Mỹ Nhân Tâm Cơ Của Nhóm Điên Phê Công

Chương 13

Không bị phạt nên vẫn nhờn đúng không, muốn chọc lão già này điên lên à?"

Giải Du vừa dứt lời, mông Kha Ninh đã bị vỗ cái bốp, sau đó là những cú đánh vồ vập vào hai gò mông của cậu.

Y thật xấu tính, dương vậ.t thô bự còn đang cắm trong t.ử cu.ng ngập nước, tay lại nỡ đánh đòn mông nộn.

Đau đớn tê dại xen lẫn kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, Kha Ninh bị đánh mờ cả mắt, nước miếng chảy dọc xuống cằm, ê a rêи ɾỉ.

Cơ thể cậu đã quen mùi dạy dỗ, vách t.ử cu.ng run rẩy, tầng tầng lớp lớp thịt huyệt rung động, giống như đang ân cần lấy lòng dương vậ.t trong âʍ đa͙σ, bú nó ngấu nghiến, vồn vã nịnh nọt.

Đau quá, thịt mông giống như bị kim đâm, vừa nóng vừa rát, giờ đã sưng tấy, dường như chỉ cần miết một cái là sẽ trầy da, dù chỉ tiếp xúc với không khí, bị gió nhẹ phả qua, cậu đều cảm thấy đau đớn run rẩy, nhưng đi kèm với đó lại là cảm giác sung sướиɠ khó tả.

Kha Ninh mềm nhũn khụt khịt, quên đi cơn thẹn, lắc mông cọ vào tay Giải Du, giống như con thú nhỏ dịu ngoan cầu xin chủ nhân âu yếm.

"Đau... Đừng đánh mà... A" Ngoại trừ xin tha, Kha Ninh không còn cách nào khác, "Em sai rồi... Sau này em không dám nữa đâu..."

"Không dám làm gì? Có gì mà em không dám làm, hả. Tôi nói em đừng lại gần Kỷ Thâm, em có nghe không?" Bàn tay hữu lực biến thành công cụ trừng phạt, từng nhịp đều đặn vỗ vào mông mẩy, chỉ một lát sau, mông mềm đã sưng húp, đùi non cũng đỏ bừng, ngọt ngào vừa chín tới, trông đẹp mê hồn.

"Cố chịu cho tôi."

Kha Ninh quỳ bò trên giường, vừa bị ȶᏂασ l*и, vừa bị đánh mông, lăn lộn một lúc đã sướиɠ đến đơ người.

Hai mắt cậu mê ly nhìn người đàn ông, phần đùi trong lầy lội chảy nước sốt tí tách, lúc Giải Du bỏ tay ra còn kéo theo sợi nước da^ʍ dài ngoằng.

Vẻ quyến rũ toát ra từ tận sâu trong xương cốt cậu, Kha Ninh quỳ trên giường dẩu mông chờ bị ȶᏂασ, nếu như không ngoan, sẽ bị trừng phạt kinh khủng hơn.

Hiếm lắm mới thấy cậu ngoan ngoãn như vậy.

Giải Du cười nhạo, "Đúng là thiếu đánh mà."

Kha Ninh không dám trốn, chỉ có thể để y tát bôm bốp vào mông mình, tiếng quất đánh vang vọng khắp phòng, càng vỗ càng mạnh, đến nỗi thịt mông cũng trở nên bóng nhẫy, mịn màng sóng sánh ánh nước.

"Tôi nói em đừng lại gần Kỷ Thâm, nhưng kết quả thế nào? Cùng ăn cơm, cùng lập đội, cùng đi thư viện, ngồi học thì nói chuyện riêng, còn cùng nói xấu tôi?" Giải Du tức giận, dày vò cậu nước miếng chảy ròng ròng, dằn vặt mông nhỏ đáng thương.

"Kha Ninh, em không coi tôi ra gì đúng không? Nếu tôi vẫn mặc kệ, chắc em leo lên giường thằng nhóc đó luôn nhỉ?"

Giải Du chạm vào âm đế của cậu, bàn tay này đã quen lắp ráp súng ống, xử lý "linh kiện" nhỏ rất dễ dàng, cách y chơi đùa âm đế khiến cậu cảm thấy như đang phải chịu một trận da^ʍ hình vậy.

