Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 77: Tỷ muội tranh cãi

“Phụ thân?”

Tiêu Oánh là người đầu tiên phục hồi tinh thần, khóc thê thảm.

“Đều do nữ nhi không tốt, nhất thời xúc động, cầu phụ thân trách phạt.”

Tiêu Oánh liền nhận hết trách nhiệm, dáng vẻ áy náy, so với nữ nhân chanh chua lúc nãy là hai người khác nhau.

Tiêu Nhược xem không quen dáng vẻ giả mù sa mưa của Tiêu Oánh, bĩu môi, chẳng qua e ngại Hữu tướng nên không dám lỗ mãng, cũng bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai.

“Phụ thân, nữ nhi cũng sai, nhất thời xúc động, cầu phụ thân trách phạt.”

Trước mặt Hữu tướng trăm ngàn lần không được chống chế, hậu quả sẽ rất thảm.

Hai người, tóc tai tán loạn, trâm cài rơi đầy đất, hơn nữa trên má Tiêu Nhược còn có vết máu, nhỏ xuống trên y phục, cực kỳ dễ thấy.

Tiêu Oánh cũng không tốt hơn là mấy, trên cổ có dấu vết bị bóp, nóng rát đỏ bừng, trong lòng lại hận chết Tiêu Nhược.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hữu tướng trầm mắt, nhìn về phía Phạm thị.

Hai tỷ muội cùng nhìn Phạm thị, lại không quên trừng mắt nhìn lẫn nhau.

“Tướng gia, đều là thϊếp không dạy dỗ tốt, làm cho hai hài tử hiểu lầm, Tướng gia muốn phạt thì phạt thϊếp đi.”

Phạm thị quỳ gối trước mặt Hữu tướng, có chút tự trách, phần lớn cũng là bất đắc dĩ, sao lại trùng hợp để Hữu tướng bắt gặp như vậy, chắc chắn không thoát được trách phạt.

Tiêu Nhược thật sự quá nóng vội, liền đứng dậy.

“Phụ thân, là tổ mẫu cắt xén của hồi môn của con, tổng cộng mới ba mươi mấy rương, nữ nhi gả cho Tam Hoàng tử, ngay cả cô nương bình thường khi xuất giá cũng không chỉ có từng ấy.”

“Nhược Nhi!”

Phạm thị cả kinh, vội vàng nháy mắt với Tiêu Nhược, đáng tiếc Tiêu Nhược đang nổi nóng, không nhìn thấy.

Lão phu nhân có thành kiến với nàng, nhưng phụ thân vẫn cần sĩ diện a.

Tiêu Nhược càng nghĩ càng cảm thấy đúng lý hợp tình.

“Để nó nói!”

Hữu tướng bình tĩnh, chậm rãi nói.

Tiêu Nhược được cho phép, liền càng không thèm chú ý đến.

“Phụ thân, tổ mẫu còn để nữ nhi xuất giá từ tòa nhà bên cạnh, tốt xấu gì nữ nhi cũng là đích nữ Tướng phủ, làm như vậy là muốn vứt bỏ quan hệ với nữ nhi sao?”

“Vì sao lại đánh nhau với đại tỷ?”

Hữu tướng lại hỏi.

Tiêu Nhược nghẹn lời, Tiêu Oánh nhân cơ hội trả lời.

“Phụ thân, ngũ muội muội muốn mẫu thân đem tất cả của hồi môn đưa cho muội ấy, mẫu thân không đồng ý, con lại vô tình nghe thấy nên chỉ bảo nó vài câu, nào ngờ…”

Tiêu Oánh muốn nói lại thôi, lại nói ra nỗi khổ của nàng.

“Nói nhảm!”

Tiêu Nhược hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Oánh.

Tiện nhân này muốn đổ thêm dầu vào lửa.

“Nhiều nha hoàn ma ma ở đây như vậy, phụ thân tùy ý hỏi một người sẽ biết.”

