Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 76: Chia của không đều

Tiêu Nhược ở trong phòng một lát, liền thấy nha hoàn đến thu dọn hành lý, nhất thời một cỗ lửa giận nổi lên, bắt lấy một tiểu nha hoàn trong đó, giơ tay tát một cái.

“Thế nào, ngay cả ngươi cũng dám xem thường ta?”

Nha hoàn liên tục cầu xin tha thứ.

“Ngũ tiểu thư, nô tì không dám.”

“Nhược Nhi!”

Phạm thị trầm mặt xuống, khoát tay với nha hoàn kia, nói.

“Đi xuống đi, chớ chọc tiểu thư phiền lòng.”

“Vâng.”

Tiêu Nhược buông tay, ngồi ở mép giường thở phì phì, cắn chặt răng.

“Nhược Nhi, tương lai con là người phải làm Hoàng tử phi, không đáng tức giận, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể.”

Phạm thị khuyên nhủ, tính tình Tiêu Nhược càng ngày càng nóng vội.

“Mẫu thân, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với tiểu cửu, liên tục chống đối con, muốn con xuất giá từ bên ngoài, người khác thấy sẽ nói con thế nào, Thục phi nương nương cũng sẽ không chấp thuận.”

Tiêu Nhược nhớ lại liền tức giận, hận không thể gϊếŧ tiểu cửu.

Đồ ngu xuẩn này sao bỗng nhiên lại thông suốt như thế.

“Còn tổ mẫu rất bất công, một chút của hồi môn như thế bảo con xuất giá kiểu gì được?”

Tiêu Nhược càng nói càng oan ức.

Lão phu nhân rất bất công, mọi chuyện đều hướng về tiểu cửu, không chú ý đến nàng, cũng không biết tiểu cửu cho Lão phu nhân ăn phải thuốc mê gì.

“Nhược Nhi!”

Phạm thị nghiêm mặt.

“Con quá nóng vội, chúng ta mới vừa trở về, con liền đắc tội với Lão phu nhân, phụ thân con là người hiếu thuận, nếu Lão phu nhân không chấp nhận con thì phụ thân cũng sẽ không hướng về con. Hơn nữa, lần này con gả cho người vốn dĩ là vị hôn phu của tiểu cửu, Lão phu nhân thiên vị tiểu cửu, không phải là làm theo lẽ thường thôi sao?”

Phạm thị suy nghĩ cẩn thận, Lão phu nhân tức giận cũng phải chịu đựng, càng không thể đắc tội Tiêu Nguyên.

“Hừ, cho dù như thế, của hồi môn kia phải thế nào, chẳng khác nào đuổi ăn xin, sau này tiểu cửu xuất giá, chẳng lẽ con còn phải trở về đòi đồ cưới? Bên nặng bên nhẹ, sao tổ mẫu không biết rõ thị phi.”

Tiêu Nhược nói xong, thở phì phì, đảo mắt nhìn về phía Phạm thị.

“Mẫu thân, nữ nhi xuất giá, chút của hồi môn này thật sự không đủ, mẫu thân cần phải giúp nữ nhi, nữ nhi gả cho Tam Hoàng tử, sao có thể keo kiệt như vậy.”

Phạm thị cũng buồn rầu, Lão phu nhân không đồng ý nhả ra, Phạm thị có thể có cách gì.

“Ai… Nghiệp chướng a, ta có thể có cách nào nữa?”

Tiêu Nhược nôn nóng muốn khóc.

“Thục phi nương nương nói, cần phải xuất giá từ chủ viện, không thể đi từ tòa nhà bên cạnh, nếu lại mang theo một chút của hồi môn như thế, sau này nữ nhi phải làm thế nào.”

Bỗng nhiên, Tiêu Nhược đảo mắt vài vòng.

“Mẫu thân, tiểu cửu còn nhỏ tuổi, nếu nó còn đang tức giận, con nhận lỗi với nó là được, trong tay nó có nhiều thứ, tính cả trong tay mẫu thân cũng có thể lên tới hơn một trăm hai mươi rương, còn có sính lễ cũng hơn hai trăm rương, cố gắng như thế sẽ không có khó khăn gì nữa.”

“Không được, trong tay của ta còn có phần đại tỷ của con, tỷ muội các con mỗi người một nửa.”

Phạm thị im lặng đồng ý Tiêu Nhược lừa gạt tiểu cửu, không phản đối, nhưng không thể không lo lắng thay Tiêu Oánh.

Sắc mặt Tiêu Nhược lập tức trầm xuống.

“Mẫu thân, bây giờ đại tỷ còn chưa có mối hôn nào, còn con sắp đến ngày thành hôn rồi, đương nhiên phải giúp con vượt qua cửa ải khó khăn phía trước chứ, cùng lắm thì sau khi con thành hôn rồi sẽ cho tỷ ấy thêm một phần.”

“Nhược Nhi, đại tỷ của con cũng không nhỏ tuổi nữa, chuyện hôn sự này nói thì thế chứ sẽ đến rất nhanh.”

Phạm thị lắc đầu, vẫn không đồng ý.

“Mẫu thân, con gả cho Tam Hoàng tử, chỉ có con gả đi tốt đẹp, lúc đó mới có thể tìm cho đại tỷ một mối hôn sự tốt.”