Kha Ninh khó chịu vặn vẹo, bứt rứt nỉ non, viên thịt lúc bị búng lúc bị véo, lúc thì dịu dàng lúc thì suồng sã, kết hợp với dương vậ.t dữ tợn cắm trong â.m hộ, cậu bất lực siết chặt khăn trải giường, vì dùng quá nhiều lực mà lộ rõ khớp xương.

Âm đế run rẩy kịch liệt, Kha Ninh rùng mình phun nước, gương mặt mê ly buông thả, mặc người chiếm đoạt.

Vách thịt mấp máy liên tục, dù ẩn ở bên trong vẫn có thể tưởng tượng được cảnh chúng cử động ngấu nghiến dương vậ.t.

Giải Du híp mắt thỏa mãn, lại tát cái bốp vào mông cậu, "Em có biết bây giờ mình da^ʍ thế nào không? Em thích bị ăn đòn nhỉ, vừa đánh mông vừa ȶᏂασ em, em phát da^ʍ như..."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng ồ ạt xâm chiếm t.ử cu.ng trong tiếng khóc của Kha Ninh, vách t.ử cu.ng không biết làm sao mấp máy co rút, Giải Du phê pha trút hết đống dịch tanh hôi của mình vào trong, tận hưởng cảm giác được hầu hạ.

Y nói nốt lời vừa nãy, "Em da^ʍ như một con cɧó ©áϊ nứиɠ tình, nên nằm trên giường bị ȶᏂασ đến khóc."

dương vậ.t sau khi xuất tinh bắt đầu mềm xuống, rút khỏi âʍ đa͙σ, Giải Du buông eo cậu ra, Kha Ninh ngã vật xuống giường, tay chân vô thức bò về phía trước, sau đó cuộn tròn tại một góc trên giường, thút tha thút thít rơi nước mắt.

Nhưng Giải Du dường như không biết mệt, vẫy tay với cậu, bảo cậu bò lại đây.

Kha Ninh chỉ có thể mềm giọng cầu xin, "Đừng mà thầy... Em không... Không chịu được..."

"Lại đây," Giải Du liếʍ liếʍ môi, "Đàn ông 30 dũng mãnh như hổ, em không biết du͙© vọиɠ của mấy lão già là khó thỏa mãn nhất à?"

Kha Ninh vùi mình vào một góc, giống chú nai con vô tội, sợ hãi nhìn Giải Du, một thân da thịt tuyết trắng run rẩy, hoàn toàn không có ý định lại gần y.

Bắp đùi cậu hằn đầy vệt đỏ, mông mẩy sưng tấy đáng thương, tội nghiệp nhất là â.m hộ, giờ đã không còn sắc hồng thường ngày, bị âu yếm đến chuyển màu chín rục, co rút ứa ra từng đợt tinh nồng.

Âm đế cậu sưng múp, môi â.m hộ trướng đau không khép lại được, âm đế cũng sưng to không nấp vào trong nổi, chỗ đó của cậu giờ như cái bánh bao, gợi lên bao nhiêu suy nghĩ dâʍ đãиɠ trong đầu gã đàn ông.

Giải Du nghĩ ra vô vàn ý tưởng, muốn áp dụng nó lên người Kha Ninh.

Y cưỡng chế ôm cậu vào lòng, khẽ khàng hôn lên từng ngón tay của cậu, "Muốn dừng lại thì phải làm sao? Tôi dạy em rồi, mới có hai năm đã quên sạch à?"

Hồi ức cuồn cuộn kéo về, thiếu niên ngây ngô yếu ớt bị người đàn ông to lớn đè trên giường, kiên nhẫn chỉ cho cậu đủ thứ dâʍ ѵậŧ, mỗi đêm lại phát ra từng tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, thân mật triền miên, mệt lả thϊếp đi trong lòng người đàn ông.

Ánh mắt Giải Du sâu thẳm, ký ức ùa về càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của y, hai mắt nhìn chằm chằm Kha Ninh, tràn ngập độc chiếm dục và yêu thương.

Kha Ninh thầm trợn mắt trong lòng, xì, mấy cái ký ức này, ngoài mặt lại tỏ vẻ ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp phủ một tầng phấn hồng, khiến người ta điên cuồng.

Cậu như đang nhìn tình lang mình yêu thầm, đôi mắt lộ rõ tình ý không thể che giấu, rồi lại tỏ ra ấm ức.

