Mắt thấy Hoang Long đang bay tới với tốc độ kinh người, ngay cả Đỗ Mục trưởng lão cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch. Thân là cường giả Hóa Nguyên Cảnh nên hắn đã có thể bước đầu cảm nhận được sức mạnh của trời đất, so với Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn thì hắn càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Hoang Long hơn ai hết!
Đỗ Mục trưởng lão phát ra âm thanh từ cổ họng của mình, có hơi run rẩy: “Lâm Huyền, nó đang đuổi theo ngươi à?”
Lâm Huyền ừ một tiếng.
“Ta cướp đồ của nó.”
Đỗ Mục trưởng lão không biết Lâm Huyền đã cướp bảo vật gì của Hoang Long, nhưng hắn thật sự không thể tin được Lâm Huyền đã sống sót chạy thoát như thế nào.
Xa Long Quân lộ ra vẻ tuyệt vọng: “Chúng ta chết chắc rồi!”
Mặc dù Hoang Long chỉ còn lại linh hồn, nhưng thực lực của nó vẫn dũng mãnh hơn võ giả Hóa Nguyên Cảnh rất nhiều, cho dù Đỗ Mục trưởng lão có đến trợ giúp đi chăng nữa thì e là kết cục sẽ lại có thêm một người chết.
Đỗ Mục trưởng lão cắn răng nói: “Các ngươi mau đi đi, ta giữ chân nó một chút!”
Nghe giọng Đỗ Mục trưởng lão truyền đến, Lâm Huyền có chút cảm động. Trong bốn người bọn họ, Đỗ Mục trưởng lão là người có thực lực mạnh nhất, nếu hắn muốn chạy trốn thì nói không chừng thật sự có cơ hội. Nhưng hắn lại lựa chọn nhường cơ hội đó lại cho ba đệ tử, còn bản thân thì đi đánh một trận với Hoang Long. Đó là một trưởng lão tốt.
Lâm Huyền không chạy, Hoang Long xông tới đây cũng là vì hắn, nếu phải ở lại chống cự thì hắn là người ở lại mới đúng.
“Bá Thể Thần Công chỉ tăng cường sức mạnh thân thể của ta chứ hồn lực thì không. Dù thân thể có mạnh hơn nữa, nhưng nếu linh hồn bị xé rách thì chỉ còn lại một cái xác rỗng mà thôi.”
“Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đánh một trận với Hoang Long đây?”
Bỗng nhiên, Lâm Huyền nghĩ ra một ý.
“Lần nào ta tiến vào Thần Sơn cũng đều tiêu hao hồn lực. Nói cách khác, bên trong Thần Sơn có thể dung nạp linh hồn! Nếu như có thể vây khốn Hoang Long vào bên trong Thần Sơn thì có lẽ ta sẽ mượn sức mạnh của Thần Sơn mà chiến đấu được với nó!”
Trong đầu Lâm Huyền xuất hiện một ý nghĩ lớn mật, hay thậm chí là điên cuồng. Hắn nói với Đỗ Mục trưởng lão đang đứng một bên: “Đỗ Mục trưởng lão, ngươi có thể dẫn ta tới gần Hoang Long hay không?”
Với thực lực trước mắt của hắn thì còn chưa kịp tới gần Hoang Long là đã bị linh hồn trùng kích gϊếŧ chết rồi. Đỗ Mục trưởng lão bị lời nói của Lâm Huyền dọa cho sợ, bây giờ chạy còn không kịp, thế mà Lâm Huyền lại còn muốn tới gần Hoang Long sao? Chẳng lẽ hắn điên rồi ư?
Lâm Huyền trầm giọng nói: “Không có thời gian giải thích nữa đâu!”
Nhớ tới Lâm Huyền đã từng tạo ra một kỳ tích khác, Đỗ Mục trưởng lão lựa chọn tin tưởng Lâm Huyền.
