“Thân thể thật mạnh mẽ!” Nhìn tấm thép hình bánh trong lòng bàn tay, Lâm Huyền quá đỗi mừng rỡ. Sức mạnh thân thể lúc này đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn, chỉ sợ đến cả Kinh Hồng Kiếm thổi lông chém một cái cũng sẽ không chém đứt được da thịt của hắn.
“Sức mạnh thân thể hiện tại của ta đã hoàn toàn không thua gì yêu thú Tụ Khí Cảnh tầng ba sau khi biến thành rồng rồi, thậm chí không cần dùng đến võ kỹ là ta đã có thể đánh chết chúng!” Lâm Huyền tràn ngập tự tin vào bản thân, chỉ cần Hoang Long không tự mình đuổi theo thì cho dù có một vạn yêu thú vây đuổi chặn đường đi chăng nữa, hắn cũng có thể đuổi gϊếŧ ra Hoang Sơn Mạch.
Không chỉ tăng cường thân thể, mà cả tu vi của Lâm Huyền cũng đã tăng lên đến đỉnh phong Tụ Khí Cảnh tầng một. Nhưng đáng tiếc là Lâm Huyền muốn tăng cảnh giới lên thì nhất định phải tiếp tục hoàn thiện Thần Đạo Công Pháp.
“Đến lúc đi rồi!” Lâm Huyền đứng dậy, ôm lấy Bạch Linh Nhi rồi nhanh chóng rời khỏi Hoang Sơn mạch. Sau khi tu luyện Bá Thể Thần Công, bây giờ đến cả tốc độ của hắn cũng tăng lên không ít. Nếu như lại giao thủ với Hắc Phong Báo thì mặc dù Lâm Huyền không cần tiết nguyên khí ra ngoài, hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại nó.
Dọc theo đường đi, Lâm Huyền nhìn thấy rất nhiều thú triều cổ xưa đang tìm kiếm hắn và Bạch Linh Nhi khắp núi. Lâm Huyền có Thần Đạo Bộ Pháp ẩn giấu hơi thở nên có thể dễ dàng tránh thoát. Nhưng mà số lượng yêu thú lại thật sự quá nhiều, cuối cùng Lâm Huyền vẫn bị phát hiện. Chỉ có một con yêu thú ngăn cản hắn, nhưng mà dáng vẻ của con yêu thú này lại khiến cho Lâm Huyền và Bạch Linh Nhi cảm thấy lo lắng.
Con yêu thú trước mắt này chính là con đã từng hành động với bọn họ, là thuộc hạ của Hoang Vương. Lâm Huyền đã từng tìm được ghi chép về nó ở trong bí tịch Thần Sơn.
“Quy Sư!”
“Quy Sư, yêu thú Tự Khí Cảnh, bản thể là yêu thú hình sư tử, nó vừa có cả sức mạnh lẫn tốc độ, trên lưng có mai rùa, cứng rắn vô cùng!”
Mắt của Quy Sư đã hóa thành con ngươi rồng màu nâu sẫm, không còn nghi ngờ gì nữa, nó đã bị khống chế. Bạch Linh Nhi sốt sắng nói: “Lâm Huyền, Quy Sư thúc thúc là thuộc hạ của nghĩa phụ, là thuộc hạ có thực lực mạnh nhất, ngươi nhất định phải cẩn thận đấy!”
Lâm Huyền đã từng chứng kiến qua tốc độ của Quy Sư, thật sự là nhanh như tia chớp vậy. Mặc dù hắn có thi triển Thần Đạo Công Pháp đi nữa thì cũng khó có thể thoát khỏi, hơn nữa còn dễ dàng bị những yêu thú khác phát hiện, thậm chí còn bị hãm sâu vào thú triều. Lựa chọn duy nhất của hắn bây giờ chính là đánh bại Quy Sư trước khi thú triều đến.
“Yêu thú Tụ Khí Cảnh tầng tám!”
Lâm Huyền nghiêm túc hẳn lên, sự chênh lệch giữa cảnh giới của hắn và Quy Sư là quá lớn, cho dù có thi triển Bạo Nguyên Thuật đi nữa thì cũng không chắc có thể đánh bại được nó.