Bị ánh mắt ướŧ áŧ kia nhìn chằm chằm, trái tim Giải Du hẫng một nhịp, suýt thì thốt lên "Tha cho em đấy."

Giây tiếp theo, y lập tức kiềm chế bản thân. Kha Ninh trước kia là một tên lừa đảo, bây giờ thậm chí còn tệ hơn.

Giải Du không chút dao động khiến Kha Ninh không còn lựa chọn nào khác, tiếp tục bị chơi hay cầu xin dừng lại theo cách ngày trước? Cậu do dự mãi, sau đó đành chậm rãi bò về phía y, cưỡi lên đùi Giải Du.

â.m hộ béo mập sưng húp, do dự một hồi, rốt cuộc vẫn quyết tâm hạ mình, ngậm lấy con quái vật thô to kia.

"A..." Kha Ninh ngửa đầu khóc nức nở, cưỡi trên người Giải Du, dương vậ.t đáng sợ lại xâm nhập chốn cũ, cẳng chân trắng ngần cố nén cơn run.

Đầu khấc trong động thịt hưng phấn nảy lên, dù không thọc vào rút ra, gân xanh trên thân gậy đã đủ làm thịt huyệt run rẩy. Nó không tận hưởng món ngon vội mà tiếp tục chờ đợi, dường như đang ngóng trông điều gì đặc biệt.

Kha Ninh mất sức dựa vào ngực Giải Du thút thít, âʍ đa͙σ mềm mại chủ động bú ɭϊếʍ dương vậ.t, xác nhận mình đã ngậm chặt nó, không chừa một kẽ hở.

"Em chuẩn bị xong rồi..." Giọng nói của thiếu niên run rẩy, dường như đang phải chịu đựng điều gì uất ức lắm, nhưng tình thế ép buộc nên phải chấp chận, "Mời thầy tiểu ạ..."

Giải Du vẫn bất động, "Sâu hơn nữa đi, tôi muốn tè vào t.ử cu.ng."

Đồng tử cậu trai co lại, nước mắt lăn dài trên má, dưới ánh mắt áp bách của Giải Du, đành ngồi thụp người xuống, cửa t.ử cu.ng còn chưa kịp khôi phục đã bị xâm chiếm lần nữa, chịu đựng dày vò quá đáng hơn.

"Thầy, mời... tiểu vào... A..." Kha Ninh nức nở, đôi mắt ướt dầm dề, da thịt trắng nõn, ngón chân đang cuộn tròn cũng ửng hồng, đẹp đến khó tin. Khiến người ta muốn làm hỏng cậu.

"Khóc cái gì, chính em chọn mà? Nếu em muốn bị ȶᏂασ tiếp thì tôi cũng chiều."

Kha Ninh hoảng hốt lắc đầu, nói lại lần nữa, "Tiểu đầy em...A a ——!!"

Giây tiếp theo, dương vậ.t trong âʍ đa͙σ cậu phình ra, dòng nước nóng bỏng đâm lên vách t.ử cu.ng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước xè xè bên trong. Nơi mềm mại nhất cơ thể bị làm nhục, t.ử cu.ng không cam lòng siết lấy dương vậ.t, rồi lại vì quá nhạy cảm mà bủn rủn tê dại.

Bụng nhỏ dần dần phồng lên, tròn trịa giống như mang thai, bên trong như đang chứa một sinh mệnh mới, nhưng thực ra lại ngậm toàn nướ© ŧıểυ dơ bẩn, hòa cùng với hỗn hợp tinh đυ.c và nước da^ʍ của chính mình.

Kha Ninh cứng người, sau đó thoát lực ngã vào lòng Giải Du, da thịt phiếm một tầng phấn hồng, sờ mạnh một chút là lưu lại vệt đỏ.

Cậu khóc trong lòng y, núʍ ѵú đã sớm bị chơi nở rộ, cọ xát l*иg ngực rắn chắc của Giải Du, cảm giác mềm mại khiến da đầu y tê dại.

Giải Du hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân đẩy cậu trai trong lòng ra, "Em còn quyến rũ tôi như thế, thì tôi yêu em tiếp đấy."

=========

Giải Du đứng ngoài ban công nghe điện thoại.

