Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 123: Liên tiếp đột phá

Một trăm bậc đá trước Thần Sơn, tất cả đều được thắp sáng, càng ngày càng nhiều bóng hình đại đế xuất hiện trên linh vị.

Lâm Huyền cúi chào các vị đại đế: “Cảm tạ chư vị đại đế đã ra tay trượng nghĩa!”

Sau đó hắn cúi đầu sâu sắc: “Lâm Huyền biết rõ thực lực bản thân thấp kém, muốn trở nên mạnh mẽ, khẩn cầu các vị đại đế hoàn thiện Thần Đạo Công Pháp!”

Lâm Huyền vừa dứt lời, một vị đại đế đã mở miệng nói: “Tụ Khí Cảnh tầng hai, phạm vi nguyên khí tiết ra ngoài tăng lên ba mươi thước, nhưng bước đầu cũng có thể mượn binh khí để tăng cường uy lực, như kiếm khí hay đao khí!”

Ngay sau đó, vị đại đế thứ hai cũng nói: “Tụ Khí Cảnh tầng ba, phạm vi nguyên khí tiết ra ngoài tăng lên thành một trăm thước. Trong vòng năm thước, cho dù có là một hạt bụi đi nữa cũng đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng!”

Vị đại đế thứ ba…

Vị đại đế thứ tư…



Đại đế luận đạo!

Lâm Huyền cũng không biết có bao nhiêu đại đế tham gia thảo luận, hắn hoàn toàn trầm mê vào bên trong đó, như si như say. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại thì Thần Sơn đã yên tĩnh trở lại. Trước người hắn bỗng xuất hiện một quyển bí tịch màu vàng trôi lơ lửng.

Thần Đạo Công Pháp cấp hai!

Cái khác biệt chính là quyển bí tịch này dày hơn bí tịch lúc trước rất nhiều. Trải qua đại đế luận đạo, cấp bậc của Thần Đạo Công Pháp cấp hai đã tăng lên tới Huyền Giai cấp ba.

Ngược lại, tu vi của Lâm Huyền cũng đã tăng được lên tới Tụ Khí Cảnh tầng ba rồi!



Trong hiện thực, Lâm Huyền đã hôn mê hết một ngày một đêm. Trong quãng thời gian một ngày một đêm này, Bạch Linh Nhi canh gác cho Lâm Huyền, một tấc cũng không rời. Đỗ Mục trưởng lão thì ở một bên tu luyện, sắc mặt của hắn trắng bệch, bị Hoang Long tấn công linh hồn hai lần, còn có thể sống sót được cũng là do tu vi của hắn mạnh mẽ. Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn thì đang vì hắn và Lâm Huyền mà hộ pháp.

Xa Long Quân nói: “Lâm Huyền đυ.ng phải Hoang Long, Hoang Long lập tức biến mất không thấy đâu, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?”

Mộ Dung Giai Văn lắc đầu, nàng cũng không rõ lắm.

“Lâm Huyền đã hôn mê gần hai ngày rồi, khi nào hắn mới có thể tỉnh lại đây?”

Không biết từ khi nào mà Lâm Huyền đã trở thành người đáng tin cậy nhất với nàng, Lâm Huyền hôn mê, Mộ Dung Giai Văn không có một chút cảm giác an toàn nào cả.

Xa Long Quân an ủi nói: “Yên tâm, hắn mạnh cỡ nào ngươi cũng đã thấy rồi đấy, sẽ sớm tỉnh lại thôi!”

Mộ Dung Giai Văn khẽ hé môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị một cỗ nguyên khí dao động mạnh mẽ làm cho sợ hãi. Nàng và Xa Long Quân vốn tưởng rằng có yêu thú tập kích nên đã vội vàng đề phòng, nhưng sau đó lại giật mình phát hiện, cỗ nguyên khí dao động đó là từ người Lâm Huyền phát ra.

