Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 86: Kinh Hồng Kiếm

Rất rõ ràng, điều mà Lâm Huyền nói không hề sai.

Thủ pháp luyện khí của luyện khí sư, hay thậm chí là thủ pháp luyện đan của luyện đan sư cũng giống như công pháp, võ kỹ của võ giả lúc tu luyện vậy, phân thành nhiều cấp bậc.

Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Muốn luyện chế binh khí Huyền cấp, đương nhiên phải dùng thủ pháp luyện khí Huyền cấp.

Nếu dùng thủ pháp luyện khí Hoàng cấp thì không nhất định có thể thành công.

Cho dù có thành công, thì phẩm chất cũng sẽ giảm xuống rõ rệt.

Lâm Huyền nhặt một mảnh kiếm Vong Xuyên bị hắn đập vỡ lúc nãy từ dưới mặt đất lên, đưa tới trước mặt Vương Lân trưởng lão.

“Ngươi chưa bao giờ đập vỡ binh khí mà chính mình luyện chế ra cả, hiện tại hãy nhìn kỹ xem, ngươi sẽ biết vấn đề nằm ở đâu.”

Vương Lân trưởng lão nhận lấy mảnh vỡ, vừa nhìn kỹ vào đã lập tức nhận ra vấn đề.

Ở trên mảnh vỡ, có những đường vân li ti mỏng hơn cả sợi tóc nhiều lần.

“Thấy rồi chứ? Những đường vân ấy là dấu vết lúc ngươi đập xuống lưu lại.”

“Luyện khí sư luyện chế binh khí, cho dù có đập xuống bao nhiêu lần, thì thứ sắt ấy cũng nên hoàn toàn hợp thành một thể mới phải.”

“Có đường vân, còn có khe hở, dù có nhỏ bao nhiêu cũng sẽ làm giảm sức chống đỡ của binh khí.”

“Để xuất hiện loại vấn đề này, chỉ có thể có một khả năng duy nhất mà thôi, chính là thủ pháp luyện khí quá thấp kém!”

“Vương Lân trưởng lão, kinh nghiệm luyện khí của ngươi phong phú, mặc dù là dùng thủ pháp luyện khí Hoàng cấp nhưng vẫn có thể luyện chế ra công pháp Huyền cấp, nhưng những binh khí đó, bên ngoài dát vàng nạm ngọc, bên trong lại rách rưới khó coi!”

Vương Lân trưởng lão bị một đệ tử dạy dỗ như thế nhưng lại không tài nào phản bác được, sắc mặt đỏ bừng, hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

Đỗ Mục trưởng lão nhịn không được mà nói: “ Vương lão, sao ngươi lại phạm phải sai lầm như thế này?”

Vương Lân trưởng lão thở dài một hơi: “Lão Đỗ, ngươi có điều không biết, Kiền Châu địa vực của ta tuy rộng mênh mông, nhưng so với cả đại lục lại nhỏ bé vô cùng, hiệp hội luyện khí của Kiền Châu chỉ là hiệp hội luyện khí cấp một, không có thủ pháp luyện khí cấp hai cho ta học tập.”

“Ta vốn định vài năm nữa sẽ rời khỏi Kiền Châu, tìm tới một hiệp hội luyện khí cấp hai, không ngờ rằng… ta đã sai rồi!”

Nói tới đây, hắn xấu hổ không chịu được mà nói với Lâm Huyền: “Trước đó ta nói chuyện quá đáng, xin ngươi tha thứ cho!”

Nếu có những người khác ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc há hốc mồm.

Đường đường là một trưởng lão mà lại đi xin lỗi một đệ tử ngoại môn ư?

Lâm Huyền đáp lại bằng một cái hành lễ của đệ tử, việc này xem như cho qua.

“Vương Lân trưởng lão, ta có thể mượn dùng hỏa lò, bàn đá và búa tạ này của ngươi hay không?”

“Ngươi muốn luyện khí ư?”

Lâm Huyền gật đầu, nếu nơi này không có binh khí nào khiến hắn vừa lòng, vậy thì hắn tự mình luyện chế cũng được.