Y không ngờ Kỷ Thâm lại có tấm lòng bác ác mến bạn như vậy, sốt sắng gọi điện giải thích cho một người bạn bình thường.

"Bạn ý không nói cậu già đâu, lúc đó vì mọi người xung quanh nên Kha Ninh không dám nói lại." Từng lời của Kỷ Thâm đều tỏ rõ sự che chở Kha Ninh, "Nếu cậu có giận thì tìm cháu này."

Giải Du cười dập điện thoại. Áp suất thấp vờn quanh thân y, mang theo lửa giận kìm nén và du͙© vọиɠ độc chiếm mãnh liệt.

Người tình bé nhỏ vừa mới âu yếm với y trên giường, lúc này còn đang nằm thút thít, vậy mà lại có thằng đàn ông khác gọi điện đến đây để nói đỡ cho em.

Giải Du vung tay, bình hoa đắt đỏ đã bị y quật xuống đất vỡ toang.

Kha Ninh nằm ngủ trên giường, khóe mắt vẫn còn ửng đỏ, dấu vết tình ái trên người còn chưa được rửa sạch. Cậu ngủ không yên, nhìn như chim non vô tội.

Âʍ đa͙σ còn ngậm một cái nút, bụng trắng tròn vo chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nướ© ŧıểυ, từ trong ra ngoài hoàn toàn thuộc về Giải Du.

Y nhìn cậu đăm đăm. Kỷ Thâm không nghe lời, Giải Du cho cậu ta tham gia diễn tập, sướиɠ khổ tối thiểu cũng mất một tầng da, chịu thương nhiều hay ít thì tùy vào năng lực.

Nhưng nếu Kha Ninh không nghe lời thì sao? Giải Du rất xót cậu. Chỉ dám dọa một cái thôi, trên giường thô bạo một chút, y còn biết làm gì nữa? Không dám đánh cũng không nỡ mắng, nói nặng lời một chút đã sợ cậu buồn giận.

Kha Ninh chỉ biết mình bị thầy giáo chơi không khép nổi chân, nhưng không biết bản thân vừa thoát khỏi kiếp nạn gì.

Giải Du bảo vệ cậu rất cẩn thận, diễn tập có chỉ tiêu tử vong, hầu hết người chết là dân thường. Giải Du sẽ không để Kha Ninh tham gia, cũng sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt cậu. Y lớn tuổi hơn Kha Ninh, bao dung và bảo hộ bạn đời trẻ người non dạ vốn là trách nhiệm của Giải Du.

Chỉ là... Đối với bình dân, học viện Đế Quốc I là cơ hội đổi đời, cũng là nơi cực kỳ nguy hiểm. Trước khi Giải Du rời đi, y đã cảnh báo Kha Ninh đừng đến đây, nhưng cậu vẫn nhập học.

Ánh mắc Giải Du vô cùng hung ác, trong mấy năm mình không ở đây, những người khác đã thay y "chăm sóc" cậu sao?

Kha Ninh ngủ không yên, "Giải Du..." Giọng nói khàn khàn gọi tên Giải Du, cẳng chân trắng ngần giật giật, dường như muốn chạm vào cơ thể ấm áp khác, nhưng lại rơi vào khoảng không. Cậu phát ra tiếng nức nở tủi thân, dường như đang chịu uất ức to lớn lắm.

Giải Du nhíu mày nhìn về phía cậu, kiều khí. Cơ thể lại rất thành thật tiến về phía giường, vuốt ve tóc cậu, vỗ về cậu như dỗ trẻ, ôm cậu đi tắm rửa.

Giải Du trìu mến hôn lên môi Kha Ninh, "Tôi đã tính xong mình nên sinh mấy đứa rồi, nếu cục cưng còn hư thì..." Những kẻ ái mộ cậu đã xếp thành hàng, nên Kha Ninh cần phải biết điều.

==========

Kỷ Thâm nhìn hai người đang cùng nhau thảo luận cách đó không xa, ánh mắt phủ đầy ghen tuông. Cả hai thầm thì, kề sát đầu vào nhau, cực kỳ thân mật.

Kỷ Thâm vừa tức giận vừa khinh thường, đúng là vô liêm sỉ, cậu ta thân mật với anh, cũng thân mật với bạn học khác, tức là anh và những kẻ kia không có gì khác biệt sao?