Lâm Huyền ở trong Thần Sơn nghe các vị đại đế luận đạo, vô thức vận chuyển Thần Đạo Công Pháp. Lúc trước Lâm Huyền hấp thu nguyên dịch trong yêu đan của Hoang Vương, khiến cho cảnh giới của hắn đạt tới đỉnh phong Tụ Khí Cảnh tầng một. Giờ phút này, cấp bậc của Thần Đạo Công Pháp tăng lên, dường như là trong nháy mắt, hắn đã lập tức đột phá!

Khí thế cuồng bạo bộc phát ra từ trên người Lâm Huyền. Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn ở bên cạnh hắn đến đứng cũng không vững.

Đột phá đến Tụ Khí Cảnh tầng hai, chỉ mới bắt đầu, thoáng cái nguyên khí trời đất xung quanh Lâm Huyền đều tụ lại đây. Lỗ chân lông toàn thân Lâm Huyền mở ra, bắt đầu điên cuồng hấp thu nguyên khí.

“Chúng ta cách xa ra một chút!”

Không riêng gì hai người bọn họ, ngay cả Bạch Linh Nhi cũng rời xa Lâm Huyền, trong lòng nó chấn động, trực giác nói cho nó biết nếu tiếp tục ở lại bên cạnh Lâm Huyền nữa thì chỉ sợ bản thân sẽ bị ngộ thương, hay thậm chí là ngộ sát.

Ngay cả Đỗ Mục trưởng lão cũng tỉnh lại từ trong tu luyện, hắn đi tới bên cạnh Mộ Dung Giai Văn.

Mộ Dung Giai Văn vô cùng lo lắng: “Động tĩnh của Lâm Huyền sẽ càng lúc càng lớn, e rằng hành tung của chúng ta sẽ không thể gạt được đám yêu thú trên khắp cả núi mất.”

Sắc mặt Xa Long Quân trắng bệch, vừa nghĩ đến thú triều đáng sợ là lòng hắn lập tức run rẩy.

Chỉ có mỗi Đỗ Mục trưởng lão là không có lo lắng gì, nhưng cũng không phải vì thực lực của hắn mạnh mẽ mà không sợ thú triều.

“Lâm Huyền bỗng nhiên tăng cảnh giới, cũng không phải là đột phá ngoài ý muốn, nếu như ta đoán không sai thì trong trận chiến với Hoang Long, hắn thắng rồi!”

Lâm Huyền thắng sao?

Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy được vẻ khϊếp sợ trên mặt đối phương.

Ngay cả Bạch Linh Nhi cũng lộ ra biểu cảm không dám tin.

Đến hai đại cường giả Hóa Nguyên Cảnh như Hoang Vương và Đỗ Mục trưởng lão cũng phải cảm thấy tuyệt vọng khi đối đầu với Hoang Long, vậy thì rốt cuộc Lâm Huyền đã thắng như thế nào chứ?

Mộ Dung Giai Văn đưa ra nghi vấn này, Đỗ Mục trưởng lão chỉ biết cười khổ: “Các ngươi không cần hỏi ta, ta cũng không biết đâu. Tiểu tử này, trên người hắn có quá nhiều bí mật!”

Đỗ Mục trưởng lão nghĩ thầm: “Rốt cuộc thì cao nhân phía sau Lâm Huyền phải mạnh đến cỡ nào mới có thể dạy ra một đệ tử yêu nghiệt như thế!”

Xa Long Quân thở phào nhẹ nhõm: “Nếu Hoang Long đã chết, vậy chẳng phải yêu thú trong núi Hoang Mạch này đã thoát khỏi khống chế rồi sao?”

Quả nhiên, thời gian liên tục trôi qua ba nén nhang nhưng bọn họ không thấy có một con yêu thú nào tới gần. Lâm Huyền tu luyện tạo ra động tĩnh càng lúc càng lớn, nguyên khí cuồng bạo lại hình thành lốc xoáy bao phủ lấy thân hình Lâm Huyền.