Từ đầu đến cuối Tiêu Oánh không cảm thấy nàng đuối lý, đều do Tiêu Nhược không biết xấu hổ, còn muốn lấy mất phần của nàng, xứng đáng chịu trừng phạt.

“Oánh Nhi!”

Phạm thị sốt ruột, sao hai đứa này lại vạch tội nhau cơ chứ.

Tiêu Nhược nghẹn lời, vừa tức vừa giận, hận không xông lên xé nát Tiêu Oánh.

“Ngươi!”

Hữu tướng cười nhạo.

“Tốt! Không hổ nữ nhi Tiêu gia của ta, một đám ích kỷ tư lợi. Tiêu Nhược, lập tức dọn qua tòa nhà bên kia, nếu ngươi còn dám gây ra chuyện gì, ta lập tức trục xuất khỏi Tướng phủ, lén nghị luận trưởng bối, quả nhiên là dễ dạy.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi quản giáo Tiêu Nhược cho tốt. Về phần Oánh Nhi, thân là trưởng tỷ, ghen tỵ muội muội, phạt sao chép kinh thư trăm lần, đánh hai mươi đại bản!”

Trong mắt Hữu tướng lộ vẻ thất vọng, nhất là Tiêu Oánh, không có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các, quả thực chỉ là một nữ nhân chanh chua, đâu có một chút hiểu biết tri thức lễ nghĩa như trước kia.

“Vâng, nữ nhi biết sai.”

Tiêu Oánh căng thẳng, thấy rõ thất vọng trong mắt Hữu tướng.

Đều do Tiêu Nhược, sau này nhất định phải nghĩ cách để Hữu tướng tiếp nhận nàng một lần nữa.

“Phụ thân, nữ nhi không phục!”

Bỗng chốc Tiêu Nhược liền xù lông lên.

“Nếu hôm nay đổi thành tiểu cửu, phụ thân liền sẽ phạt nhẹ cho qua, từ nhỏ đến lớn tiểu cửu phạm biết bao nhiêu sai lầm, phụ thân quá thiên vị rồi.”

Tiêu Nhược thở phì phì kêu gào, Phạm thị ngẩn cả người, vội vàng che miệng Tiêu Nhược, sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.

Mà Tiêu Nhược, bằng bất cứ giá nào, dù sao nàng cũng gả cho Tam Hoàng tử, một Hoàng tử mà kém Hữu tướng chắc?

“Nhược Nhi, con thật ngu muội, đó là phụ thân của con, mau xin lỗi phụ thân ngay.”

Phạm thị thấp giọng khuyên nhủ.

Tiêu Nhược rướn cổ, có chút quật cường.

“Chẳng lẽ trong mắt phụ thân không có nữ nhi này sao, như thế sau này nữ nhi sao có thể ngẩng đầu làm người?”

Hữu tướng cười lạnh.

“Làm người? Nếu không có Tam Hoàng tử lấy cái chết để uy hϊếp, ngươi cho là Bản tướng sẽ lưu lại nghiệp chướng là ngươi sao? Ngươi đã cố chấp gả đi, Bản tướng không ngăn cản, xuất giá rồi đừng quay về Tướng phủ. Đừng so sánh với tiểu cửu, ngươi cho rằng ngươi có thân phận gì, tiểu cửu có thân phận gì? Mặc dù tiểu cửu phạm sai lầm, nhưng không phải người không biết liêm sỉ như ngươi, âm thầm mang thai, mất hết thể diện Tướng phủ.”

Tiêu Nhược ngẩn cả người, trực tiếp bị lời nói của Hữu tướng đả thương, vừa không cam lòng vừa tức giận.

“Ngươi vẫn nên nhanh chóng dọn đi đi, đừng làm bẩn thanh danh các cô nương của Tướng phủ. Người đâu! Giúp Ngũ tiểu thư thu dọn, từ hôm nay trở đi, ai dám để Ngũ tiểu thư vào phủ, Bản tướng tuyệt không tha thứ!”

