Võ Đạo Đại Tông Sư

Chương 87: Vương Lân Trưởng Lão Mặt Dày

Tại Bạch Hổ Đường trong Kiền Long Tông, một gã đệ tử canh gác đang chán tới mức ngáp ngắn ngáp dài.

Số lượng đệ tử nội môn ít hơn nhiều so với đệ tử ngoại môn, cũng chăm chỉ hơn rất nhiều.

Thường ngày nếu không phải tu luyện thì là đang làm nhiệm vụ ở tông môn.

Bạch Hổ Đường một ngày tiếp đón nhiều nhất là năm người, đệ tử canh gác đã căng mắt nhìn cả một ngày, buồn ngủ muốn chết.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, hai bóng người xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Hắn bị dọa tới nhảy dựng lên, đang chuẩn bị răn dạy rằng không được lỗ mãng trước Bạch Hổ Đường, kết quả vừa ngẩng đầu lên, nhìn rõ hai người trước mặt thì lại cứng họng nuốt những lời định nói xuống.

Hai người vừa đến chính là Đỗ Mục trưởng lão và Vương Lân trưởng lão.

Hai trưởng lão này có chức vị cực lớn, một người là Võ Si được công nhận, một người là trưởng lão quản lý việc mua bán binh khí của đệ tử nội môn.

Người nào cũng là sự tồn tại chỉ cần dẫm một chân là đã khiến cả môn phái run rẩy.

Đệ tử canh gác thầm cảm thấy may mắn vì đã không miệng nhanh hơn não, vội vàng tươi cười.

“Hai vị trưởng lão, mời vào trong.”

Đỗ Mục trưởng lão ừ một tiếng: “Đi gọi Lỗ trưởng lão tới.”

Lỗ trưởng lão, người quản sự số một của Bạch Hổ Đường trong nội môn.

“Mời hai vị trưởng lão vào ngồi, ta sẽ đi thông báo cho Lỗ trưởng lão ngay.”

Đỗ Mục trưởng lão và Vương Lân trưởng lão ngồi xuống chưa được nửa chén trà thì một bóng người cường tráng đã cười to tiến vào.

“Ta nói hôm nay mí trái sao cứ giật giật không yên, hóa ra là có khách quý đến, lại còn là hai người!”

Vương Lân trưởng lão cười nói: “Cái tên Lỗ Húc nhà ngươi, miệng đúng là ngày càng dẻo.”

Danh tiếng của Lỗ Húc trưởng lão ở tông môn không hề nhỏ hơn so với Đỗ Mục trưởng lão và Vương Lân trưởng lão, Bạch Hổ Đường ở nội môn và Bạch Hổ Đường của ngoại môn không giống nhau, ngoại trừ phải phụ trách tài nguyên tu luyện của đệ tử nội môn thì còn phải phụ trách phân công y viện cho tất cả trưởng lão nội môn.

Không có thực lực mạnh mẽ và tính tình khôn khéo thì sẽ không đảm đương nổi vị trí này.

Hai điểm này, Lỗ Húc trưởng lão đều có đủ.

Hắn có được thực lực không hề kém một Võ Si như Đỗ Mục trưởng lão, còn có trí tuệ khôn khéo, biết đối nhân xử thế, trong tông môn có rất ít người không tán thành với hắn.

Vương Lân trưởng lão đi thẳng vào vấn đề: “Ta và Đỗ Mục trưởng lão cùng tới đây, là muốn lấy một vật từ chỗ Lỗ Húc ngươi, đương nhiên vẫn tuân theo quy củ, trừ vào điểm tích phân tông môn của ta.”

Đỗ Mục trưởng lão vội vàng nói: “Là ta đồng ý đưa ra phần thưởng, tất nhiên là phải trừ điểm tích phân của ta chứ.”

Lỗ Húc trưởng lão vô cùng tò mò.

“Phần thưởng? Phần thưởng gì?”

Đỗ Mục trưởng lão giải thích: “Là phần thưởng cho hạng nhất của cuộc đấu võ ngoại môn.”

