Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 74: Tiểu cửu không dễ chọc

Tiêu Nguyên bình an trở về phủ, nhưng sự thật, trong lòng bàn tay nàng ướt thẫm mồ hôi, vừa hồi phủ liền đi thay xiêm y, sau đó đi tìm Lão phu nhân trả hộp gấm lại.

Lão phu nhân liếc mắt nhìn, cười cười.

“Tổ mẫu đã cho con rồi thì nhận lấy đi.”

“Tổ mẫu?”

Tiêu Nguyên kinh ngạc, tấm kim bài này cực kỳ trân quý, tổng cộng cũng chỉ có mấy cái, cái này là do Lão phu nhân dùng mệnh để đối lấy, sao lại cho nàng dễ dàng như thế?

“Tổ mẫu từng này tuổi rồi còn cần đến vật này làm gì chứ, con còn nhỏ tuổi, sau này nói không chừng có chỗ cần dùng, nhận lấy đi.”

Quả nhiên Lão phu nhân không nhìn lầm Tiêu Nguyên, tự nhiên hào phóng, cơ trí linh hoạt, còn nhỏ tuổi mà đã dám nhận lấy trách nhiệm.

Tiêu Nguyên thấy Lão phu nhân cố chấp, cũng không từ chối nữa, cười ngọt ngào.

“Đa tạ tổ mẫu.”

Đúng lúc này, có hai người đi từ ngoài vào.

“Nhi tức bái kiến mẫu thân, tôn nữ bái kiến tổ mẫu.”

Phạm thị dẫn Tiêu Nhược bước đến, dập đầu với Lão phu nhân.

Lão phu nhân nâng chén trà lên, hời hợt nhấp miệng, ý cười nơi đáy mắt nhạt đi mấy phần, chậm rãi nói.

“Đứng lên đi.”

Lão phu nhân dứt lời, Phạm thị mới đỡ Tiêu Nhược đứng dậy.

“Tiểu cửu, mấy ngày không gặp, con gầy đi không ít, mẫu thân thường xuyên nhớ tới con.”

Phạm thị giơ tay muốn cầm lấy tay Tiêu Nguyên lại bị nàng tránh đi, tay bà dừng ở giữa không trung, cười ngượng.

Tiêu Nhược ngước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên, quả thật trong đôi mắt không che được vẻ đắc ý, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Phạm thị ngoái đầu nhìn lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Nhược, Tiêu Nhược hiểu ý, lập tức biến thành dáng vẻ vô cùng áy náy.

“Tiểu cửu, lúc trước là tỷ tỷ không đúng, tỷ tỷ nhận lỗi với muội, hi vọng tình cảm tỷ muội có thể quay lại như xưa, chỉ cần muội tha thứ bỏ qua cho tỷ, muốn đánh muốn phạt như thế nào, tỷ tuyệt không phản đối.”

Tiêu Nguyên nhíu mày nhìn Tiêu Nhược.

Đi thôn trang hơn một tháng, kỹ thuật diễn tiến bộ không ít.

Tiêu Nguyên nhíu mày.

“Ngũ tỷ tỷ có thể trở về, hoàn toàn là do phúc khí của Tam Hoàng tử, có thể thấy được Tam Hoàng tử một lòng một dạ với ngũ tỷ tỷ, ngũ tỷ tỷ quý trọng cho tốt.”

Tiêu Nhược kinh ngạc, muốn nhìn vào mắt Tiêu Nguyên để tìm kiếm chút dấu vết.

Chẳng lẽ thật sự không cần Tam Hoàng tử?

Tiêu Nguyên mở to mắt, đôi mắt long lanh đen như nước sơn, giống như ngôi sao sáng, không nhìn ra một chút manh mối nào.

“Được rồi, ngày ngươi xuất giá cũng không xa nữa, trở về ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì đừng ra ngoài.”

Lão phu nhân nhớ tới chuyện đó, còn có chút ảo não, càng thêm không muốn gặp Tiêu Nhược.

Tiêu Nhược trắng mặt.

“Tổ mẫu?”