Hữu tướng ra lệnh cho thị vệ, nói xong phất tay áo, xoay người bước đi.

Tiêu Nhược ngẩn cả người.

“Mẫu thân? Sao phụ thân nhẫn tâm như vậy? Con cũng là nữ nhi của ông ấy mà.”

Phạm thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Nha đầu chết tiệt kia, vì sao lại muốn trêu chọc phụ thân ngươi?”

“Hừ, thì sao, sau này không trở về cũng được, sẽ có lúc ông ấy phải cầu xin con.”

Tiêu Nhược cắn chặt môi, nắm tay xiết chặt, oán hận nói.

Tiêu Oánh đứng lên, nhìn trên cao xuống, bật cười.

“Ngũ muội muội, ngươi và ta cũng là tỷ muội, ta chúc trước mong ngươi và Tam Hoàng tử, hai người ân ân ái ái.”

Đáy mắt Tiêu Oánh tràn đầy khinh thường.

Tiêu Nhược còn dám so với Tiêu Nguyên, không biết tự lượng sức mình.

Sở dĩ Thục phi nương nương và Đại Hoàng tử đồng ý cho Tam Hoàng tử thú Tiêu Nhược, còn có một nguyên nhân, chính là Tiêu Nhược phải có thân phận đích nữ Tướng phủ. Nếu không có thân phận này, Tiêu Nhược và Tam Hoàng tử cũng không giữ được lâu dài, bây giờ Tam Hoàng tử đối với Tiêu Nhược chẳng qua trong lòng cảm thấy thương hại và áy náy mà thôi, sau này, phần kiên nhẫn ấy mất hết, ngày Tiêu Nhược chịu khổ sẽ đến sớm thôi.

Tiêu Nhược hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Oánh.

“Hừ, vẫn nên tự lo cho ngươi đi, đừng để phụ thân trở về, nhất thời tức giận đem ngươi gả cho người sa cơ thất thế, lúc đấy ngươi muốn khóc cũng không kịp.”

Sắc mặt Tiêu Oánh khẽ biến, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nhược.

“Chuyện của ta, không phiền muội muội quan tâm, phụ thân đuổi muội muội ra khỏi phủ, cũng không biết khi Thục phi nương nương biết sẽ đối xử với muội muội thế nào, mong rằng vị trí Chính phi này đừng đổi chủ.”

Tiêu Oánh nói xong, khóe miệng mang theo ý cười, xoay người bước đi.

Tiêu Nhược chửi ầm lên.

“Mẫu thân, ngươi nhìn nó đi, cố ý chọc giận con, người giúp con dạy dỗ nó cho tốt!”

Tiêu Nhược hận không thể xé nát miệng Tiêu Oánh, trong lòng vừa tức vừa giận, hối hận đến xanh cả ruột.

Thể hiện để làm gì, chỗ Thục phi nương nương phải giải thích như thế nào.

Phạm thị bất đắc dĩ.

“Có thể giúp cái gì? Tướng gia đã lên tiếng, sao vừa rồi con không nghĩ đến hậu quả?”

“Mẫu thân!”

Tiêu Nhược sốt ruột muốn khóc.

“Bây giờ phải làm sao bây giờ? Hay là con đi cầu phụ thân, là nữ nhi tức giận đến hồ đồ, mới chống đối phụ thân, người cần phải giúp nữ nhi.”

“Được rồi được rồi, bây giờ sốt ruột có ích gì, chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, Thục phi nương nương sẽ không biết, con cũng đừng nói gì, phụ thân còn đang lúc nổi nóng, chờ hết giận, ta sẽ khuyên nhủ.”

Phạm thị xoa huyệt thái dương, đau nhức không thôi, vừa trở về đã làm loạn đến thế này.