Nghe lời giải thích ấy, Lỗ Húc trưởng lão lại càng tò mò hơn.

“Một tên đệ tử ngoại môn mà trưởng lão ngoại môn không đến tìm ta lấy phần thưởng, hai trưởng lão nội môn các ngươi lại tranh nhau tới đây, ta nghe ý tứ của các ngươi là muốn tự trả tiền hay sao?”

Vương Lân trưởng lão cười bất lực: “Nếu không phải tự trả tiền thì Lỗ Húc ngươi làm sao nỡ đưa ra được!”

“Tiểu tử kia muốn cái gì?”

“Thất Thải Thạch!”

Lỗ Húc trưởng lão kinh ngạc: “Tên tiểu tử này chơi công phu sư tử ngoạm như thế mà các ngươi cũng đồng ý ư?”

Thất Thải Thạch tuy chỉ là khoáng thạch dùng để luyện khí, phẩm chất cũng chỉ là Huyền cấp mà thôi, nhưng nó lại vô cùng quý giá, đào rỗng một hầm mỏ cũng không nhất định có thể đào ra được một khối Thất Thải Thạch.

Khối Thất Thải Thạch trước kia mà Bạch Hổ Đường có được đã là chuyện của một trăm bốn mươi năm trước rồi.

Nếu không phải là Đỗ Mục trưởng lão và Vương Lân trưởng lão điên rồi, vậy nhất định là tiểu tử ngoại môn đưa ra yêu cầu này đáng giá để bọn họ mượn sức bằng Thất Thải Thạch.

“Ngoại môn còn có đệ tử như thế sao?”

Vương Lân trưởng lão vội vã muốn đi xem Lâm Huyền luyện khí: “Lỗ Húc, đừng có giấu nữa, mau đưa cho ta!”

Lỗ Húc trưởng lão lộ ra vẻ mặt khó xử.

“Vương Lân trưởng lão, lúc Thất Thải Thạch này mới đến Bạch Hổ Đường, người đầu tiên Lỗ Húc ta thông báo là ai? Chính là ngươi đó!”

“Nhưng ngươi lại trả lời ta như thế nào, đắt quá, không cần!”

Khuôn mặt già nua của Vương Lân trưởng lão đỏ lên, hắn đúng là không dùng đến Thất Thải Thạch, nhưng nếu biết rằng Lâm Huyền muốn có nó thì bao nhiêu tiền hắn cũng phải mua bằng được.

Sở dĩ hắn muốn đi mua gấp gáp như thế, là vì trong lòng đang âm mưu tính toán rất nhiều.

“Ta không phải chỉ là thay đổi chủ ý thôi sao, giá gốc, không bớt đồng nào cả!”

Lỗ Húc trưởng lão vẫn cười bất lực: “Không phải là ta không bán cho ngươi, mà là Thất Thải Thạch đã có người đặt mua trước rồi.”

“Có người đặt trước ư? Là ai?”

“Đường chủ Bạch Hổ Đường ngoại môn, Khang Đông trưởng lão.”

Vừa nghe thấy cái tên này, Vương Lân trưởng lão đã tỏ vẻ khinh thường.

“Chính là cái tên Khang Đông dùng tiền để mua vị trí trưởng lão sao?”

Lại nhìn về phía Đỗ Mục trưởng lão, cũng là vẻ khinh thường như thế.

Ở Kiền Long Tông, trưởng lão chia làm ba loại, một loại là người có thực lực như Đỗ Mục trưởng lão, Lỗ Húc trưởng lão.

Một loại là người có năng lực như Vương Lân trưởng lão.

Loại thứ ba, chính là người có chỗ dựa đại gia tộc, dùng tiền mua chức vị, duy trì sức ảnh hưởng của gia tộc ở tông môn như Khang Đông.

Khang Đông cùng lắm cũng chỉ có tu vi Tụ Khí Cảnh tầng bốn, còn không bằng nhiều đệ tử nội môn.

