Đàn Linh hít sâu một hơi, “Tôi nên gọi anh là gì?”
Cậu ngẩng đầu khẽ nói, “Alpha đánh dấu tôi à?”
Nơi kia quá tối, cậu không thấy rõ vẻ mặt của Alpha.
“Tên tôi là R.”
Cứ thế qua một ngày một đêm, Đàn Linh khát nước.
Bên cạnh giường cậu có một cái chén, có chút nước trong ở đó.
Răng môi của Omega khô khốc như thể cậu đã đi trong sa mạc trong một thời gian dài, càng khiến cậu rối bời. Dưới ánh đèn cực kỳ mờ nhạt, rốt cuộc Đàn Linh không chịu được nữa, cậu nhìn về phía đó.
Đó là một cái chén cho thú cưng uống nước, màu xanh lục nhạt, đế vuông, để tráng ngã đổ.
Đàn Linh nhìn đế chén, sắc mặt từ từ ửng hồng. Cho tới khi miệng khô không chịu được, cậu mới gắng gượng liếʍ chút nước bên trên mặt rồi im lặng đẩy nó ra.
Cơn đói và lo lắng khiến thể lực xói mòn rất nhanh, khiến Omega choáng váng, gần như cảm thấy trước mắt tối sầm. Cậu cuộn người lại, yên lặng chờ đợi.
Giữa trưa hôm sau, cửa mở ra một tiếng “két”.
Tiếng bước chân của Alpha vang vọng từ xa tới gần, như đã giải quyết được một chuyện lớn nào đó, bận bịu nhưng vẫn rất nhàn.
Bóng dáng cao lớn đầy áp lực, hệt như bóng ma, bao phủ lên người cậu. Hắn trao cho Đàn Linh một cái ôm ấm áp, môi kề sát dấu hôn trên tuyến thể của cậu.
Omega cảm nhận được sự an ủi, cậu chật vật nhắm mắt. Cậu không muốn công nhân nhưng có lẽ là vì ngửi được pheromone của người đánh dấu mình, cảm giác lạnh lẽo và tê dại khắp người dần tan đi.
Một bàn tay đè lên bụng dưới hơi sưng phình lên vì nhịn tiểu của Omega.
Thân thể Đàn Linh bất giác khẽ run.
“A…”
Hệt như có ánh nhìn chăm chú từ bóng tối dưới vực sâu, dưới ánh đèn mờ nhạt, mỹ nhân hệt như một con khổng tước không được bảo vệ. Mái tóc đen không còn mượt mà sáng bóng, hai gò má lạnh lùng căng chặt như sương tuyết, bị người lạ đè lên bụng, cái eo nhỏ yếu ớt khẽ run.
Mặc dù Đàn Linh không uống bao nhiêu nước nhưng nướ© ŧıểυ suốt một ngày một đêm không được bài tiết, còn bị người kia đè lên nên khó tránh khỏi đau đớn vì nhịn tiểu.
“Tè đi, tè trên tay tôi này.”
Giọng nói dụ dỗ của Alpha vang lên, kề sát tai cậu, trầm thấp vô cùng. Tay còn lại của hắn sờ bên ngoài bộ phận khác của Omega, nhẹ nhàng cào.
“Đừng… ưm a…”
Đáy quần bị kẹp chặt, Omega kêu lên một tiếng đau đớn, năm ngón tay siết chặt cơ bắp trên vai R, móng cái cào lên vai hắn một vết đỏ.
Tất cả nướ© ŧıểυ rót vào tay người đàn ông.
Tiếng nước tí tách vang lên trong phòng, Omega không chịu được nữa, bỗng che đôi mắt xinh đẹp đi. Cậu như một động vật không kiểm soát được chuyện bài tiết, hoàn toàn bại lộ trước mắt người đàn ông.
R thấp giọng khẽ cười, như một ác ma. Đàn Linh cảm giác có gì đó đút vào giữa hai chân cậu, lỗ nhỏ đau đớn sưng đỏ bị ngậm vào liếʍ mυ'ŧ. Đàn Linh cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng, cậu kẹp chặt hai chân vì không chịu được nỗi nhục này
Alpha vừa chép miệng vừa khen ngợi mà Đàn Linh không rõ hắn có ý gì.
“…Sao ngay cả nướ© ŧıểυ cũng có mùi pheromone mạnh như thế…”
Cảm giác tê ngứa xuất hiện trên miệng nhỏ, Đàn Linh cảm nhận được đầu lưỡi đang càn quét ở nơi nhạy cảm, Omega trợn tròn mắt, đỏ mặt, yếu ớt đẩy đầu hắn ra, “Anh…”
R không quan tâm, như thể từ đầu đến cuối chỉ là một màn bày tỏ tìиɧ ɖu͙© biếи ŧɦái của hắn. Cánh tay khỏe mạnh đè chặt xương hông của Đàn Linh, khiến cậu không thể thở nổi. Người đàn ông mυ'ŧ hoa đế, nói năng không rõ ràng, “…Tôi rất muốn ăn cậu.”
Tai Đàn Linh khẽ run.
Có rất nhiều trường hợp tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ hãm hại nạn nhân xong thì phân thây ăn thịt, nhất là Alpha như có đam mê đặc biệt nào đó với Omega, cuối cùng muốn chiếm hữu từ trong ra ngoài.
Mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, Đàn Linh cố sức hít thở.
Cậu không thể chết được.
“Có phải cậu đói rồi không?” R sờ lên cổ cậu, cắn bờ môi cậu. Đàn Linh bị ép phải chia sẻ mùi pheromone nồng nặc trong dịch thể, cậu cụp mắt tránh đi.
“Tôi dẫn cậu đi ăn cơm, cậu hôn tôi một cái đi.”
Nói xong, Alpha kéo giãn khoảng cách, mong chờ Đàn Linh đáp lời.
Hơi thở ấm áp đến mức nóng bỏng giữa hai người dần tan đi, Đàn Linh lại cảm giác được hơi mát từ góc hầm ngầm.
Đàn Linh không làm gì như là không nghe thấy lời hắn sinh mệnh, cậu lạnh lùng nhìn thẳng vào đường nét trong bóng tối của Alpha.
“Được rồi.” Giọng R lạnh đi, lại cất lời bổ sung biếи ŧɦái, “Em biết là tôi không nỡ để em đói đúng không?”
Người đàn ông cởi móc khóa, luồn tay vào quần áo của Đàn Linh, ôm cậu lên, vừa vừa vuốt ve bộ ngực đầy đặn, vừa cười khàn khàn trêu đùa, “Sao lỗ sữa lại mở ra… em muốn chảy sữa à?”
Đàn Linh tránh né một cách mất tự nhiên, chưa từng có ai ôm cậu như thể nhét tất cả mọi thứ vào l*иg ngực, khiến Đàn Linh cảm thấy quái dị.
Kỳ phát tình tới gần, cậu không thể kiểm soát phản ứng sinh lý, khi bị người đàn ông bóp vào lỗ sữa, bên dưới của cậu cũng ướt sũng, nhưng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát.