Cả phòng luyện khí lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng leng keng của thiết khí rơi xuống đất vang lên.
Trên bàn đá, chỉ còn lại một chiếc chuôi kiếm.
Dưới một cái vung búa của Lâm Huyền, cả thân kiếm rơi xuống đất như ngọc lưu ly, vỡ tan thành chục mảnh.
Lâm Huyền gỡ chuôi kiếm xuống, ném tới trước mặt Vương Lân trưởng lão.
“Đây không phải rác rưởi thì là cái gì?”
Vương Lân trưởng lão trợn to mắt, với nhãn lực của hắn, tất nhiên là đã nhìn ra Lâm Huyền vừa rồi thật sự chỉ dùng sức lực tương đương với năm trăm cân.
Sức lực tương đương với năm trăm cân, cho dù đổi thành một miếng sắt bình thường thì cùng lắm cũng chỉ tạo được một cái hố, không thể nào làm nó vỡ vụn ra thành từng mảnh như thế được.
Da mặt hắn đỏ bừng, nếu có đệ tử cầm kiếm này đi đấu với người khác, dù có hóa thành lệ quỷ sau khi chết cũng không thể buông tha hắn.
Binh khí là bảng hiệu, là thể diện của luyện khí sư.
Hành động này của Lâm Huyền giống như đang tát một cái thật mạnh vào mặt hắn vậy.
Lâm Huyền thấy Vương Lân trưởng lão không nói gì thì tiếp tục nhận lấy thanh kiếm thứ hai trong tay Tình Minh.
“Sư huynh, thanh kiếm này có phẩm chất như thế nào?”
Tình Minh ngập ngừng một chút: “Lâm Trung Kiếm, Huyền cấp tầng năm!”
Còn cao hơn một tầng so với phẩm chất của Vong Xuyên Kiếm.
Lâm Huyền nhìn về phía Vương Lân trưởng lão: “Kiếm này chính là do ngươi đúc ư?”
Vương Lân trưởng lão theo bản năng gật đầu, sau đó chợt co rụt con ngươi lại.
Hắn thấy Lâm Huyền đặt Lâm Trung Kiếm lên bàn đá, cũng vung một nhát búa đập xuống.
Lâm Huyền vung búa rất thoải mái, sức lực mà hắn dùng vẫn là năm trăm cân như cũ.
“Bang!”
Tiếng va chạm nặng nề vang vọng trong phòng luyện khí.
Trong sự lo lắng đề phòng của Vương Lân trưởng lão, cảnh tượng thân kiếm chia năm xẻ bảy cũng không xảy ra một lần nữa.
Điều này khiến hắn nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc Lâm Huyền nhấc chiếc búa tạ lên từ thân kiếm, Vương Lân trưởng lão bỗng căng cứng l*иg ngực, suýt không thở nổi.
Phần cuối của Lâm Trung Kiếm đã dày đặc vết nứt, chi chít như hoa văn trên lò luyện khí vậy.
Lâm Huyền cầm Lâm Trung Kiếm trong tay, bước tới phía Vương Lân trưởng lão. Vương Lân trưởng lão đưa tay ra nhận lấy, nhưng trong giây lát hắn cầm lấy chuôi kiếm, thân kiếm cũng vỡ thành từng mảnh.
Nhìn những mảnh vỡ nhỏ ào ào rơi xuống dưới chân mình, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
Lâm Huyền lại hỏi: “Đây không phải rác rưởi thì là gì?”
Vương Lân trưởng lão như bị kim đâm vào lòng, nhưng hắn vẫn không cam lòng như cũ.
Hắn đương nhiên hiểu rằng, Lâm Huyền phải phát hiện ra được chỗ thiếu sót trong hai thanh kiếm của hắn thì mới có thể dễ dàng hủy kiếm như thế, nhưng là một luyện khí sư, nếu trong binh khí có chỗ nào thiếu sót, dù cho tỷ lệ đυ.ng tới có nhỏ đến đâu thì cũng là đồ dỏm!
Lúc giao tranh với kẻ thù, có thể binh khí va chạm tới một vạn lần mới đυ.ng được đến chỗ thiếu sót, nhưng lúc đυ.ng đến ấy, binh khí gãy, người cầm binh khí cũng chỉ còn lại một kết cục duy nhất.
Chết!
Giữa sống và chết, không thể qua loa!
“Ngươi nói rất đúng!”
Tình Minh đứng cạnh khϊếp sợ trong lòng, không ngờ rằng sư phụ vốn kiêu ngạo lại tự thừa nhận binh khí mà chính mình luyện chế là rác rưởi.
Hắn có lòng muốn giúp sư phụ giải vây, nhưng lúc nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất, lại nói không nên lời.
Lâm Huyền đã chặn miệng hai sư đồ bọn họ bằng sự thật sắt đá.
Đỗ Mục trưởng lão thầm dao động, biểu hiện của Lâm Huyền khiến cho hắn không nói nên lời.
Trước lúc đến, hắn đã biết chuyện Lâm Huyền đánh bại tiểu ma nữ trong việc luyện đan, và cả chuyện hắn biết chế tạo khôi lỗi.
“Rốt cuộc là cao nhân như thế nào mà có thể giúp cho Lâm Huyền học được nhiều thứ như thế trong vỏn vẹn hai tháng chứ?”
Ánh mắt của Vương Lân trưởng lão xám xịt lại, hắn là một người kiêu ngạo, nếu không cũng sẽ không vì nhìn thấy Lâm Huyền khinh thường binh khí của hắn mà bất mãn trong lòng, thậm chí còn tận lực gây khó xử.
