Đêm qua mơ được một giấc mộng đẹp, vì thế hôm nay Lâm Tri dậy khá sớm.
Chờ lúc cậu đến được trường học, lại phát hiện trên mặt ai nấy đều có phần hoảng loạn, cả đám tụ lại xung quanh cứ nói mãi không ngừng.
Rất nhiều người đều đang chen lấn xô đẩy nhau trước bảng thông báo, Lâm Tri cũng chen lên đằng trước theo, chỉ nhìn thấy trước bảng thông báo có dán một tờ giấy màu trắng, trên đấy là những từ mấu chốt cơ bản: vài học sinh của trường cấp 3 XX bị thảm sát tại hẻm Ngưu Giác được phát hiện, thi thể bị hung thủ ác ý cắt rời, tung tích hung thủ hiện nay vẫn chưa rõ, hi vọng các bạn học có thể tự mình cẩn thận.
Kèm theo đó là một tấm hình.
Dù rằng trên mặt người mơ hồ của bức hình ấy có vết máu, Lâm Tri vẫn có thể mang máng nhận ra những người này chính là đám người cậu gặp phải trong rừng cây nhỏ bị Bạch Việt đánh tơi bời.
Từ lúc nhìn thấy ba chữ "hẻm Ngưu Giác" là mí mắt cậu đã bắt đầu giật điên cuồng không ngừng, giờ đây nó còn giật kịch liệt hơn nữa, Lâm Tri như cảm thấy trước mắt mình là từng vòng rồi lại từng vòng bao quanh, phát hiện được hóa ra có rất nhiều chuyện đều đang liên kết khóa chặt vào nhau.
"Sự kiện gϊếŧ người ở hẻm Ngưu Giác" vẫn xảy ra, đây không phải là nhiệm vụ thứ hai cậu từng bỏ qua trước đây sao?
Chuyện này có liên quan gì đến Bạch Việt không?
Rốt cuộc Bạch Việt đang đóng vai gì trong vở kịch này?
Người là do cậu ta gϊếŧ sao?
……
Lâm Tri chợt thấy đầu mình như đang chất một đống hỗn loạn, cậu vốn không phải người thông minh, tuy bình thường hay thổi phồng mình ưu tú ra sao nhưng chính cậu biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, nếu không sao lúc đầu cậu lại chọn nhiệm vụ thứ ba cơ chứ, dự định ăn bừa bãi chờ chết.
Chỉ là trong đầu cậu giờ đây lại mê mang lần nữa, cũng biết rằng giờ chắc hẳn nên đi tìm Bạch Việt nói chuyện trước.
Bạch Việt học lớp 11/9.
"Này! Lâm Tri! Sắp vào lớp rồi, cậu chạy đi đâu vậy?" Có bạn học cùng lớp đang gọi cậu ở phía sau.
"Giúp tớ xin nghỉ đi, cứ nói bụng tớ đau..." Lâm Tri ném lại một câu rồi chạy như bay.
"Này! Này! Mẹ nó, ȶᏂασ, chạy còn nhanh hơn lão tử, mẹ nó cậu ta chạy đi thả phân à?"
Lâm Tri vội vàng chạy đến tầng lầu của lớp 11, bên này bọn họ vừa mới reng chuông, giáo viên vẫn chưa vào lớp. Cậu dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện chỗ ngồi Bạch Việt không có ai, gấp gáp kéo một bạn ngồi gần cửa sổ hỏi, "Này, bạn gì đó ơi, bạn có biết Bạch Việt đi đâu rồi không?"
Kết quả người đó lại trả cho cậu một câu "em cũng không biết."
Trong thoáng chốc cậu gấp vì không có đầu mối, đột nhiên trong đại não lại sượt qua một địa điểm.
"Có rồi..."
Chờ cậu hấp tấp chạy đến, quả nhiên nhìn thấy bóng một người đang vùi mình trong mảnh rừng cây nhỏ.
Dáng người Bạch Việt vốn thon dài lại còn dựa vào góc tối, lúc này đang khẽ châm lửa hút thuốc. Gương mặt âm nhu tuyệt lệ ấy dưới làn khói lượn lờ có vài phần mê hoặc, hai con ngươi âm trầm hung tàn và tràn đầy lạnh lẽo khép hờ.
Lúc nhìn thấy bóng dáng Lâm Tri thở hổn hển chạy đến, vẻ mặt đang cool ngầu của Bạch Việt trong nháy mắt ôn hòa, tức khắc nở nụ cười tựa đóa hoa mùa xuân hồn nhiên rực rỡ, sắc thái ấy cũng hệt như đóa hoa ban sáng vào ngày xuân.
Lâm Tri hết hơi, "Bạch Việt..."
"Sao anh lại chạy đến đây?"
"Tôi tìm cậu khắp nơi mà không thấy..."
Những ngón tay có đốt xương rõ ràng đang cầm điếu thuốc, tay còn lại thì khẽ khều vuốt nhẹ gương mặt cậu, "Tìm em làm gì?"
"Lỗ da^ʍ lại ngứa rồi sao, thật sự thiếu đυ. mà!"
Lâm Tri nghe thế, lập tức mặt đỏ bừng.
Mẹ nó, thứ cún ngu ngốc nhà bây, nói điên nói khùng gì vậy? Ca cᏂị©Ꮒ hết phần mộ tổ tiên nhà you!!!
Cậu tức điên, ngẩng cao cổ hỏi, "Chuyện đám người đó rốt cuộc là sao? Ở hẻm Ngưu Giác đã xảy ra những gì? Cậu thực sự đã gϊếŧ người ư? A, cậu nói gì đi chứ!"
Gương mặt âm nhu của Bạch Việt lại càng lạnh hơn nữa.
