Trùng Sinh Chi Quý Nữ Độc Phi

Chương 73: Giáng làm Huyện chủ

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, có chút quen thuộc, Cẩn Thục Trưởng Công chúa ngẩn người, mắt thấy thân ảnh màu vàng sáng đang bước đến.

Đông Tần Đế nhìn Cẩn Thục Trưởng Công chúa, cau mày.

“Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra với ngươi? Cho dù Khánh Nhạc không tốt thì cũng là nữ nhi của ngươi, Trẫm nhìn ngươi đúng là phát điên rồi!”

“Hoàng huynh, không, không phải như thế, Hoàng huynh nghe thần muội giải thích…”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa không thể ngờ rằng Đông Tần Đế đứng ở sau lưng, yên lặng không gây ra một tiếng động nào.

“Bẩm Hoàng Thượng, Quận chúa ngất rồi.”

Hai ma ma cứu Khánh Nhạc lên, cả người Khánh Nhạc ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng phù, dấu tay đỏ tươi, vô cùng rõ ràng, người đã hôn mê từ lâu, khiến người nhìn đau lòng thương xót.

Đông Tần Đế cũng có chút cảm tình với Khánh Nhạc, ít nhất cũng ở Kinh đô nhiều năm, chưa bao giờ gây nên chuyện gì, không giống Cẩn Thục Trưởng Công chúa. Vừa trở về liền chọc phải người không nên chọc, đúng là phiền toái!

“Còn thất thần làm gì, nhanh đi mời thái y đến, đỡ Quận chúa trở về!”

Đông Tần Đế tức giận quát lớn.

“Vâng!”

Chống lại đôi mắt âm trầm của Đông Tần Đế, hai chân Cẩn Thục Trưởng Công chúa mềm nhũn.

“Hoàng huynh, sự tình không phải như huynh nhìn thấy, nha đầu Khánh Nhạc kia cố ý tính kế thần muội, thần muội không biết Hoàng huynh đến…”

“Cẩn Thục, mấy năm không gặp tính tình của ngươi không khác trước đây một chút nào, không hề hối cải, uổng phí kỳ vọng của Trẫm, ngươi đối xử với Khánh Nhạc như thế nào, toàn Kinh đô này có người nào không biết không?”

Đông Tần Đế cười lạnh, đáy mắt lộ vẻ thất vọng.

“Làm bậy với con cháu Hoàng thất, vừa rồi một màn kia, Trẫm nhìn thấy rõ ràng, ngươi còn dám khi quân hay sao?”

“Thần muội…”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa mở miệng cũng không thể giải thích rõ được, Đông Tần Đế cũng không dễ qua mặt như Liên Thái Hậu.

“Người đâu! Từ hôm nay trở đi, giáng Cẩn Thục Trưởng Công chúa thành Quận chúa, tước phong hào Công chúa để răn đe, nếu còn dám tái phạm, trực tiếp loại bỏ Hoàng phổ, biếm làm thứ dân, Cẩn Thục, bớt phóng túng đi, chớ nên trách Trẫm không nể mặt ngươi!”

Đông Tần Đế tức giận, tấu chương buộc tội Cẩn Thục Trưởng Công dâng lên liên tục, đều nói Cẩn Thục Trưởng Công chúa có hành vi phóng đãng, thật sự quăng hết thể diện của Hoàng thất.

Cẩn Thục Trưởng Công chúa thất thần.

Giáng xuống Quận chúa? Nàng đường đường là Trưởng Công chúa lại bị giáng xuống Quận chúa, điều này làm cho nàng từ nay về sau làm gì còn mặt mũi mà sống nữa, từ lúc Đông Tần hình thành tới nay, chưa bao giờ xảy ra chuyện này.

Chỉ khác nhau một chữ nhưng lại cách biệt quá nhiều.

“Hoàng huynh, cũng do thần muội quá tức giận, trừng phạt này thật sự quá nặng, vừa rồi Mẫu hậu đã hạ lệnh trừng phạt rồi, huống hồ là do Khánh Nhạc kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, không nghe khuyên bảo, trước mặt mọi người dám ngỗ nghịch chống đối thần muội.”