Nhận thấy tầm mắt của anh, Kha Ninh quay đầu, thẹn thùng cười cười, nhỏ giọng hỏi, "Kỷ Thâm, cậu có muốn thảo luận cùng không ?"

"Không, hai người đang làm phiền người khác, tiết học này không cho phép nói chuyện." Đến bản thân Kỷ Thâm còn ngửi thấy mùi dấm nồng nặc trong lời nói của mình, anh rối lòng dời mắt, không nhìn Kha Ninh nữa.

Kha Ninh không hiểu sao lại bị anh châm chọc, có chút bối rối, Kỷ Thâm còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, dường như không muốn nhìn cậu. Nếu người ta không thích thì mình sẽ không làm phiền nữa, thế là các tiết sau cậu không thèm để ý đến Kỷ Thâm.

Kỷ Thâm lập tức hối hận. Anh rất muốn nhìn Kha Ninh cười với mình, trước kia lúc Kha Ninh quấn lấy bản thân thì thờ ơ không quan tâm, bây giờ cậu không còn cười với anh nữa, lòng bỗng thấy không cam tâm.

Kha Ninh ở đằng trước đang trò chuyện với bạn học, đôi môi đỏ thắm vui vẻ nhếch lên.

"Kha Ninh," Kỷ Thâm nhịn không được gọi cậu, "Tiết thể dục sau đấu đôi với mình nhé ?" Đây là tiết thể dục cuối cùng của anh, Kỷ Thâm sắp tham gia diễn tập, một tuần sau mới trở về.

Kha Ninh khó xử giấu đi nụ cười, ánh mắt cũng trở nên câu nệ, cậu ngập ngừng, "Mình... Mình đã có đồng đội rồi..." Đôi mắt tròn xoe e dè nhìn Kỷ Thâm, sợ làm anh phật lòng, hình ảnh lạnh lùng của Kỷ Thâm sáng nay vẫn còn rõ lắm.

Kỷ Thâm ngẩn người, anh bỗng nhận ra một điều, Kha Ninh chỉ thích Kỷ Thâm giả dối ra vẻ dịu dàng hòa nhã, chiếu cố săn sóc cậu, chứ không thích một Kỷ Thâm chân thật, hung dữ với cậu.

Giây tiếp theo, Kỷ Thâm chững lại, anh nhăn mặt. Mình bị sao vậy? Mình đang tự trách bản thân à? Mình lại đang nghĩ cách làm Kha Ninh vui sao?

Lúc này anh bỗng chùn bước, tâm lý thay đổi khiến anh thấy lo lắng, Kha Ninh là một tên gian xảo, anh không muốn dành tình yêu cho cậu ta.

Trực giác mãnh liệt cảnh báo anh, rằng anh sẽ chịu thua cậu mà thôi.

Lúc Kha Ninh đang đứng chờ xe trước cổng học viện, xe của Kỷ Thâm dừng lại trước mặt cậu.

Nam sinh cười rất dịu dàng, giọng nói cực kỳ săn sóc, "Cậu cần đi đâu à, để mình đưa cậu một đoạn nhé?"

Kha Ninh chớp chớp mắt, cảm thấy có chút sai sai, sáng nay cậu đã khiến Kỷ Thâm tức giận, vì sao bây giờ thái độ của anh ta lại tốt như vậy ?

Dường như biết được cậu đang suy nghĩ điều gì, Kỷ Thâm chủ động giải thích, "Sáng nay mình chưa ăn sáng, hạ đường huyết nên hơi khó chịu."

Anh nhẹ nhàng dỗ dành cậu, "Cậu biết bình thường mình không xấu tính như vậy mà." Kha Ninh tán đồng gật gật đầu, Kỷ Thâm luôn tỏ vẻ dịu dàng quan tâm người khác, dù cậu chỉ là dân thường cũng rất hòa nhã, nghĩ như vậy, ánh mắt của cậu lại trở nên thân thiết.

Thấy được sự thân thiết hiện lên trong đôi mắt kia, Kỷ Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Cậu cần đi đâu ?"

Kha Ninh thành thật trả lời, "Mình tính đi mua quà."

"Mình đưa cậu đi nhé ?"

Nghĩ đến mục đích của món quà, Kha Ninh nhìn anh đầy thâm ý, "Cậu muốn chở mình đi à ?"