“Trở về dọn dẹp một chút, tòa nhà cách vách đã sắp xếp xong, hôm nay ngươi chuyển qua đó luôn, những ngày tiếp theo cũng không cần tới đây thỉnh an, an phận chờ gả đi.”

Lão phu nhân dặn dò vài câu, lời này cũng coi như nói cho Phạm thị nghe, kêu bà đừng nên sinh ra tâm tư khác.

Tiêu Nhược cắn chặt môi, khóe miệng hơi cong, giương lên một chút trào phúng, dáng vẻ không cho là đúng.

Tiêu Nguyên nhìn thấy, đảo mắt một vòng liền đoán được tâm tư nhỏ của Tiêu Nhược, đơn giản là đang nghĩ cách xuất giá từ Tướng phủ, chỉ cần rời xa đại thụ là Tướng phủ này, Tiêu Nhược không là cái gì cả, cho dù có cố gắng cũng không vươn mình lên được.

“Tổ mẫu, nếu ngũ tỷ tỷ ở tòa nhà cách vách, tòa nhà lớn như vậy, nên phải thêm vài người qua hầu hạ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa bây giờ, thời tiết hanh khô, cũng không thể qua loa được.”

Tiêu Nguyên dứt lời, Lão phu nhân gật đầu, nghiêng mắt nhìn Phạm thị.

“Ngươi cũng đi theo chăm sóc đi, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Giọng nói âm u, Phạm thị cố nén khó chịu, sắc mặt cứng đờ, rõ ràng đang bắt bí bà.

Thiếu chút nữa Tiêu Nhược liền xù lông, một câu của Tiêu Nguyên vừa vặn xuyên thủng ý nghĩ của nàng, ban đầu còn muốn trước khi xuất giá sẽ phóng hỏa tòa nhà này, khi đó không thể không xuất giá từ Tướng phủ được.

Nhưng Tiêu Nguyên đã mở miệng, nếu bây giờ phóng hỏa, Phạm thị liền không thoát được, Lão phu nhân sẽ không buông tha cho Phạm thị.

Phạm thị vừa trở về, liền cảm thấy trong lòng buồn bực, nhất là nhìn khi nhìn dung nhan kiều diễm kia, suýt nữa liền cảm thấy không đứng vững được.

“Vâng, mẫu thân yên tâm, nhi tức nhất định sẽ chú ý.”

Phạm thị cắn răng đáp ứng.

Tiêu Nhược tức muốn khóc, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên đáp lễ bằng một nụ cười mỉm cực kỳ vô hại, thiếu chút nữa Tiêu Nhược muốn xông lên lớn tiếng với nàng.

Chắc chắn là cố ý!

Thấy Phạm thị có ý không muốn đi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nguyên, Lão phu liền đoán Phạm thị đang muốn nói gì đó.

“Gần đây tiểu cửu cũng học quản gia, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, nó cũng không nhỏ nữa, nói cho cùng, sau này cũng phải đảm đương chức vị chủ mẫu.”

Phạm thị dừng một chút, mở miệng có chút ngượng ngùng, đành phải kiên trì nói.

“Mẫu thân, Nhược Nhi xuất giá, đồ cưới này….”

Xuất thân của Phạm thị không cao, của hồi môn cũng không nhiều, mặc dù Tiêu Nhược không tôn quý bằng Tiêu Nguyên, nhưng dù gì thì cũng là đích nữ, lại gả cho Tam Hoàng tử, tất nhiên không thể qua loa được.

Lão phu nhân liếc mắt nhìn Phạm thị.

“Dựa theo phân lệ như thế nào thì liền là như thế đó, từ trong công phân ra mười vạn lượng bạc, tám bộ trang sức, mười hai bộ y phục mới, bốn mùa mỗi mùa ba bộ, chín thôn trang, sáu gian hàng, trăm mẫu ruộng tốt ngàn mẫu đất xấu, còn lại tùy vào vốn liếng riêng.”

Vốn dĩ khi Tiêu Nhược xuất giá, Lão phu nhân định cho nàng hai vạn lượng bạc, nhưng chuyện vừa rồi xảy ra, ngay cả cái lông cũng đừng mong có được!

Lần này Phạm thị còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Nhược liền không đồng ý.