Lâm Huyền đặt Bạch Linh Nhi từ trong ngực xuống: “Trốn xa một chút!”
Chờ Bạch Linh Nhi chạy đi rồi, Lâm Huyền mới triệu hồi Kinh Hồng Kiếm ra rồi bắt đầu ra tay đầu tiên.
“Đoạn Mộng Kiếm Pháp!” Trên mũi Kinh Hồng Kiếm ánh lên tia sét, chém về phía Quy Sư. Quy Sư không né tránh, nó xoay người một cái, dùng lưng mình chặn lại thanh kiếm của Lâm Huyền.
“Choang!” Kinh Hồng Kiếm chém vào lưng của Quy Sư, phát ra âm thanh kim loại va chạm. Lâm Huyền chỉ cảm thấy cổ tay tê dại vô cùng, thiếu chút nữa đã đánh rơi Kinh Hồng Kiếm xuống đất.
“Mai rùa cứng thật!” Lâm Huyền nhìn thấy rõ, nơi mà Kinh Hồng Kiếm chém xuống kia không hề có bất kỳ dấu vết nào. Lúc này Lâm Huyền đổi chiêu, hắn chém thêm một kiếm nữa! Chém thẳng vào đầu của Quy Sư. Tuy rằng Quy Sư là thuộc hạ trung thành của Hoang Vương nhưng vì thực lực hai bên quá mức chênh lệch nên hắn không thể có bất kỳ băn khoăn gì được, nếu không thì cả hắn và Bạch Linh Nhi đều sẽ phải chết.
Nhát kiếm thứ hai của Lâm Huyền chém vào khoảng không!
Quy Sư biến hóa thân hình, một đầu của nó húc vào ngực của Lâm Huyền! Với sức mạnh của yêu thú Tụ Khí Cảnh tầng tám thì chỉ sợ là Lâm Huyền sẽ bị đâm chết mất, ít nhất cũng phải bị gãy xương sườn. Nhưng mà Lâm Huyền chỉ bị đánh bay ngược ra ngoài, đập nát mình vào một gốc đại thụ, rất nhanh hắn đã đứng lên lại lần nữa. Lâm Huyền đưa tay sờ sờ ngực mình… Không có chút cảm giác đau đớn nào.
“Đây là… Bá Thể sao?”
Quy Sư xông lên lần thứ hai, ánh mắt Lâm Huyền lóe lên tia sáng, trên mặt lộ ra vẻ tự tin.
Thân thể của yêu thú mạnh lắm sao? Nhưng còn lâu hắn mới chịu thua.
Lâm Huyền biết Đoạn Mộng Kiếm Pháp vô dụng với Quy Sư nên cũng dứt khoát thu hồi Kinh Hồng Kiếm lại. Hắn thi triển Thần Đạo Công Pháp, cũng không phải là để tránh né đòn công kích của Quy Sư mà là muốn xông về phía nó!
Một người một yêu, mạnh mẽ đυ.ng vào nhau!
Sau khi tu luyện Bá Thể Thần Công, Lâm Huyền cũng không biết sức mạnh của mình đã đạt tới bao nhiêu, nhưng vào giờ, hai tay hắn đang ôm lấy đầu Quy Sư. Một người một yêu lại không bằng nhau, ai cũng không làm gì được ai. Quy Sư mở cái miệng rộng của nó ra, hàm răng bén nhọn cắn vào cánh tay của Lâm Huyền. Nhưng mà mặc cho nó dùng sức thế nào đi nữa thì cũng không thể cắn xuyên thân thể của Lâm Huyền được.
Lâm Huyền thầm nghĩ trong lòng: “Cứ đánh như thế này thì mình và Quy Sư rất khó có thể phân thắng bại, nhất định phải nghĩ ra biện pháp tạm thời vây khốn nó mới được!”
Hắn vội vàng nói với Bạch Linh Nhi: “Gần đây có hang núi nào hay không?”
