Hoắc Trạch Hạo hít một hơi, ra ngoài gọi điện thoại, đầu bên kia là thành viên Hội sinh viên, rất nhanh đã bắt máy.
"Nếu cậu biết chiều nay Kha Ninh đã làm gì ở Hội sinh viên, nói chuyện với ai thì kể hết cho tôi, thật chi tiết vào."
"Ầy, Hạo ca, em cũng rõ lắm đâu, cậu ta chỉ đến chào mọi người rồi vào văn phòng của hội trưởng ngay."
"Cả hai đã ở cùng nhau?"
"Đúng vậy."
Hoắc Trạch Hạo âm trầm nhìn chằm chằm Kha Ninh, hai mắt đỏ bừng, giống như con thú dữ bị chọc giận, toàn thân toát lên sự phẫn nộ và không cam lòng vì bị phản bội.
Gã chẳng nói chẳng rằng cởϊ qυầи ra, quái vật dữ tợn nóng bỏng lập tức bật ra ngoài, sừng sững dựng lên trong không khí, kích cỡ đồ sộ, Kha Ninh thậm chí còn chưa kịp sợ hãi, hai chân đã bị ghì lấy.
Bàn tay to nắm lấy đống bút trong hậu huyệt cậu, đột ngột rút khỏi hang động, thịt huyệt triền miên tiếc nuối níu kéo, gần như bị lôi ra ngoài theo đống bút.
"A!!" Đồng tử Kha Ninh co lại, lọn tóc ướt đẫm dính trên má, gương mặt trắng nõn bị tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng xông đỏ bừng, nằm xụi lơ trên giường, nức nở xin tha, nước mắt rơi tí tách như mưa.
Rất nhanh đã có thứ thô to khác tiến lại gần, nhiệt lượng nó tỏa ra làm môi â.m hộ kích động run rẩy.
Cổ tay trắng muốt giãy giụa kịch liệt, â.m hộ nhầy nhụa không có gì che chở rất nhanh đã bị ép mở cửa chào đón xâm lấn, phát ra tiếng nước nhóp nhép, nguyên cây dương vậ.t nắc vào trong, trứng dái theo lực thúc vỗ bành bạch lên môi â.m hộ, â.m đạo bị đau co rút không ngừng, run run rẩy rẩy liếʍ láp dương vậ.t dữ tợn.
Kha Ninh đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, ánh mắt gã lạnh lẽo và tàn bạo như thú săn mồi, dường như đang trần trụi nhắc nhở Kha Ninh, nếu gã tìm được chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ, bị chơi nát trên giường chính là cái kết nhẹ nhàng nhất.
Bụng nhỏ trắng mềm bị đỉnh lồi lên, khóe mắt ngấn nước dần ánh màu hồng phấn, rõ ràng hiện tại mình đang bị cưỡng bức tàn bạo, â.m đạo lại quen thói phàm ăn bú ɭϊếʍ dương vậ.t không thôi.
Động thịt bị dương vậ.t thọc vào rút ra dần dần tê mỏi, chỉ đọng lại kɧoáı ©ảʍ và bủn rủn mất kiểm soát, từng thớ thịt nộn được nhuộm màu đỏ thẫm chín rục, tí tách ứa nước, giống như thục phụ bị nam nhân chơi nát.
â.m hộ nếm được ngon ngọt càng thêm ân cần, ngoan ngoãn mở rộng cửa động, dù bị cái máy đóng cọc tàn nhẫn âu yếm, cũng quyến luyến hùa theo không muốn xa rời.
Kha Ninh chìm trong kɧoáı ©ảʍ mụ mị đầu óc, cậu theo quán tính lắc hông, cơ thể ngọt ngào nằm dưới thân gã đàn ông ngoan ngoãn bị yêu, tâm trí cậu mơ màng, cơn đau ở đầṳ ѵú cũng bị bỏ qua, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ ngập đầu lan ra từ â.m hộ.
Ngay trước giây phút cao trào, mọi thứ đột nhiên chững lại, Hoắc Trạch Hạo lạnh lùng dừng thúc hông, nhìn cậu một cách mỉa mai, dường như đang cười nhạo Kha Ninh lúc này không khác gì da^ʍ phụ, bị yêu thương mạnh bạo như vậy mà vẫn lêи đỉиɦ được.
Gã không màng từng thớ thịt mềm mại đang siết chặt thân gậy, tiếp tục nói chuyện với người ở bên kia đầu dây.
"Quan hệ hai người này có vẻ tốt nhỉ?"
"Thật ra cũng không thân thiết gì đâu. Trước khi Kha Ninh đến thì mọi người đang bàn luận về cậu ta, hội trưởng cũng mặc kệ không nói gì."
Hoắc Trạch Hạo híp mắt, "Bàn luận cái gì?"
"Thì khen cậu ta đẹp, muốn chơi thử xem thế nào, rồi thành tích của Kha Ninh có khi là do ngủ với giảng viên..."