“Chẳng lẽ, ngay cả quyền dạy dỗ nữ nhi mà thần muội cũng không có sao, nếu Hoàng huynh không xuất hiện, thần muội cũng sẽ cho người xuống cứu Khánh Nhạc, thần muội là thân mẫu, sao có thể trơ mắt nhìn Khánh Nhạc chết đi chứ, chẳng qua chỉ đang dạy dỗ nó một chút mà thôi.”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa phục hồi tinh thần, từng chữ như châu như ngọc, nhìn chằm chằm Đông Tần Đế.

Khóe miệng Đông Tần Đế giương lên một chút, cười lạnh.

“Quận chúa nói năng lỗ mãng, biếm làm Huyện chủ!”

“Ngươi!”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa tức giận, l*иg ngực phập phồng lúc lên lúc xuống.

“Chớ để đến lúc Trẫm tuyên cáo chuyện xấu mà ngươi làm ra trước bách tính thì ngươi mới bằng lòng bỏ qua, ngươi tự nhìn lại chuyện tốt mà mình làm ra đi!”

Đông Tần Đế trực tiếp ném cho Cẩn Thục Trưởng Công chúa một phong tấu chương.

Cẩn Thục Trưởng Công chúa cúi đầu nhặt tấu chương lên, bà muốn nhìn xem, là ai ăn gan hùm mật gấu dám tố giác bà.

Vừa mở tấu chương ra, Cẩn Thục Trưởng Công chúa liền ngây ngẩn cả người, không ngờ là bách quan liên hợp dâng tấu.

“Hoàng huynh, đây không phải là sự thật…”

“Cẩn Thục!”

Tiếng gọi truyền đến, Cẩn Thục Trưởng Công chúa vui sướиɠ không thôi.

“Mẫu hậu?”

Liên Thái Hậu vịn tay cung nữ chậm rãi đi tới, sắc mặt âm trầm, tát Cẩn Thục Trưởng Công chúa một cái, đánh cho Cẩn Thục Trưởng Công chúa ngơ ngác.

“Mẫu hậu?”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa ôm mặt, khó mà tin được.

“Làm càn! Ai gia dạy ngươi thế nào, ngươi dám chống đối Hoàng huynh của ngươi, còn không mau xin lỗi!”

Ánh mắt Liên Thái Hậu sắc bén, nhìn chằm chằm Cẩn Thục Trưởng Công chúa, tức giận cực độ.

“Nhi thần…”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa không cam lòng, giật giật môi.

“Không cần, lần này Cẩn Thục Huyện chủ rất quá đáng, bách quan buộc tội, Trẫm không thể không nghiêm trị, còn mong Mẫu hậu thứ lỗi.”

Thậm chí Đông Tần Đế lười liếc mắt nhìn Cẩn Thục Huyện chủ một cái.

Một câu này, liền xác định phẩm vị của Cẩn Thục Huyện chủ.

Liên Thái Hậu hít sâu một hơi, tức giận phát run, trừng mắt nhìn Đông Tần Đế.

“Hoàng Thượng, Ai gia đã nghiêm trị Cẩn Thục, Công chúa một nước sao có thể nói biếm là biếm?”

Trong giọng nói che giấu một chút uy hϊếp.

Trừng phạt thế nào, Liên Thái Hậu cũng mặc kệ, nhưng phong hào Công chúa thì phải giữ lại.

“Nếu Thái Hậu có thể thuyết phục Hữu tướng, Trẫm sẽ thu hồi ý chỉ, thân là dòng dõi Hoàng thất, mỗi tiếng nói cử chỉ đều đại biểu cho thể diện của Hoàng thất, trong phủ Cẩn Thục Công chúa dưỡng bao nhiêu sủng nam, Trẫm không thể kể hết, tuy Trẫm là huynh trưởng của Cẩn Thục, nhưng cũng là vua của một nước, không thể không lo lắng cho thể diện của Hoàng thất được.”

Lời Đông Tần Đế chuẩn xác từng câu từng chữ, khiến Liên Thái Hậu không có cách nào có thể bác bỏ, việc này cho dù tìm tộc nhân đến cũng không có ai nói giúp cho Cẩn Thục Huyện chủ.

Liên Thái Hậu tức giận không kềm chế được, hung hăng trừng mắt nhìn Cẩn Thục Huyện chủ, chỉ trách nó không biết thức thời.

Nếu không có Liên Thái Hậu, Đông Tần Đế đã sớm đuổi Cẩn Thục Huyện chủ đi rồi.

“Hừ!”