Lòng kiêu ngạo của hắn bị Lâm Huyền đập vỡ thành mảnh nhỏ, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Huyền.
“Ta sai ở chỗ nào?”
Hắn phải hiểu cho rõ ràng, vì sao mỗi một kiện binh khí mà hắn cẩn thận luyện chế đều sẽ có chỗ thiếu sót?
Lâm Huyền vốn không muốn giải thích, nhưng hắn còn phải mượn phòng luyện khí dùng một lát.
“Ngươi có hai cái sai.”
“Thứ nhất, thứ sắt mà ngươi dùng để luyện chế binh khí có vấn đề rất lớn.”
Vương Lân trưởng lão run mày: “Sắt ư?”
Hắn vội vàng lấy một khối quặng sắt ra, cẩn thận xem xét.
“Đây là Tinh Thiết Thạch lấy từ Kiền Châu Bát Vọng Sơn, mỗi khối đều được ta kiểm tra cẩn thận trước khi rèn, có vấn đề gì ư?”
Lâm Huyền không nhận lấy Tinh Thiết Thạch, lúc hắn quan sát mỗi chiếc chuôi kiếm thì đã biết rõ vấn đề ở đâu rồi.
“Vấn đề chính là tạp chất trong Tinh Thiết Thạch.”
“Tạp chất?”
Vương Lân trưởng lão vô cùng khó hiểu: “Bước đầu tiên của luyện khí là rèn sắt, trong quá trình Tinh Thiết Thạch tôi vào nước lạnh, rèn thành thép, tạp chất trong sắt sẽ bị đánh ra ngoài, tuyệt đối không thể có lẫn tạp chất được!”
Thứ hắn nói đến chính là điều cơ bản của luyện khí, không có luyện khí sư nào lại cho phép bản thân dùng thứ sắt chưa được tôi rèn tốt để luyện chế binh khí cả.
“Ngươi nói không sai, nhưng cũng sai rồi.”
Lâm Huyền ngừng lại một chút rồi giải thích.
“Vương Lân trưởng lão, ngươi có biết Tinh Thiết Thạch trong tay ngươi có chứa tạp chất nào không?”
Vương Lân trưởng lão ngẩn ra, hắn đúng là chưa từng kiểm tra kĩ điều này.
Trong mắt hắn, cho dù là loại tạp chất nào thì cũng sẽ bị đẩy ra trong lúc tôi vào nước lạnh để rèn mà thôi.
Chẳng lẽ… hắn sai rồi?
“Là Lục Thạch.”
“Ngươi cầm Tinh Thiết Thạch trong tay ra đặt dưới ánh mặt trời xem, mặt ngoài này có phải có những đốm phản quang màu xanh hay không?”
Vương Lân trưởng lão vội vàng đi đến bên cửa sổ, giơ Tinh Thiết Thạch trong tay lên, đặt dưới ánh mặt trời.
Đúng như lời Lâm Huyền nói, dưới ánh mặt trời, mặt ngoài của Tinh Thiết Thạch có dày đặc những đốm sáng nhỏ màu xanh lục đang lóe lên.
Lâm Huyền tiếp tục giải thích: “Lục Thạch là khoáng thạch, luyện khí sư rất ít khi dùng đến, nhưng đồng thời nó cũng là một loại linh dược.”
“Lục Thạch có một loại đặc tính, sau khi đun nóng hòa tan thì có thể dung hợp với vật phẩm khác, thường được đan sư dùng để làm chất dẫn ổn định trong lúc dung hợp linh dược.”
Vương Lân trưởng lão nghe hiểu rồi.
“Ý của ngươi là, trong quá trình ta rèn khoáng thạch, loại Lục Thạch này không bị đẩy ra ngoài đúng không?”
Lâm Huyền gật đầu.
Vương Lân trưởng lão là luyện khí sư cấp hai, đương nhiên hiểu được hậu quả khi trong binh khí có tạp chất. Có thể nói rằng, Lục Thạch chiếm bảy phần nguyên nhân khiến cho Lâm Huyền có thể dễ dàng đập vỡ hai thanh kiếm như thế.
Vương Lân trưởng lão ảo não không thôi.
“Là lỗi của ta! Tình Minh, mau đi tìm lại những đệ tử đã mua binh khí này của ta, thu hồi lại hết! Ta không thể tự đập nát chiêu bài của mình được!”
“Vâng, sư phụ!”
Tình Minh vội vàng rời đi, hành động này của Vương Lân trưởng lão khiến Lâm Huyền cảm thấy có đôi phần kính trọng.
Một thanh binh khí Huyền cấp có giá trị xa xỉ, mấy năm nay Vương Lân trưởng lão ít nhất cũng đã bán được ba con số, chuyện rèn lại tất cả số binh khí này cũng không phải là một quyết định dễ dàng.
Lâm Huyền lại lên tiếng, trong giọng nói đã bớt đi ý tứ muốn gây sự.
“Sự tồn tại của Lục Thạch là sai lầm thứ nhất.”
“Sai lầm thứ hai của ngươi, chính là thủ pháp luyện khí.”
“Thủ pháp luyện khí ư? Mời chỉ giáo.”
Lâm Huyền hỏi ngược lại: “Nếu ta đoán không sai, thủ pháp Vương Lân trưởng lão ngươi dùng khi luyện khí vẫn là thủ pháp của Hoàng cấp đúng chứ?”
Vương Lân trưởng lão nghe được lời này của Lâm Huyền, thân thể bỗng run lên.
Hắn không thể ngờ được mà nhìn Lâm Huyền, đến nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
“Sao… sao ngươi lại biết được?”