Giọng nói của Bạch Linh Nhi vang lên trong đầu Lâm Huyền: “Đi thẳng một dặm về hướng đông sẽ có một hang núi!”
Lâm Huyền mừng rỡ, trong lòng đã có biện pháp. Hắn đột nhiên bộc phát ra một cỗ sức mạnh, ném Quy Sư ra ngoài rồi chạy về phía đông. Quy Sư giận dữ nhanh chóng đuổi theo. Khoảng cách một dặm đối với Lâm Huyền mà nói là có thể chạy tới đó trong chớp mắt, quả nhiên trên vách đá có một cái hang động. Lâm Huyền không chút do dự mà xông vào! Quy Sư cũng không chần chừ gì mà đuổi theo!
Lâm Huyền nhảy xuống từ đỉnh hang, hắn vừa vọt vào trong hang động là đã lập tức nhảy lên cao, bắt lấy tảng đá lồi ra trên đỉnh rồi nâng người lên. Trong lúc đó, hắn cũng ẩn giấu hơi thở của mình đi. Quy Sư bị lừa, vẫn cứ chạy vào trong đuổi theo. Lâm Huyền lại triệu hồi Kinh Hồng Kiếm ra một lần nữa.
“Đoạn Mộng Kiếm Pháp!”
Tia sét lóe lên trong hang động, âm thanh ầm ầm vang dội, cửa hang bị sụp đổ, đá tảng thi nhau rơi xuống. Quy Sư bị nhốt trong hang, với cảnh giới của nó thì nhất định có thể chạy thoát được, nhưng phải cần thời gian, chờ đến khi ra được rồi thì Lâm Huyền cũng đã rời đi từ lâu.
Lâm Huyền vội vã chạy về, dẫn theo Bạch Linh Nhi tiếp tục đi về phía trước. Rất nhanh bọn họ đã đi tới chỗ Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn đang ẩn thân. Điều làm hắn bất ngờ chính là ngoại trừ hai người kia ra thì còn có một người nữa.
“Đỗ Mục trưởng lão?”
Đỗ Mục trưởng lão nhìn thấy Lâm Huyền, nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm: “Ta đã nghe bọn họ nói qua mọi chuyện rồi, còn đang chuẩn bị đi cứu ngươi đây.”
Trước khi chứng kiến được Hoang Long đáng sợ đến nhường nào thì khi nhìn thấy Đỗ Mục trưởng lão, một cao thủ Hóa Nguyên Cảnh, ắt hẳn Lâm Huyền sẽ rất mừng rỡ. Nhưng cái chết của Hoang Vương Châu Ngô đã khiến Lâm Huyền nhận ra, võ giả Hóa Nguyên Cảnh có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là con kiến hôi trước mặt Hoang Long mà thôi.
Lâm Huyền vội vàng nói: “Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện, chúng ta phải nhanh chóng rời đi!”
Đỗ Mục trưởng lão hỏi: “Lâm Huyền, có phải ngươi đã phát hiện ra cái gì rồi không?”
“Vừa đi vừa nói!”
Thấy Lâm Huyền nghiêm túc, Đỗ Mục trưởng lão cũng không tiếp tục hỏi nữa. Bốn người một thú vừa ra khỏi nơi ẩn thân thì một tiếng long ngâm kinh động trời đất đã vang lên từ phía xa.
“Hỏng rồi, trốn không thoát!”
Bóng hình Hoang Long xuất hiện ở phía xa, nó đang đuổi theo bọn họ!
Nhìn Hoang Long mở rộng hai cánh phảng phất như muốn hủy trời diệt đất, trong lòng ba người Đỗ Mục trưởng lão hung hăng run lên! Hiện tại, rốt cuộc Đỗ Mục trưởng lão cũng đã hiểu vì sao Lâm Huyền lại để lời lại trong thư rằng nếu như không có cách nào ngăn cản biến cố ở Hoang Sơn Mạch thì toàn bộ Càn Châu đều phải bị hủy diệt rồi.
Thượng Cổ Hoang Long, thực lực của nó có thể phá trời diệt đất!