Sau khi cao trào, cậu lại muốn đẩy Alpha cao lớn đi, nhưng kiểu gì cũng không đẩy được. Rốt cuộc tay cậu buông thõng bên người như đã kiệt sức, bị rút xương đi.
Alpha ưỡn thẳng eo, ánh sáng vô tình chiếu tới bên cạnh, bỗng nhiên người đàn ông nhìn chăm chú vào bên eo cậu, không nhúc nhích.
Đàn Linh biết hắn đang nhìn cái gì, bên eo nhỏ mảnh khảnh của cậu được ánh sáng chiếu tới, lộ rõ một nốt ruồi son.
Nốt ruồi rất nhỏ nhưng vì màu sắc rực rỡ xinh đẹp, làn da cậu lại trắng nõn trơn bóng nên rất dễ thấy nó. Trong phòng tắm của Đàn Linh có một tấm gương lớn, khi cậu tắm rửa thường hay nhìn thấy ó.
Vì nó ở gần vυ' nên cậu chưa từng làm lộ ra, nhưng cậu rất thích nốt ruồi này.
Bên eo nóng lên, Alpha cúi đầu hôn xuống, ngậm lấy nốt ruồi bí mật không ai biết kia vào.
Cảm giác ấm áp dính nhớp lên chỗ da thịt đó, hệt như thể nơi bí mật nhất cũng bị người ta xâm chiếm, cuối cùng, đôi mắt đỏ hoe của Đàn Linh rơi lệ.
“…Đẹp thật.”
Người đàn ông vừa nhấc eo di chuyển, tấn công thịt huyệt non mềm tê dại kia, vừa hôn lên chỗ da bên eo cậu.
Ngay vào lúc chớp nhoáng này, hình như Đàn Linh nhớ tới chuyện gì đó, cậu nhắm mắt lại, giọng nhỏ đến mức khó mà nghe được, “Đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, đúng không?”
Alpha chợt khựng lại, không nhúc nhích.
“Em còn nhớ à?”
Giọng của người đàn ông có vẻ rất quái dị.
“Tôi nhớ rõ ánh mắt của anh.”
Đàn Linh lạnh nhạt nói.
“Đúng thế, rất lâu trước kia, chúng ta từng gặp nhau một lần.” Alpha thừa nhận rất nhanh, hắn vuốt ve bờ môi căng mọng của Đàn Linh, động tác dưới eo càng lúc càng nhanh, “Trùng hợp ghê nhỉ?”
Trong từng cú va chạm kịch liệt như ác mộng không điểm dừng, Đàn Linh chỉ cảm thấy mọi thứ đều hỗn loạn, cả người cậu vô cùng đau đớn mệt mỏi.
Cậu kiệt sức nhắm mắt lại.
Như thể thanh kiếm Damocles treo trên đầu cậu đã hoàn toàn rơi xuống, trong lúc thân thể hoàn toàn bài xích, đau đớn và buồn nôn, cậu lại cảm thấy được tinh thần bế tắc.
Tựa như con mồi không thể ngủ yên hằng đêm cuối cùng cũng nghe được tiếng súng quyết định.
Bị người ta cưỡиɠ ɖâʍ là cơn ác mộng thứ hai, mà người bị hại trong cơn ác mộng thứ nhất đã trả lại món nợ kia cho cậu.
Chẳng biết Đàn Linh đã nằm trong bóng đêm bao lâu, cậu cứ nằm dưới đất, hàng mi dày nhẹ nhàng khép chặt.
Trong đôi mắt màu nâu sẫm chỉ có sự yên lặng.
Omega ngất di hệt như một con búp bê xinh đẹp lạnh lẽo, chỉ là những dấu vết nhỏ và miệng huyệt sưng đỏ phá hủy mỹ cảm, lộ ra sự thật trần trụi là cậu bị quấy rối.
Một bên mắt cá chân và cổ tay bị giữ chặt, đủ khiến cả người Đàn Linh run rẩy.
Người đàn ông ác ý không hề lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hắn bắn vào bên trong, để nó nằm trong lối vào, cảm giác kẹt cứng khó chịu nhắc nhở cậu đã bị người ta chiếm lấy.
Tuyến thể bị cắn lần đầu tiên cùng với cửa khoang sinh sản bị phá vỡ khiến cả người cậu bủn rủn, cậu không được Alpha liếʍ láp an ủi, sẽ cảm thấy bất lực và lo âu. Đây là một loại bản năng sinh lý, khiến Đàn Linh mơ màng khép mi lại, giống như sắp ngủ thϊếp đi.
Thân thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì lần đầu tiên lại nóng lên vì bị kí©ɧ ŧìиɧ.
Kỳ phát tình sắp tới gần, lần này rõ ràng cậu sẽ không được dán miếng ức chế gì nữa.
Omega là sinh vật nhạy cảm như thế, thể chất của cậu rất yếu ớt, nên được cưng chiều nâng niu chứ không phải tuyến thể bị phá trong ngay lần đầu tiên, hệt như chiếc giày cũ bị vứt bỏ, ném thẳng xuống đất.
Khác với tính chất sinh sản trong thế giới sinh vật – giống cái thường hung dữ hơn giống đực, trong giai đoạn đầu của tiến hóa, Omega loài người chính là sinh vật xinh đẹp được nuôi nhốt. Thời gian dần trôi qua, bọn họ sẽ tiến hóa bản năng mới tự bảo vệ mình.
Nếu bản thân Omega không muốn mang thai, dưới sự dẫn dắt của những thay đổi hormone chủ quan, bọn họ sẽ không mang thai. Tế bào trong cơ thể sẽ coi tϊиɧ ŧяùиɠ đi vào là dị thể bên ngoài, còn sốt cao bị bệnh vì liên tục bài xích vật lạ.
Chỉ khi xác nhận cả hai người cùng yêu nhau, cùng vào kỳ phát tình thì mới có chuyện mang thai.
Trong bóng tối, nửa bên mặt xinh đẹp như ngọc của Đàn Linh chẳng có chút cảm xúc gì, cậu đè lên bụng mình, nhắm mắt lại.
Trong phòng khá là ấm áp, nhưng cũng chỉ vừa phải mà thôi. Đàn Linh nhờ vào cảm giác hơi nóng lên và dần mát đi của sàn nhà, đoán xem đây là ngày hay đêm.
Chỉ trong mười mấy tiếng ngắn ngủi, người đàn ông còn quay về làm thêm một lần, gần như có thể nói là một trận làm nhục. Trong bóng tối, Alpha hệt như cái bóng, bóp đầṳ ѵú để trút ra mọi thứ, lại bắn vào trong thêm một lần rồi chuẩn bị ngừng lại, bỏ đi.
Lúc này, Đàn Linh tranh thủ hỏi một chuyện, “…Người kia cho anh bao nhiêu thời gian?”
Ở nơi tối tăm, Alpha nghiêng đầu, “Còn phải xem cách chết của em có khiến hắn hài lòng hay không.”
Hắn mỉa mai.