Đây là lần đầu tiên Nhϊếp Minh Lãng nhìn thấy có người có thể đem hai từ dương phụng âm vi và sự trở mặt vô tình này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong vài giây, anh nhịn không được cảm thán một tiếng, hơn nữa chân thành cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị đối phương tức giận đến chết mất.
Đương nhiên nam chính ngôn tình văn đương nhiên sẽ không cho rằng em vợ nằm trên giường mình là tới quyến rũ anh, tuy đối phương mặc áo ngủ rộng, cúc áo cũng không cài kỹ, nằm trong một mảnh chăn màu đen dùng cánh tay che mắt, lại không che được đôi môi đỏ bừng, da thịt óng ánh sáng ngời, nhưng bộ dạng “Vừa nghĩ đến anh và chị tôi ngủ chung với nhau tôi đã cảm thấy khó chịu rồi” Suýt chút nữa vung bút viết hẳn câu đó lên giấy rồi dán lên trán.
Anh véo sống mũi một cái, cảm thấy hơi nhức đầu.
Vốn Văn Thiền đều chuẩn bị ôm chăn ủy khuất oán trách anh không coi cô là phụ nữ, đi đến sô pha trải giường ngủ, bây giờ tốt rồi, có giường thoải mái hơn nên trực tiếp không khách khí ném anh cho em trai của cô, anh cũng không thể cùng em vợ vừa mới gặp mặt, còn có chút xích mích ngủ chung một giường.
Nhϊếp Minh Lãng xây dựng tâm lý rất lâu, mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, thay áo ngủ đi ra, anh cao lớn, dáng người cũng đẹp, trông giống như một con ma nơ canh mặc mẫu quần áo, vạt áo rộng mở mơ hồ lộ ra xương quai xanh và một mảnh l*иg ngực rắn chắc, trời sinh mang theo khí tức bá đạo mạnh mẽ, sau khi đi ra, nằm ở bên cạnh Văn Ngọc Thư, tắt đèn.
Sự im lặng trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy một chút tiếng hít thở.
Hai người bọn họ cũng không phải là người có tính tình tùy tiện ngủ chung với người khác, ý thức lãnh địa rất mạnh, rất độc đáo, bên người có hơi thở của người xa lạ làm cho bọn họ đều cực kỳ khó chịu, nên mỗi người chiếm một bên, chừa một khoảng trống lớn ở giữa, lớn đến mức làm chăn phồng lên trống rỗng, xem ra có thể nhét thêm một chàng trai cao to tầm 1m8 vào chỗ đó cũng nên.
Trong bóng tối truyền đến một tiếng tặc lưỡi khó chịu.
Nhϊếp Minh Lãng vẫn chưa ngủ, nghe thấy âm thanh bên cạnh, trong lòng càng không vui, lạnh nhạt: “Như vậy vẫn không muốn để cho tôi và chị em ngủ chung một chỗ à?”
Bên kia thẳng thắn nói ra, cũng không sợ anh tức giận, thở dài: "Đúng vậy, cho nên tôi cố chịu vậy.”
“... Giường trong phòng ngủ chính có thoải mái không?” Nhϊếp tổng đột nhiên nói chuyện phiếm.
Văn Ngọc Thư vừa nghe lời này là biết ngay nam chính không có ý tốt, ngữ khí nói chuyện vừa nghe cũng không để ở trong lòng, trả lời qua loa.
“Cũng được.”
Nhϊếp Minh Lãng mỉm cười: “Là giường cưới của bọn anh, do chính tay chị gái em chọn đấy.”
“...”
Trong bóng tối truyền đến một tiếng ma sát rất nhỏ, giống như là tiếng nghiến răng..
Nhϊếp Minh Lãng cảm thấy toàn thân thoải mái, giọng nói trầm thấp trong đêm tối không nhanh không chậm nói: “Cô ấy có mắt nhìn tốt, cũng rất biết chăm do cho gia đình, tất cả mọi thứ trong phòng bọn tôi đều do cô ấy tự mình chọn, bao gồm cả bộ đồ ngủ trên người tôi, chất liệu mặc trên người cũng rất thoải mái, Ngọc Thư muốn sờ thử không?”
Một đạo bóng đen nhanh như chớp đè lên người anh, bàn tay ấm áp mạnh mẽ bịt miệng anh lại, mang theo một chút mạnh mẽ, bụng Nhϊếp Minh Lãng bị đầu gối đối phương trả thù thúc lên một chút, đau đến không nhịn được phát ra một tiếng kêu rên, bóng tối làm cho bọn họ đều không thể khống chế được khoảng cách, đối phương cách quá gần, trên người tràn ngập mùi thân thể hoang dã xâm lược chui vào hơi thở của anh, hòa với hơi thở ấm áp của anh.
“Anh rể, tôi biết là anh cố ý, nhưng bây giờ tốt nhất là anh nên... ngậm miệng lại.”
Cậu kìm lấy hai má Nhϊếp Minh Lãng, giọng điệu nhẹ nhàng theo sự ấm áp phun ra, mấy chữ cuối cùng lạnh như băng, Nhϊếp Minh Lãng cảm thấy bên sườn mặt anh hình như đυ.ng phải mái tóc đối phương buông xuống, thậm chí hơi thở cũng rất là rõ ràng, yết hầu cậu giật giật, lửa khó tả từ trong lòng dâng lên toàn thân, xoay người hất đối phương xuống, đè lên thân thể cậu, bàn tay to nắm lấy hai má cậu, khuôn mặt tuấn mỹ vô nghiền rõ ràng đã lạnh xuống, giọng nói trầm thấp lại ôn hòa.
“Có chuyện gì vậy? Không phải là anh rể đang nói chuyện suốt đêm với em sao, sao lại tức giận rồi?”