Trải qua lần tranh luận vừa rồi, Vương Lân trưởng lão đương nhiên hiểu rằng bản lĩnh luyện khí của Lâm Huyền hơn xa hắn.

Hắn rất muốn quan sát xem, rốt cuộc là bản lĩnh luyện khí của Lâm Huyền cao bao nhiêu.

“Ngươi cứ tùy ý dùng những thứ kia.”

Lâm Huyền có được sự chấp thuận rồi thì cũng không khách khí nữa, hắn châm lửa trong lò lên, mang tới ba khối Tinh Thiết Thạch, ném vào trong lò lửa.

Vương Lân trưởng lão lặng lẽ hỏi Đỗ Mục trưởng lão.

“Lão Đỗ, rốt cuộc là tiểu tử mà ngươi mang đến này có lai lịch như thế nào vậy, không đơn giản nha!”

Đỗ Mục trưởng lão cười bất lực, kể cho Vương Lân trưởng lão nghe chuyện Lâm Huyền mới tới chỉ trong hai tháng, khiến Vương Lân trưởng lão há hốc mồm, tới tận khi tiếng búa đầu tiên vang lên mới có thể khép lại.

“Bang!”

Lâm Huyền lấy Tinh Thiết Thạch đã được nung đỏ từ lò lửa ra, bắt đầu tôi rèn.

Vương Lân trưởng lão mở to hai mắt quan sát, hắn muốn biết Lâm Huyền sẽ loại bỏ Lục Thạch như thế nào.

Nhưng động tác đầu tiên của Lâm Huyền lại suýt chút nữa khiến cho hắn cắn phải đầu lưỡi.

Lâm Huyền giơ cao búa tạ, dùng sức nện xuống.

Một tiếng “bang” vang lên, Tinh Thiết Thạch trên bàn đá… bị đánh bay.

Còn vừa vặn bay về phía Vương Lân trưởng lão và Đỗ Mục trưởng lão.

Cũng may hai người có tu vi cao, Đỗ Mục trưởng lão tiện tay vỗ một cái đã có thể ném Tinh Thiết Thạch về lại ngay ngắn trên bàn đá.

Lâm Huyền tỏ vẻ ngượng ngùng, tuy rằng hắn đã hoàn toàn nắm giữ tri thức của luyện khí sư cấp hai, nhưng đây vẫn là đầu tiên hắn ra tay luyện chế.

“Tuy nói rằng trong tất cả các nghề nghiệp phụ trợ, luyện đan là khó nhất, nhưng luyện khí cũng không hề đơn giản, ta phải thật sự nghiêm túc lên thôi!”

Lâm Huyền hít sâu một hơi, loại trừ hết thảy tạp niệm trong đầu.

Khi hắn giơ búa tạ trong tay lên, khí thế cả người đã thay đổi trong nháy mắt!

Vương Lân trưởng lão nhìn chằm chằm vào chiếc búa tạ trong tay Lâm Huyền, lúc búa tạ giáng xuống, hắn nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh.

Quỹ đạo hạ xuống của búa tạ đã thay đổi tới tận ba lần liên tiếp giữa không trung.

“Bang!”

Tiếng đập xuống nặng nề vang lên, hình dạng của Tinh Thiết Thạch trên bàn đá đã biến hóa ngay lập tức.

Ngay sau đó, búa tạ tiếp tục được nâng lên lần thứ hai, quỹ đạo hạ xuống lần này lại thay đổi bốn lần!

“Thủ pháp phức tạp quá!”

Vương Lân trưởng lão vô cùng chắc chắn: “Đây là thủ pháp luyện khí Huyền cấp!”

Vẻ mặt của Đỗ Mục trưởng lão bình tĩnh hơn nhiều, sau khi biết được Lâm Huyền có cao nhân thần bí chỉ dạy, cho dù Lâm Huyền có thực hiện thủ pháp luyện khí Địa cấp thì hắn cũng sẽ không cảm thấy kì quái.

