Vũ Văn Lan cười lạnh nói: "Lúc trước Thái hậu giao cho người quyền cùng nhau quản lý lục cung, nhưng trong cung lại chướng khí mù mịt như vậy. Ngay cả một cung nữ Hoán Y Cục cũng có thể bị thu mua hãm hại chủ tử."
Chu quý phi cắn môi, chỉ có thể nói: "Là thần thϊếp vô năng, đã để cho bệ hạ thất vọng."
Vũ Văn Lan nói: "Biết mình vô năng, vậy nhường người có đức có tài đi."
Chu quý phi run rẩy một cái, đây là có ý gì? Muốn thu hồi lại quyền lực của nàng ta.
Nàng ta vội vàng nhìn về phía đại thần.
“Bệ hạ, xin cho lão thần nói một câu."
Mọi người nhìn lại, người lên tiếng chính là Tề Vi Trai - Hộ bộ thượng thư mấy ngày trước vừa mới tổ chức thọ yến.
Vũ Văn Lan giậm chân, ồ một tiếng: "Tề thượng thư muốn nói gì?"
Lại nghe đối phương nói: "Theo lão thần thấy, người ác sinh ra tham niệm làm chuyện ác như vậy, không thể hoàn toàn trách quý phi nương nương, từ khi bệ hạ lên ngôi, trung cung vô chủ, chuyện này làm cho hậu cung bị hỗn loạn, không bằng bệ hạ sớm lập Hậu, làm yên lòng dân."
Ông ta vừa nói xong, lại có một lão già tóc hoa râm nói thêm: "Tề đại nhân nói có lý, xin bệ hạ sớm lập Trung cung, mẫu nghi thiên hạ, Hậu cung mới có thể yên ổn."
Đây là Lễ bộ thượng thư.
Mà đợi lão nói xong, lại lục tục có ba bốn người đi theo phụ họa: "Xin bệ hạ sớm lập Trung cung, làm yên lòng dân."
Trên mặt Vũ Văn Lan không lộ vui giận, lạnh nhạt liếc nhìn mọi người, nói: "Các ngươi cảm thấy, trẫm nên lập ai?"
Lời này vừa ra, trong nháy mắt Chu quý phi đã kích động, ngày nàng ta chờ đợi đã lâu, rốt cuộc cũng đến!
Hôm nay có trọng thần tiến cử như vậy, lại đang ở trước mặt liệt tổ liệt tông, bệ hạ không thể lại từ chối nữa!
Hộ bộ thượng thư Tề Vi Trai nói: "Theo lão thần thấy, Chu quý phi xuất thân danh môn, ba năm nay lại được thái hậu dạy bảo, có thể đảm nhận được vị trí Trung cung."
Vũ Văn Lan ồ một tiếng: "Ngươi quả thật cảm thấy như vậy, hay là bởi vì hôm trước Thừa Ân Công đưa cho ngươi mười ngàn lượng bạc trắng, mới nói như vậy?"
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc, Thừa Ân Công đưa cho Hộ bộ Thượng thư mười ngàn lượng?
Tề Vi Trai sợ hết hồn, vội nói: "Bệ hạ, không phải như vậy, Thừa Ân Công chưa từng đưa ngân lượng cho lão thần, những lời này là lời từ tận đáy lòng của thần, không liên quan đến ai khác."
"Phải không?"
Vũ Văn Lan ném một quyển sổ sách đến trước mặt ông ta, nói: "Trên quyển sổ này ghi lại từng khoản thu nhập những năm nay của ngươi, gần nhất cũng là khoản lớn nhất chính là Thừa Ân công đưa cho ngươi mười lượng bạc trắng."
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Thừa Ân Công: "Không biết vì sao Thừa Ân Công lại tặng nhiều bạc cho Hộ bộ thượng thư như vậy? Là có chuyện gì muốn nhờ sao?"
Ánh mắt của hắn rất ác liệt, Thừa Ân Công sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống, nhưng trong người vốn đang yếu, một giây không khống chế được, lại trực tiếp nằm lên mặt đất.
Mọi người: "???"
Đây là chột dạ mới hành đại lễ như vậy?
Ở một bên xem náo nhiệt, Yến Xu cố gắng nhịn cười, mới không cười ra tiếng.
Chỉ thấy Thừa Ân Công được người bên cạnh nâng đỡ mới vất vả quỳ xuống được, vội vàng nói: "Bệ hạ, lão thần và Hộ bộ thượng thư là bằng hữu nhiều năm, tình nghĩa thâm hậu, tặng ngân lượng cũng chỉ là vì chúc thọ, tuyệt đối không có ý khác."
Vậy mà Quân vương lại hỏi tiếp: "Vậy vì sao cậu lại đưa cho Lễ bộ thượng thư mấy tiểu thϊếp? Cậu và ông ta cũng là bằng hữu nhiều năm, tình nghĩa thâm hậu?"
Cái gì, tiểu thϊếp?
Mọi người đều trợn mắt nhìn về Lễ bộ thượng thư đã tóc bạc trắng kia.
Lão già này cũng đã hơn bảy mươi tuổi đi?
Lớn tuổi như vậy... Còn, còn nhai cỏ non?
Lễ bộ thượng thư run rẩy một lát, vội nói: "Bệ hạ minh giám, quả thật mấy ngày trước Thừa Ân Công có đưa mấy nha hoàn đến phủ của lão thần, nhưng lão thần đã sớm đưa cho con cháu trong nhà, lão thần đã từng tuổi này, sao lại làm chuyện hoang đường như thế?"