“Tổ mẫu, tôn nữ gả cho Tam Hoàng tử, mấy thứ này cộng lại tất cả cũng chỉ có hai mươi rương, thế này sao có thể xuất giá được?”

Tiêu Nhược bĩu môi.

Lão phu nhân bất công, tất cả thứ tốt đều để lại cho Tiêu Nguyên.

Phạm thị cũng cảm thấy quá ít, những thứ này cho dù có tăng lên gấp ba lần cũng không được.

“Chê ít? Ngươi muốn bao nhiêu?”

Lão phu nhân hỏi lại.

“Tôn nữ và tiểu cửu đều là đích nữ, tiểu cửu có bao nhiêu, tôn nữ cũng phải có bấy nhiêu.”

Tiêu Nhược nhỏ giọng nói.

Nghe giọng nói của Tiêu Nhược, giống như Lão phu nhân cắt xén đồ cưới của nàng không bằng.

Lão phu nhân cười lạnh.

“Ngươi thực sự muốn so với tiểu cửu? Mẫu thân của tiểu cửu lưu lại đầy đủ hai trăm rương của hồi môn, chưa tính của Tướng phủ cũng có thể nở mày nở mặt mà gả đi rồi, nếu muốn ngươi tìm mẫu thân ngươi mà đòi. Ngươi gả đi bằng cách nào, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ sao? Bây giờ cho ngươi, quy củ trong phủ như thế nào mẫu thân ngươi rõ nhất, sau này các cô nương xuất giá đều giống ngươi, Tiêu gia còn mặt mũi nữa không?”

Tiêu Nhược bị Lão phu nhân chèn ép, trực tiếp gào khóc.

“Tổ mẫu, tôn nữ…”

“Hôm nay đừng nói ngươi gả cho Tam Hoàng tử, cho dù gả cho thiên vương lão tử, nhiều hơn một phần cũng không có!”

Lão phu nhân nhìn khuôn mặt kia của nàng liền phiền lòng, trước đây cũng thấy có chút ngoan hiền, nhưng sau này lại không biết liêm sỉ, âm thầm mang thai, nếu không có Tướng gia can ngăn, Lão phu nhân đã tự tay gϊếŧ chết Tiêu Nhược.

Phạm thị cũng cảm thấy xấu hổ, mẫu thân Tiêu Nguyên là Huyện chủ, nữ nhi duy nhất của Tần Quốc công, nhận hết sủng ái, khi xuất giá mang theo mười dặm hồng trang, ghen chết người ngoài.

Chính bà không thể so sánh với mẫu thân của Tiêu Nguyên, nếu không có Lão phu nhân giúp đỡ, chỉ sợ năm mươi rương của hồi môn cũng đừng mong có.

Còn có phần của Tiêu Oánh nữa, Phạm thị buồn muốn chết.

Tiêu Nhược sụt sịt mũi, lắc đầu cố chấp, nhiều đồ cưới như vậy là đủ rồi, chắc chắn là ở sau lưng, Tiêu Nguyên bày trò xúi giục, đố kị nàng được gả cho Tam Hoàng tử, phá hỏng chuyện tốt của ả ta. Cùng lắm thì không cần nữa, khi gả cho Tam Hoàng tử, trở thành Tam Hoàng tử phi, nàng nhất định không tha cho Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên ngước mắt nhìn Tiêu Nhược, thần sắc kia nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, thật không biết Tiêu Nhược lấy tự tin này ở đâu ra nữa.

Lão phu nhân thấy Tiêu Nhược như vậy liền khinh thường, nhất thời nóng giận, khoát tay.

“Đi xuống đi.”

Tiêu Nhược dậm chân một cái, xoay người bước đi, Lão phu nhân vừa thấy, sắc mặt lại trầm xuống.

Phạm thị vội vàng giải thích.

“Mẫu thân, hài tử này rất không hiểu quy củ, trở về nhi tức nhất định dạy dỗ lại thật tốt, người đừng nóng giận.”

Lão phu nhân cười nhạo.

“Ta nào dám nói Tam Hoàng tử phi có lỗi, được rồi, ngươi cũng đi xuống đi.”