Vương Lân trưởng lão nghe tiếng luyện khí “bang, bang” vang lên không dứt bên tai, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lâm Huyền lại có bản lĩnh nghi ngờ mình.

Bởi Lâm Huyền chính là một luyện khí sư cấp hai hàng thật giá thật!

Lâm Huyền nện xuống tổng cộng ba trăm sáu mươi chín nhát búa, Tinh Thiết Thạch trên bàn đá chỉ cần loại bỏ Lục Thạch nữa là có thể luyện thành thép rồi.

“Lấy nước tới đây!”

Vương Lân trưởng lão tình nguyện trợ giúp cho Lâm Huyền, vội vàng đi xách một thùng nước tới.

Lâm Huyền đặt Tinh Thiết Thạch vào trong nước, còn chưa đợi khói bốc lên đã lập tức rút Tinh Thiết Thạch về.

Sau đó, lại nện xuống một nhát búa thật mạnh!

Lâm Huyền đã dùng tới toàn bộ sức lực, tương đương với gần hai ngàn cân, khiến nhát búa này ầm ầm giáng xuống.

Vương Lân trưởng lão kinh ngạc trong lòng: “Sức lực thật lớn!”

Điều khiến hắn càng khϊếp sợ hơn chính là, lúc búa tạ giáng xuống, có bụi bận màu xanh biếc trên Tinh Thiết Thạch thoát ra.

Lục Thạch!

Lâm Huyền thu búa lại, giải thích với Vương Lân trưởng lão đứng bên cạnh.

“Nhiệt độ làm mát của Lục Thạch cao hơn Tinh Thiết Thạch tám mươi độ, chỉ cần nắm được sự chênh lệch nhiệt độ này là có thể dễ dàng loại bỏ Lục Thạch trong quá trình luyện khí.”

Vương Lân trưởng lão ghi tạc lời này, cũng vô cùng cảm kích vì sự dạy bảo của Lâm Huyền.

Hắn tò mò hỏi: “Ngươi muốn luyện một thanh kiếm như thế nào?”

Ở Thần Sơn, có cả vạn bức thiết kế kiếm với phẩm chất Huyền cấp.

Lâm Huyền vừa nghĩ tới đây, nội dung của những bức thiết kế ấy đã nhanh chóng hiện lên.

Hắn muốn có một thanh bảo kiếm nhanh nhẹn như gió, chém sắt như chém bùn!

“Tìm được rồi! Kinh Hồng Kiếm!”

Lâm Huyền nghĩ ra được bảo kiếm mà bản thân muốn luyện ra rồi thì bắt đầu cho Tinh Thiết Thạch vào lò lửa luyện thép.

Cùng lúc đó, hắn bắt đầu chế tác khuôn kiếm.

Vương Lân trưởng lão nhìn khuôn kiếm, không khỏi kinh ngạc.

Hắn xem như đã nhìn thấy vô số loại kiếm, nhưng thanh kiếm mà Lâm Huyền muốn làm, hắn lại chưa từng gặp bao giờ.

Lâm Huyền bỗng nhiên nhìn về phía Đỗ Mục trưởng lão: “Nếu ta tự mình luyện chế binh khí thì có thể đổi được phần thưởng võ đấu kia đúng không?”

Đỗ Mục trưởng lão gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

“Ta muốn Thất Thải Thạch, ngay lúc này!”

Thất Thải Thạch là nguyên liệu luyện chế binh khí cấp cao, nếu cho Thất Thải Thạch vào luyện chế Kinh Hồng Kiếm thì sẽ có thể tăng uy lực của Kinh Hồng Kiếm lên rất nhiều.

Nếu đã có thể đổi một phần thưởng võ đấu khác, Lâm Huyền đương nhiên là phải tranh thủ một chút.

Đỗ Mục trưởng lão nghi hoặc nhìn về phía Vương Lân trưởng lão bên cạnh, Vương Lân trưởng lão lập tức nói: “Là một loại khoáng thạch hiếm thấy dùng để luyện khí, ở Bạch Hổ Đường có một khối, lão Đỗ, ngươi và ta qua đó lấy đi!”