“Được rồi!” Hắn nắm lấy bả vai của Lâm Huyền rồi lập tức biến mất tại chỗ.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Huyền cảm thụ được tốc độ đáng sợ của cường giả Hóa Nguyên Cảnh, nhưng lúc trước đều là ở Luyện Thể Cảnh, khi ấy hắn chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt chợt lóe lên, không thấy rõ cái gì cả. Hiện tại hắn đã nhanh như Tụ Khí Cảnh rồi nên cuối cùng cũng có thể thấy rõ khung cảnh trước mắt thay đổi như thế nào.
Đỗ Mục trưởng lão mượn địa thế trong Hoang Sơn Mạch, dùng tốc độ kinh người chạy về phía Hoang Long! Có lẽ tốc độ của hắn không bằng Hoang Vương Châu Ngô, nhưng lại linh hoạt và đa dạng hơn. Đỗ Mục trưởng lão cách Hoang Long càng ngày càng gần. Hoang Long mở to cái miệng của nó ra.
Lâm Huyền vội vàng nhắc nhở: “ Cẩn thận! Đó là một cú tấn công vào linh hồn!”
Hồn lực chấn động kịch liệt, vọt tới Đỗ Mục trưởng lão, Đỗ Mục trưởng lão cười lạnh một tiếng rồi lập tức thi triển trận pháp, nghiêng người né tránh. Lâm Huyền nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt Đỗ Mục trưởng lão trở nên hơi trắng bệch. Tuy rằng Đỗ Mục trưởng lão né được đòn tấn công linh hồn chính diện nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng. Hồn lực đáng sợ của Hoang Long khiến Đỗ Mục trưởng lão bị nội thương không nhẹ. Nếu lại thêm một kích nữa thì e rằng hắn cũng sẽ bại.
Lâm Huyền âm thầm nắm chặt nắm tay, chỉ cần hắn có thể đυ.ng phải Hoang Long là có thể đánh một trận rồi! Khi Đỗ Mục trưởng lão cách Hoang Long còn có trăm thước thì Hoang Long lại lần nữa mở to miệng. Khoảng cách gần như vậy, cho dù là Đỗ Mục trưởng lão đi chăng nữa thì cũng không thể tránh được!
Đúng lúc này, Lâm Huyền bỗng nhiên phát hiện, Đỗ Mục trưởng lão tung người nhảy lên, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một dòng sông dài. Lâm Huyền mừng rỡ chạy về phía dòng sông nọ, đây là do Đỗ Mục trưởng lão cố ý làm! Trong tay Đỗ Mục trưởng lão xuất hiện một thanh trường kiếm lóng lánh bén ngót.
“Lâm Huyền, đứng vững vào!” Vừa dứt lời, thanh trường kiếm đã chém một trảm, dòng sông kỳ lạ đột nhiên biến đổi, nước vốn chảy về phía trước bây giờ bỗng nhiên hóa thành hai cột nước phóng lên trời. Hai cột nước này cuốn vào nhau, tạo thành một con Giao Long nước!
“Thủy Long Kiếm Pháp!” Với tu vi của Đỗ Mục trưởng lão, thi triển ra Thủy Long Kiếm Pháp thật sự mạnh hơn Dịch Thiên Vũ thi triển kiếm pháp gấp trăm lần!
Giao Long gầm thét, lao về phía Hoang Long.
Chỉ có hồn lực mới có thể đả thương linh hồn. Đỗ Mục trưởng lão thi triển Thủy Long kiếm pháp cũng không phải để chiến đấu với Hoang Long, mà là mượn lực để đưa Lâm Huyền lên cao. Tay kia của hắn dồn hết sức ném Lâm Huyền lên, Lâm Huyền giẫm hai chân lên đầu Giao Long, mượn thế xông về phía Hoang Long. Giao Long đâm xuyên qua thân thể Hoang Long, không tạo thành bất cứ thương tổn gì. Nhưng Lâm Huyền thì đã ở lại trong thân thể Hoang Long rồi.
