảy quẹo tám rẽ, rẽ vào một cái phố nhỏ, từ hậu viện bước vào một sân viện, chính là tửu lâu mới khai trương, tên là Lãm Tửu Hương.
Tên giống như nghĩa, nơi này có hương rượu đậm đà nhất, còn có rượu trái cây thích hợp cho các vị tiểu thư, là hạng mục mà Triệu Tuân mới phát triển ra.
Đoán chừng người nào đó sẽ thích, khóe miệng Triệu Tuân cong cong mỉm cười, chân bước nhanh hơn, tiến vào phòng chữ Địa.
Hai gian phòng này là Triệu Tuân cố ý làm ra, Tiêu Nguyên đang ngồi trong phòng chữ Thiên.
Người nào đó vẫn không biết có người đang có ý đồ với nàng, kéo Khánh Nhạc ra ngoài ăn tiêu.
“Đồ ăn trong tửu lâu này so với Tầm Vị các có phần ngon hơn, măng xuân rất non, ăn không thấy một chút vì chát nào, hơn nữa rượu trái cây ở đây cũng rất tuyệt.”
Tiêu Nguyên không ngừng chép miệng, khi nói chuyện đã uống liền mấy chén rượu, thoả mãn híp híp mắt, hai mắt tỏa ánh sáng.
“Suốt ngày ngồi một chỗ sao chép tĩnh tâm kinh, càng chép càng chán, dứt khoát lén lút chuồn ra đây. Đã sớm nghe nói tửu lâu này chuẩn bị khai trương, đồ ăn Tầm Vị các hơi ngấy, qua đây nếm thử xem.”
Tiêu Nguyên nói xong gắp một đũa thức ăn to cho vào miệng, mùi vị khá ngon, mặn nhạt vừa phải.
“Ồ, không tệ, còn có canh cá này, cực kỳ ngon a, thịt cá vào miệng liền tan ra, béo mà không ngấy, so với cá băng hà thì mùi vị không thua kém một chút nào.”
Hai mắt Khánh Nhạc đều đã tỏa ánh sáng, uống liền hai chén canh cá, Tiêu Nguyên nghe vậy vội vàng để Hồng Tụ lấy cho nàng một bát, thổi thổi hơi nóng, nhấp miệng nhỏ, quả thực ngon vô cùng.
“Không tệ, canh ta này thích, lát nữa trở về mua một phần cho tổ mẫu nếm thử, tổ mẫu thích ăn cá nhất.”
Tiêu Nguyên nói xong còn không quên gọi phần cho Lão phu nhân.
Triệu Tuân nghe vậy, khóe miệng cong lên, xoay người dặn dò hạ nhân.
“Chuẩn bị hai phần canh cá, dùng bếp lò giữ ấm.”
“Vâng.”
Về phần măng xuân, Triệu Tuân nhíu mi.
“Sau này, dùng măng xuân nấu thêm vài món, mỗi lần Tiêu cô nương đến, trên bàn không được dưới ba món.”
Triệu Thất không hiểu vì sao.
“Bảo ngươi đi thì đi đi, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Triệu Tuân liếc mắt nhìn Triệu Thất, Triệu Thất lập tức ngoan ngoãn lui ra, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Bắt đầu từ lúc nào thì Gia nhà hắn lại dính đến măng xuân.