"Các người nói thế mà Tân Tả cũng mặc kệ?" Chỉ nghe người khác kể lại, Hoắc Trạch Hạo đã tức điên người. dương vậ.t của gã ác ý nắc vào sâu hơn, chạm đến cửa t.ử cu.ng đang khép, cái miệng nhỏ chảy nước nhễu nhại, thẹn thùng tránh né người ngoài, không muốn bị tiến vào. Thế nhưng giây tiếp theo, kẻ xâm lấn đã suồng sã đâm vào t.ử cu.ng, ép nó kẹp lấy đầu khấc nóng bỏng, vách thịt nhạy cảm nhất bị nghiền áp dữ dội, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện chạy dọc cơ thể làm Kha Ninh rùng mình.
Nước da^ʍ chảy ra ào ạt, t.ử cu.ng bị âu yếm tàn nhẫn, mỗi lần thọc vào rút ra cuốn theo từng luồng nước sốt, tiếng nhóp nhép vang vọng khắp phòng. Chỗ vốn không dành để làʍ t̠ìиɦ lại đang bị nắc liên tục, kɧoáı ©ảʍ truyền đến từng dây thần kinh một, t.ử cu.ng quen mùi đàn ông đã không còn xấu hổ như trước, ân cần bú ɭϊếʍ dương vậ.t hung hãn, từng thớ thịt đon đả lấy lòng thứ dữ tợn tanh tưởi kia.
"Vâng, bọn họ nói là muốn mời Kha Ninh làm bạn tình, đằng nào cậu ta cũng chỉ là dân thường, có thể trói cậu ta trên giường cho mọi người cùng chơi... Càng về sau càng quá đáng, hội trưởng mới lên tiếng bảo dừng."
Hoắc Trạch Hạo rũ mắt tự hỏi, đám người kia ăn nói khó nghe như thế mà Tân Tả lại không ngăn cản sao? Là vì hắn ta không quan tâm, hay là không muốn gây phiền toái cho Kha Ninh?
Đầu dây bên kia lại nói tiếp, "Lúc sau hội trưởng dẫn Kha Ninh vào văn phòng riêng thì em không rõ lắm, nhưng quan hệ của hai người chắc là không thân quen gì, Kha Ninh rất ý thức được địa vị của mình, chủ động mở cửa, cung kính mời hội trưởng đi trước. Cậu ta đẹp như thế, nói thật với anh, em cũng muốn được ngủ với cậu ta một lần... Anh hỏi mấy cái này để..."
Ngón tay vân vê núʍ ѵú Kha Ninh chững lại, Kha Ninh mở cửa cho hắn?
Thế lại càng sai, với giáo dưỡng của Tân Tả, nếu hai người vừa làʍ t̠ìиɦ, chắc chắn hắn sẽ không khiến Kha Ninh chủ động làm bất cứ chuyện gì.
Người ở đầu bên kia vẫn còn đang lải nhải, Hoắc Trạch Hạo mất kiên nhẫn cúp máy.
========
Thoải mái quá, ngứa quá, Kha Ninh ngậm khóa bóng trong miệng, khóe môi bất lực ứa nước miếng, ngơ ngác nhìn Hoắc Trạch Hạo, t.ử cu.ng non nớt của cậu đã bị tưới chín rục, ngoan ngoãn trở thành bao dương vậ.t, không biết mấy lần bị thúc đến cận kề bên đỉnh, rồi Hoắc Trạch Hạo lại lập tức ngừng lại, vặn vẹo hỏi cậu tìm câu trả lời.
Từng cú thúc của gã rất nặng nề, kẹp vυ' trên ngực cậu leng keng rung động, â.m hộ Kha Ninh run rẩy, mỗi lần muốn phun đợt nước sốt cuối cùng để đáp lại kẻ xâm lấn, gã ta sẽ lập tức ngừng lại, tìиɧ ɖu͙© được câu lên cuồng nhiệt nhưng lại không cho thỏa mãn, Kha Ninh uất ức nức nở trên giường.
Gã đàn ông cúp điện thoại xong lại càng hậm hực, cơ thể cậu như món đồ chơi của gã, Hoắc Trạch Hạo ác liệt nắc hùng hục để xả cơn giận, sau đó an tĩnh lại vùi mình trong t.ử cu.ng ngập nước, tham lam hưởng thụ từng cái bú ʍúŧ của miệng nhỏ dâʍ đãиɠ.
Kha Ninh bần thần hé môi, â.m đạo chín rục sưng múp, tản ra mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng, âm đế đỏ bừng như táo chín, lúc nãy bị dẫm bị véo, dù giờ không còn bị dày vò cũng đã sưng to không thể trở về, bép mập óng ánh đẫm nước.