Liên Thái Hậu phất tay áo, xoay người bước đi.

“Mẫu hậu?”

Cẩn Thục Huyện chủ sửng sốt.

Sao Liên Thái Hậu lại thỏa hiệp?

Khóe miệng Đông Tần Đế giương lên một chút độ cong, cười nhạo một tiếng, mang theo người rời đi, để lại Cẩn Thục Huyện chủ vừa tức vừa giận.

Cẩn Thục Huyện chủ còn muốn xông vào bên trong nhưng bị cung nữ ngăn lại.

“Huyện chủ, thân thể Thái Hậu không khoẻ, không muốn gặp người, mời Huyện chủ trở về.”

“Ngươi! Làm càn!”

Cẩn Thục Huyện chủ phủi tay, liền đánh vào mặt cung nữ, cung nữ cúi đầu, thân mình chưa lay động nửa bước.

“Mau tránh ra cho Bản cung, ngươi dám ngăn Bản cung!”

Cẩn Thục Huyện chủ còn muốn tiếp, Tố Nga đi ra, chậm rãi khuyên nhủ.

“Huyện chủ, mời trở về đi, Thái Hậu đang nổi nóng, chờ Thái Hậu hết giận, sẽ triệu kiến Huyện chủ, Huyện chủ cần gì phải vào nghe lời chửi rủa, khiến Thái Hậu không thoải mái?”

Cẩn Thục Huyện chủ mím môi, dậm chân một cái đành từ bỏ. Bà chỉ muốn xé nát Khánh Nhạc ra, sao trước đây lại có thể sinh ra nghiệp chướng như vậy!

“Đi!”

Cẩn Thục Huyện chủ dẫm chân một cái, không cam lòng, mang theo người hồi phủ.

Tố Nga nhìn, thở dài lắc lắc đầu.

“Ầm ầm!”

Liên Thái Hậu tức giận ném mấy chén trà, bã trà vung vãi ra đất, l*иg ngực phập phồng lên xuống, có thể thấy bà thật sự rất tức giận.

“Tức chết Ai gia, một đám đều bắt nạt trên đầu Ai gia, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả lời Ai gia cũng không để vào mắt, tốt lắm, tốt lắm!”

Liên Thái Hậu lạnh mặt, không ai dám đáp lời.

“Hoàng Thượng dám châm ngòi Ai gia và Hữu tướng, còn mình thì ngồi xem ngư ông đắc lợi, hừ, không khỏi quá coi thường Ai gia rồi, đấu với Ai gia, vẫn còn quá non.”

Liên Thái Hậu liên tục cười lạnh.

Từ khi Đông Tần Đế chấp chính tới nay, chịu giáp công hai mặt, một mặt là Thái Hậu, một mặt là Hữu tướng.

Binh quyền chia làm ba phần, mỗi người giữ một phần, trong đó binh quyền trong tay Hữu tướng nhiều nhất, tiếp theo đến Liên Thái Hậu, cuối cùng là Đông Tần Đế, ba bên kiềm chế lẫn nhau.

“Thái Hậu, sao Hoàng Thượng lại dám chống đối người chứ? Chờ mấy ngày nữa Hoàng Thượng hết giận, phong hào Công chúa sẽ được phục hồi lại thôi.”

Thấy Liên Thái Hậu đã hơi nguôi giận, Tố Nga mới liều lĩnh nói.

“Hừ, đừng nói nữa, Cẩn Thục quá sơ suất, nhất thời trúng kế, đáng tiếc, vất vả Ai gia sắp xếp hết thảy.”

Liên Thái Hậu khoát tay, càng nói càng phiền lòng.

“Nhưng là chỗ Hữu tướng lại không thể dùng thủ đoạn ép buộc, chỉ có thể mượn sức. Hôn sự của Tam Hoàng tử bị hủy bỏ cũng không phải không tốt, Tiêu Nguyên lớn lên xinh đẹp lại có vài phần gan dạ sáng suốt, trước đây ta vẫn do dự vì nghĩ không xứng với Thần Nhi, bây giờ xem lại, cũng coi như không tệ, chờ Thần Nhi trở về, Ai gia liền tứ hôn. Con cá lớn này, chắc chắn phải rơi vào giỏ của Ai gia, nếu không…”

Liên Thái Hậu dừng một chút, ánh mắt âm trầm làm cho người ta phát lạnh.

Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!