"Anh đang chất vấn em..."
Lâm Tri cũng không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, "Tôi không phải trách cậu... Chỉ là hôm đó tôi thấy cậu đánh bọn nó, lúc này chưa qua bao lâu đã xảy ra chuyện, vì vậy nên tôi mới đến hỏi cậu đấy?"
Bạch Việt cười lạnh, "Quả thực em có nhúng tay vào việc lần này... Làm sao, chẳng lẽ chúng nó không đáng chết?"
Cậu ta khi nói cứ mãi nhìn gương mặt Lâm Tri với vẻ thương tiếc, "Anh đang trong cơ thể em, chắc hẳn cũng biết được chúng nó đã làm biết bao nhiêu chuyện ức hϊếp em... Chúng nó chết là đáng!"
Nói xong, ánh mắt Bạch Việt trở nên ác độc vô cùng, "Lúc chúng nó ở trường bắt nạt em, đã từng nghĩ đến bản thân sẽ có kết cục như ngày hôm nay chưa? Bọn nó nhốt em trong nhà vệ sinh, ẩu đả, bóc lột tiền của, chụp ảnh dìm, suốt ba năm cấp 3, em đều phải sống vật vờ dưới cái bóng của tụi nó..."
"Hết thảy những điều đó, em phải hoàn trả lại hết lên người chúng nó, chúng nó vốn đáng bị như thế!"
Bạch Việt lại cúi đầu nhìn Lâm Tri với vẻ sầu muộn thê lương đến cùng cực, "Anh biết tất cả... Anh biết hết thảy mọi thứ về em, chúng ta là những người thân thiết nhất trên thế gian này, anh chắc chắn hiểu em, đó đều là những gì bọn nó phải..."
"Chẳng lẽ người xấu làm chuyện ác, người bị sỉ nhục muốn chờ cơ hội báo thù cũng là sai sao?"
"Chẳng lẽ em phải mặc cho chúng nó bắt nạt làm nhục em mãi, phải quên đi tất cả những điều chúng nó đã làm với em sao? Vậy những đau khổ dằn vặt mấy năm qua em chịu, ai đến gánh?"
"Em đáng phải chịu những thống khổ ấy lắm ư? Lâm Tri, Tri Tri, anh chắc chắn hiểu em mà, chắc chắn sẽ đứng về phía em, anh sao có thể nói giúp những kẻ ác hành hạ em được chứ?"
Trên gương mặt âm nhu đẹp đẽ ấy phủ đầy nước mắt, nhưng trong đôi mắt lại bị sự độc ác lẫn ai oán nhấn chìm, có một vẻ đẹp réo rắt thảm thương động lòng người.
Lâm Tri gỡ tay cậu ta ra, kìm không được bật khóc.
"Bạch Việt, những việc cậu làm là những việc gì chứ hả?"
"Loại chuyện gϊếŧ người như này cậu có thể nhúng tay vào sao?"
"Tôi không phải đang trách cậu, tôi biết cậu mới là đối tượng bị bọn nó bắt nạt. Quả thực chúng nó có sai, nhưng cũng không cần cậu phải tự thân động thủ đâu!"
"Ở thế giới này có tên điên nào có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật? Những chuyện cậu làm sớm muộn cũng bị người khác phát hiện, đến lúc đó chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ yếu đuối vô tội trở thành hung thủ gϊếŧ người, không nên a..."
"Cậu không dễ dàng gì mới có được một cơ hội sống lại, cỗ thân thể này có gia sản phong phú, sức khỏe lại tốt, được nhiều người thương yêu. Có phú quý xài mãi không hết, còn có một gia đình ba mẹ thương yêu cậu, dù cho bây giờ là mẹ kế, nhưng cô ta cũng sẽ vì cha cậu mà đối đãi tốt với cậu, tình yêu thương của người mẹ mà cậu mong mỏi đã lâu cũng có được rồi, rốt cuộc còn thiếu gì nữa, đấy còn chưa tốt nữa sao?"
"Ah! Không dễ gì có được cơ hội sống lại, vì cái gì mà cậu lại trầm mê mãi không quên, giờ bị cuốn vào án gϊếŧ người, lãng phí sạch một sự bắt đầu tốt đến thế."
"Buông tay đi, Bạch Việt, hức hức hức..."
"Hãy bắt đầu lại với cuộc sống tươi đẹp mới của mình đi, ở kiếp này không còn ai dám bắt nạt cậu nữa đâu, buông tay đi..."
Lâm Tri không khỏi ôm mặt khóc nức nở, cậu cũng không biết mình đang khóc vì cái gì, chỉ là cảm nhận được một nỗi bi thương khổng lồ nào đó, cơn đau đó vụt từng roi đau điếng vào trái tim khó chịu của cậu, từng giọt nước mắt lớn cứ thế chảy xuống.
Bạch Việt nhìn cậu, ánh mắt chốc chốc dịu dàng chốc chốc thì ai oán, "Quay không kịp rồi, Tri Tri, em không còn đường lui nữa..."
Bạch Việt chậm rãi đứng lên, đi về nơi tối tăm trong rừng sâu, cả người phảng phất như một đội quân bị đánh cho tan tác, có loại tịch mịch khó nói nên lời, ý cười bên miệng có phần khó mà phỏng đoán.
"Quay đầu không kịp nữa..."
"Em lên kế hoạch, hắn ra tay."
"Em vì báo thù, hắn cũng có yêu cầu..."
"Trò chơi, sắp kết thúc rồi."
……
"Tri Tri, trở về đi, không tác dụng đâu..."
……
Bỏ lại Lâm Tri sụp đổ đang quỳ trên đất.
"Hắn" lại là ai nữa?