Đôi môi Văn Ngọc Thư mấy máy như muốn nói gì đó thế nhưng lúc này Trình Hồng Tuyết lại không có kiên nhẫn nghe, hắn trực tiếp vác cậu lên vai. Hành động này không hề có trong kịch bản nên Văn Ngọc Thư vô cùng hoảng sợ, tim cậu đập liên tục, cậu theo phản xạ giãy dụa và không ngừng la hét” Buông ta”
Trình Hồng Tuyết để cậu muốn giãy giụa thì giãy giụa trên vai, sau đó cúi đầu nhìn phú thương đang luống cuống kia nói:
“Cảm ơn ông chủ Vương đã chiêu đãi nồng hậu, tôi còn có việc nên xin phép rời đi.” Sau đó vác đối thủ đang không ngừng la hét đi xuống lầu. Trận thứ hai đến đây là kết thúc. Dương chí nghiệp nhìn chằm chằm vào màn hình không ngừng khen ngợi. Trước kia quay phim, các đạo diễn đều cảm thấy rất lo lắng, dù sao mối quan hệ của Trình Hồng Tuyết và Văn Ngọc Thư như lửa với nước, bọn họ lo lắng chuyện này se ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, xem ra lần này bọn họ đã lo bò trắng răng rồi.
Dương chí nghiệp nhanh chóng nói: “Phần cảnh quay Tiểu Tuyết thêm vào rất hợp lý, điều này khắc họa nhân vật đại soái giống như một tên phổ thỉ ép người vậy. Cậu cứ tiếp tục phát huy là được, lần này làm rất tốt đấy.”
Trình Hồng Tuyết mới bị Văn Ngọc Thư đạp một cái, cảm giác vui vẻ nhanh chóng biến mất, hơn nữa đạo diễn lại gọi hắn bằng cái này tên khiến Trình Hồng Tuyết có chút ngại ngùng, hắn nhìn vô số nhân viên đang công tác trước mắt sau đó nhìn đạo diễn Dương, cuối cùng không nhịn được nói:
“Đạo diễn Dương, ngài cảm thấy gọi tôi là Tiểu Tuyết có hợp lý không?”
Xung quanh nhanh chóng im lặng, các nhϊếp ảnh gia nghẹn cười. Quả thật tên này không hề phù hợp, dù sao Trình Hồng Tuyết cao như một cây cột, vai rộng eo thon, cả người toát ra khí thế của một quân tử, không hề phù hợp với cái tên có phần nữ tính như thế này. Thế nhưng dương chí nghiệp lại vui vẻ nói:
“Cậu không nên có gánh nặng thần tượng như thế, gọi là Tiểu Tuyết thì thân mật biết bao.”
Đạo diễn Dương đã nói như thế thì Trình Hồng Tuyết cũng không nhiều chuyện, hắn quyết định sẽ không đề cập chuyện này nữa, thế nhưng khi quay sang và phát hiện gương mặt Văn Ngọc Thư đang cau có, bỗng nhiên Trình Hồng Tuyết cảm thấy rất dễ chuyện. Hắn biết Văn Ngọc Thư đang cố gắng xây dựng tâm lý cho những phân cảnh thân mật tiếp theo, thế nhưng có lẽ ảnh đế Văn không ngờ lại cậu không nghe theo kịch bản nên mới luống cuống như thế. Nhớ gương mặt sợ hãi ban nãy, Trình Hồng Tuyết mỉm cười hỏi thăm
“Ban nãy ngại quá ảnh đế Văn, anh cũng biết ban nãy tôi không khống chế tốt lực, có làm ngã anh không? Hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé?”
Văn Ngọc Thư có thể nghe được giọng điệu vui sướиɠ khi người khác gặp chuyện không may của đối phương, cậu nhanh chóng chỉnh sửa lại vạt áo, ngữ điệu vô cùng tự nhiên nói:
“Không cần đâu, cậu cứ diễn tốt vai mình là được. Tiểu Tuyết.”
Nụ cười trên gương mặt Trình Hồng Tuyết cứng đờ, ban nãy dương chí nghiệp gọi hắn là “Tiểu Tuyết” hắn cũng không thể tức giận, dù sao ông ta cũng đã hơn 50 tuổi rồi, thế nhưng bây giờ đối thủ của mình lại dám gọi như thế này thì không phải là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn còn gì. Lúc này Trình Hồng Tuyết nhận ra Văn Ngọc Thư có thể dễ dàng chọc giận mình nếu cậu ra muốn, hắn không nhịn được nói.
“Có gì buồn cười đâu? Gọi là Tiểu Tuyết thì làm sao nào? Tôi cũng thêm chữ “Tiểu” sau lưng cậu là được chứ gì..”
Trình Hồng Tuyết càng nói càng cảm thấy đúng, hắn há mồm sau đó dừng lại kịp lúc.
“Anh nói tôi nói có đúng không Tiểu…”
“….”
Hai người im lặng nhìn nhau, những người ở đoàn phim cho dù có ồn ào thế nào cũng không thể khiến bầu không khí xung quanh hai người bớt áp lực hơn. Ban nãy Văn Ngọc Thư có chút khó chịu nhưng không hiểu sao bộ dạng ngu ngốc của tên này đã khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn. Trong đôi mắt cậu ngập tràn ý cười, dù bận vẫn ung dung hỏi lại một câu.
“Tiếp tục đi?Sao cậu lại không nói thế? Tên của tôi không phải dễ nghe sao..”
Trình Hồng Tuyết im lặng lúc lâu sau đó tức giận nói: “Anh đừng có quá đáng.