Tiêu Nhược không vui, đương nhiên trước tiên phải giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn này mới đúng, sau đó Tiêu Oánh có thể tìm mối hôn sự tốt không phải vì dựa vào thân phận Tam Hoàng tử phi của nàng sao?

“Mẫu thân, người cần phải xử lý chuyện này thật công bằng, ngũ muội muội chuẩn bị xuất giá, nhưng còn nữ nhi, người không thể không lo cho nữ nhi được, ngũ muội muội thành hôn, không phải người không nghe thấy tin đồn bên ngoài, nữ nhi cũng bị người ngoài nhìn bằng ánh mắt khác.”

Tiêu Oánh ở ngoài cửa nghe thấy gần hết, nhất thời sốt ruột, liền vọt vào.

Tiêu Nhược biến sắc.

“Nói nhảm, muội là Tam Hoàng tử phi, ai dám nói không phải? Chắc chán sống rồi đúng không, đại tỷ, tỷ không cần đem những lời đó ra làm cho mọi người e sợ, chính tỷ không có một mối hôn sự tốt lại tới đây tức giận với muội.”

Tiêu Nhược cười lạnh, cao ngạo khoe khoang, căn bản không để Tiêu Oánh vào mắt.

Tiêu Oánh tức giận, l*иg ngực nhấp nhô lên xuống không ngừng, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nhược.

“Ngươi!”

Tiêu Nhược không đồng ý, bĩu môi, Tiêu Oánh tức giận, hai người vừa thấy mặt liền gây gổ với nhau.

Phạm thị xoa xoa thái dương.

“Được rồi được rồi, các con đừng ầm ỹ nữa, đều tỷ muội một nhà, ầm ỹ cái gì? Oánh Nhi, mẫu thân sẽ không động đến một phần nào của con. Nhược Nhi, về phần con, mẫu thân sẽ nghĩ cách.”

Nghe vậy sắc mặt Tiêu Oánh mới tốt lên một chút, căm giận không vui, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nhược.

Ngay cả đầu óc này cũng có thể làm Tam Hoàng tử phi, sao lại có mệnh tốt như thế.

Tiêu Nhược không đồng ý.

“Hừ, nếu không lấy được của hồi môn, ta sẽ không giúp đỡ người nhà, về sau các ngươi đừng cầu mong ta cái gì.”

“Nhược Nhi!”

Phạm thị liền nóng nảy.

“Sao vậy, đều là người một nhà, hiện tại không phải đang nghĩ cách sao.”

Tiêu Nhược nhìn chằm chằm Tiêu Oánh, hung tợn uy hϊếp.

Tiêu Oánh cười lạnh.

“Ngươi vẫn nên tự bảo vệ mình đi, chỗ Thục phi nương nương, ta nhìn xem ngươi phải bấm báo lại như thế nào, tách khỏi thân phận đích nữ Tướng phủ, không có phụ thân giúp đỡ, ngươi cho rằng trong mắt Thục phi nương nương ngươi có giá trị gì. Sau này hoa tàn ít bướm, rất nhanh sẽ có người dẫm ngươi xuống, sẽ có lúc ngươi phải khóc!”

“Ngươi!”

Sắc mặt Tiêu Nhược hết xanh lại trắng.

Không thể không nói, Tiêu Oánh trực tiếp bắt được điểm yếu của Tiêu Nhược.

Tiêu Nhược bị chèn ép, lập tức nóng nảy, nhào lên, nhắm ngay mặt Tiêu Oánh giáng xuống một tát, vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp đánh cho Tiêu Oánh ngơ người.

“Tiện nhân, ngươi ghen tị ta, không muốn thấy ta được sống tốt, cho dù ta như thế cũng vẫn tốt hơn so người không gả đi được là ngươi, đừng nghĩ là ta không biết, ngươi thấy Tam Hoàng tử liền giống như hồ ly tinh nhào về phía chàng, ta nhổ vào! Ta đánh chết ngươi!”

Tiêu Nhược nắm lấy tóc Tiêu Oánh, nhắm vào mặt nàng, lại giáng thêm một tát, khiến Tiêu Oánh thét chói tai.

Phạm thị ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, tiến lên khuyên can.

“Nhược Nhi, mau buông tay, đây là tỷ tỷ của con.”

“A, cứu mạng.”

Tiêu Oánh ôm mặt khóc, vừa tức vừa giận, còn bị giật tóc, da đầu bị kéo truyền đến cơn đau nhức.

Phạm thị thật không dễ dàng mới tách được hai người ra, Tiêu Oánh ngẩng đầu, bắt được thời cơ, liền xông lên cào vào mặt Tiêu Nhược, Tiêu Nhược bất ngờ không kịp phòng bị, gò má nóng rát đau đớn, đưa tay lên sờ vào, trong lòng bàn tay cảm thấy ấm áp.

“A! Mặt ta, Tiêu Oánh, ta liều mạng với ngươi!”

Tiêu Nhược liền phát cuồng, Tiêu Oánh không còn bị trói buộc, căn bản không sợ Tiêu Nhược, hai người xông vào đánh nhau, Phạm thị không can ngăn được.

“Các ngươi đang làm gì?”

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gầm nhẹ, hai người dừng lại, quay đầu lại chỉ thấy đôi mắt Hữu tướng âm u lộ ý lạnh, khiến cả hai người lạnh sống lưng, cả người run lên.