Trong nháy mắt xông vào thân thể Hoang Long, Lâm Huyền phảng phất như một giọt mưa rơi xuống biển rộng, trong nháy mắt đã bị hồn lực tấn công làm hắn đánh mất chính mình. Tại thời khắc mấu chốt, hắn dùng sức cắn đầu lưỡi, dựa vào cơn đau nhức mà tỉnh táo lại một lần nữa. Lâm Huyền ra sức làm ý thức của mình chìm vào trong Thần Sơn. Ngay lúc mở cửa Thần Sơn ra, hắn dùng hồn lực của mình lôi kéo Hoang Long, kéo nó cùng vào bên trong Thần Sơn.
Hoang Long rít gào trên Thần Sơn rồi nhào về phía rừng. Lâm Huyền bộc phát toàn bộ hồn lực, rót vào bên trong Thần Sơn. Hồn lực của hắn tràn lên từng bậc đá trong Thần Sơn, linh vị trên bậc đá bỗng lóe lên luồng sáng chói mắt. Một bóng hình của một vị đại đế hiện ra. Bảy mươi bậc đá dần được thắp sáng, linh hồn của mấy ngàn đại đế bị đánh thức, bọn họ không giận nhưng uy nghiêm cũng đủ để khiến kẻ khác phải run sợ, khí thế cuồng bạo bao trùm toàn bộ Thần Sơn!
Lâm Huyền kiệt sức, hắn dùng hết sức lực cuối cùng giật dữ quát: “Khẩn cầu các vị đại đế chém gϊếŧ Hoang Long!”
Giọng nói của hắn vừa dứt, một vị đại đế đã lập tức bay lên trời rồi dùng một chưởng đánh về phía đầu của Hoang Long. Tuy rằng vị đại đế này chỉ còn tàn hồn, khí thế yếu hơn lúc còn sống rất nhiều, thế nhưng khi hắn phô bày sức mạnh của mình ra thì nó vẫn đủ để có thể hủy trời diệt đất! Khi còn sống hắn là cường giả trong thiên địa, sau khi chết đi dĩ nhiên là hồn thiêng trong thiên địa!
Linh hồn của Hoang Long hung hăng run lên, trong miệng nó phát ra tiếng gầm gừ giận dữ. Nó rất tức giận. Nó bị chọc giận, và còn cả mấy ngàn đại đế bị Lâm Huyền triệu hồi ra nữa!
Thần Sơn, nơi đây là lăng mộ của những cường giả nhân tộc đã chết triệu năm qua, bọn họ quyết không cho phép một con súc sinh dám ở đây khinh nhờn!
Ngàn vị đại đế đồng thời đánh về phía Hoang Long, linh hồn cuồng bạo tấn công, bao trùm cả tòa Thần Sơn. Lâm Huyền tận mắt nhìn thấy, chỉ trong nháy mắt mà linh hồn của Hoang Long đã lập tức bị xé thành từng mảnh nhỏ! Trong lòng Lâm Huyền vô cùng rung động, nhìn thấy mấy ngàn đại đế ra tay, hắn mới hiểu được sức mạnh của mình là nhỏ bé đến nhường nào.
“Ta nhất định phải mạnh hơn nữa!”
Mảnh vỡ linh hồn của Hoang Long rơi từ trên trời xuống, phần lớn mảnh vỡ đều đã bị Thần Sơn hấp thu, còn lại thì bị Lâm Huyền rót vào linh hồn. Hồn lực tinh khiết, không cần luyện hóa đã lập tức bị Lâm Huyền hấp thu.
Hắn có thể cảm nhận được linh hồn của mình đang trở nên mạnh mẽ hơn!
Bậc thềm đá thứ bảy mươi mốt được thắp sáng. Ánh sáng lao lên trên với tốc độ đáng kinh ngạc. Bậc bảy mươi hai, bậc bảy mươi ba, bậc bảy mươi bốn… Cuối cùng, bậc thang đá đã được kích hoạt hoàn toàn, dừng ngay tại bậc thứ một trăm.