Nửa ngày trôi qua, chỉ nghe thấy từng tiếng ầm ầm trầm đυ.c phát ra từ cái vòi rồng kia, cỗ khí thế cuồng bạo lần này còn hơn cả lúc trước Lâm Huyền đột phá, hóa thành lốc xoáy hướng ra xung quanh.

Nếu không phải Đỗ Mục trưởng lão ra tay ngăn cản một chút thì cả Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn cùng với Bạch Linh Nhi đều đã bị luồng khí thế này hất bay.

Ánh mắt của Đỗ Mục trưởng lão rung động.

Tụ Khí Cảnh tầng ba!

Lâm Huyền lại đột phá lần nữa!

Trong vòng một ngày mà cảnh giới của hắn đã liên tục tăng lên hai tầng, loại tốc độ này thật sự là quá đáng sợ rồi!

Đỗ Mục trưởng lão vô cùng thán phục trong lòng: “Đúng là ta đã tận mắt chứng kiến một tuyệt thế thiên tài sinh ra và trưởng thành!”

Vì Càn Long Tông, hắn nhất định phải chiếu cố Lâm Huyền trước khi Lâm Huyền có đủ sức mạnh mới được. Đỗ Mục trưởng lão quay đầu nghiêm túc nói với Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn: “Chuyện xảy ra trong Hoang Sơn Mạch, các ngươi tuyệt đối phải im lặng không được nói cho ai. Nếu có trưởng lão tông môn đến hỏi thì cứ bảo hắn đến tìm ta. Hiểu chưa?”

Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn đều không ngốc nên tất nhiên bọn họ lập tức đoán được ý của Đỗ Mục trưởng lão. Hai người đều thề thốt tuyệt đối sẽ không nói chuyện xảy ra trong Hoang Sơn Mạch này cho bất kỳ kẻ nào.

Sáng sớm hôm sau, lốc xoáy nguyên khí rốt cuộc cũng đã tiêu tán, Lâm Huyền mở mắt đứng dậy rồi thoải mái duỗi thắt lưng. Hắn phát hiện cả Đỗ Mục trưởng lão, Bạch Linh Nhi, Xa Long Quân và Mộ Dung Giai Văn đều dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn mình. Loại ánh mắt này phảng phất như đang nhìn thấy quái vật vậy.

“Các ngươi… Có chuyện gì vậy?”

Xa Long Quân cười khổ, thật đúng là nhân bỉ nhân khí tử nhân (*) mà, hắn đã từng là đệ tử thiên tài đứng thứ hai của Thất Kiệt ngoại môn, tràn đầy tự tin. Nhưng khi so sánh với Lâm Huyền thì tư chất của hắn thật sự là tầm thường như một hạt bụi vậy.

(*) 人比人气死人: Nhân bỉ nhân khí tử nhân là thành ngữ miêu tả bản thân ở một phương diện nào đó hoặc tất cả các phương diện đều không bằng người khác, không tốt như người khác, một loại dùng từ mang hơi hướng tự giễu.

Đỗ Mục trưởng lão mở miệng nói: “Nếu nguy hiểm của Hoang Sơn Mạch đã được giải trừ rồi, vậy chúng ta trở về tông môn đi!”

“Chờ một chút, ta còn có việc phải làm!”

Lâm Huyền bảo ba người Đỗ Mục trưởng lão chờ mình nửa ngày, sau đó hắn ôm lấy Bạch Linh Nhi rồi chạy về phía sâu trong Hoang Sơn Mạch. Hoang Long đã chết, nhưng Lâm Huyền vẫn chưa tìm kiếm trong hang ổ của nó. Trong bí tịch Thần Sơn có ghi chép rõ ràng, rồng ắt tàng bảo, phàm là hang rồng tất nhiên sẽ có bảo vật bên trong!

Đây chính là chiến lợi phẩm của hắn, Lâm Huyền sao có thể buông tha được đây chứ?

Trở lại hang rồng một lần nữa, Lâm Huyền nhìn khung cảnh trước mắt mà lòng chấn động mãnh liệt!