Người như thế trở thành Đường chủ Bạch Hổ Đường, lại cùng thế hệ với bản thân, Đỗ Mục trưởng lão và Vương Lân trưởng lão làm sao có thể phục được.

Lỗ Húc trưởng lão đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, trong lòng hắn cũng rất xem thường Khang Đông, nhưng dù sao hai người cũng là Đường chủ của Bạch Hổ Đường nội môn và ngoại môn, vẫn phải giữ quan hệ mặt ngoài.

“Không thì hai vị thương lượng với Khang Đông trưởng lão một chút?”

“Không thương lượng, vừa nhìn thấy cái loại hèn nhát kia là lại tức chết!” Vương Lân trưởng lão không hề nể mặt Khang Đông trưởng lão, “Lỗ Húc, ngươi đưa Thất Thải Thạch cho ta trước đi, nếu Khang Đông trưởng lão hỏi nguyên nhân thì cứ bảo ta lấy đi rồi! Nếu hắn không phục, bảo hắn đến tìm ta mà lý luận!”

Nếu là trước kia, Lỗ Húc trưởng lão vốn khôn khéo sẽ không đồng ý làm loại chuyện này.

Nhưng hôm nay hắn xem như đã nhìn ra được thái độ nhất định phải có được khối Thất Thải Thạch này của Vương Lân trưởng lão.

Nếu một mình Vương Lân trưởng lão tới thì thôi, hắn còn có thể từ từ khuyên nhủ, nhưng ngay cả Đỗ Mục trưởng lão cũng tới đây rồi, lại rõ ràng là đứng ở phía Vương Lân trưởng lão.

Đắc tội một trưởng lão dùng tiền mua chức, hay đắc tội hai vị trưởng lão có thực lực và bản lĩnh thật sự.

Bàn tính trong lòng Lỗ Húc bị đánh tới kêu vang.

“Được rồi! Nếu như Vương Lân trưởng lão ngươi đã lên tiếng thì cho dù có bị Khang Đông trưởng lão mắng là không giữ chữ tín, ta cũng xin nhận!”

“Đợi một lát, ta đi lấy ngay đây.”

Lỗ Húc trưởng lão mang Thất Thải Thạch tới, cười hỏi.

“Quy củ của Bạch Hổ Đường là không thể phá được, hai người các vị ai trả điểm tích phân tông môn đây?”

Đỗ Mục trưởng lão vừa định đứng dậy, Vương Lân trưởng lão đã tháo lệnh bài bên hông xuống.

Hắn trừng mắt nhìn Đỗ Mục trưởng lão: “Lão Đỗ, ngươi không được giành chuyện này với ta!”

Nói xong, hắn cương quyết dúi lệnh bài vào tay Lỗ Húc.

Vương Lân trưởng lão trả xong điểm tích phân tông môn, cầm lấy Thất Thải Thạch, vui tới không khép nổi miệng.

“Lỗ Húc, ta cũng không muốn lợi dụng ngươi, tôn tử của ngươi không phải là sắp vào tông môn hay sao? Đến lúc đó bảo hắn tới tìm ta, ta sẽ luyện chế cho hắn một chiếc binh khí phù hợp!”

Lỗ Húc mừng rỡ: “Vậy ta xin thay mặt tôn tử cảm ơn ngươi trước!”

Trên đường trở về, Đỗ Mục trưởng lão khó hiểu hỏi.

“Lão Vương, ngươi hao phí nhiều điểm tích phân như thế là muốn có được cái gì?”

Vương Lân trưởng lão bị vạch trần nhưng cũng không đỏ mặt.

“Lão Đỗ à, ngươi cũng biết đấy, hiện tại ta thiếu thủ pháp luyện khí Huyền cấp, ta đã bảo Tình Minh đi thu hồi lại tất cả binh khí từng bán đi rồi, nếu không luyện ra binh khí mới thì cái bản mặt già nua này của ta biết giấu vào đâu được.”

“Ngươi xem, ngươi giúp ta nói chuyện với Lâm Huyền, bảo hắn dạy ta được không?”