Cậu bị giày vò bấn loạn, mềm mụp khóc nức nở, thanh âm tràn ngập tủi thân. Từ trước đến giờ tuy ở trên giường Kha Ninh bị kiểm soát việc bắn tinh, nhưng những người đàn ông đó vẫn để cậu thoải mái lêи đỉиɦ bằng hai lỗ da^ʍ, Kha Ninh đã quen với việc lêи đỉиɦ bằng â.m hộ và hậu huyệt, tuy kɧoáı ©ảʍ không bằng bắn tinh, nhưng vẫn tốt hơn bây giờ, cái gì cũng không được giải tỏa.
Đến cao trào cũng không cho, cứ mấp mé lêи đỉиɦ là ngừng, dương vậ.t vô tình rời khỏi động thịt, cậu cảm giác mình giống như kĩ nữ bán l*и để cho gã đàn ông xả cơn hứng tình, còn bản thân không được hưởng thụ tí nào.
Thêm một lần dương vậ.t rời khỏi cửa động, Kha Ninh bất chấp giương â.m hộ đuổi theo, cậu khóc mặt đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã trên má, nhịn không được dùng âm đế béo mập cọ cọ cúc áo trên tay áo đồng phục của gã.
Ngón tay hữu lực nắm lấy viên thịt đang sưng to, tàn nhẫn vặn xoắn, như muốn kéo đứt nó khỏi môi â.m hộ, đau nhức tê dại làm Kha Ninh rùng mình, gần như ngất xỉu.
Hoắc Trạch Hạo mỉa mai, "L*и da^ʍ."
Kha Ninh không dám phản bác, cậu chỉ nhỏ giọng khóc thút thít, mang theo ấm ức tủi thân cùng cực, giống thú cưng dịu ngoan cọ tay gã, cầu xin một lần lêи đỉиɦ.
Nhưng mãi cho đến khi Hoắc Trạch Hạo bắn, dương vậ.t dữ tợn phun từng đợt dịch trắng trong t.ử cu.ng mềm mại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ như súng nước bắn đến khi Kha Ninh trợn mắt, le lưỡi muốn ngất, cậu vẫn không được phép cao trào.
"Cũng không phải Tân Tả à?"
Hoắc Trạch Hạo xuống giọng dụ dỗ cậu trai xinh đẹp đang khóc như mưa trên giường, tháo khóa cầu trên miệng cậu xuống, hôn hôn bờ môi đỏ thẫm, "Cục cưng, nói cho anh tên thằng kia, rồi anh cho em lêи đỉиɦ."
"Không có thật mà..." Giọng nói Kha Ninh lúc này mỏng manh thoi thóp, cậu không dám khóc thành tiếng, nước mắt im lặng thấm ướt tóc mai, giống mèo con ngoan ngoãn dù ấm ức, vẫn sợ chọc chủ nhân tức giận, cậu cuộn người lại, yếu ớt nức nở.
"Không khai đúng không?" Hoắc Trạch Hạo nhặt dây lưng trên mặt đất lên.
Kha Ninh kinh hoảng giãy dụa, "Không có... Không có thật mà... Ông xã, đừng... Đừng dùng thắt lưng..."
Phần da cứng cáp chạy trên người cậu, chạm vào kẹp vυ' trước ngực, đè lên âm đế sưng vù, thọc nhẹ qua hai lỗ mềm bị chơi chưa khép được, sau đó lởn vởn quanh bờ mông đẫy đà.
"Đánh chỗ nào bây giờ? Hay chỗ nào cũng đánh có được không?" Hoắc Trạch Hạo âu yếm liếʍ hôn khóe mắt cậu, "Bà xã ngoan, chỉ cần khai tên thằng kia ra, ông xã sẽ tha cho em."
"Ông xã, anh đừng... Đừng làm vậy với em, em không chịu được... Hức..."
Hoắc Trạch Hạo cười gằn, gã chắc chắn Kha Ninh đã bị thằng nào đó chơi l*и, thế nhưng cậu cứ bày ra vẻ mặt đáng thương nãy giờ, giống như gã mới là kẻ vô lý.
Gã không muốn dùng mấy thủ pháp tra tấn trong quân đội với Kha Ninh, nhưng Kha Ninh cứ mãi phủ nhận, dù vẻ mặt hoang mang chột dạ trước đó đã tố cáo cậu.
Trong thoáng chốc, có gì đó nảy lên trong đầu Hoắc Trạch Hạo, gã chớp lấy nó ngay.
"Em thủ da^ʍ à?" Kha Ninh trố mắt, lắc đầu nguầy nguậy, thái độ còn hoang mang hoảng loạn hơn lúc nãy.
Mà Hoắc Trạch Hạo đã bước vào phòng tắm, lúc đi ra còn cầm theo cây gậy mát xa Kha Ninh chưa kịp giấu, bởi vì đang mùa đông, vệt nước đọng trên thân gậy còn chưa bay hơi.
Gã không cho phép Kha Ninh xuất tinh, thậm chí thủ da^ʍ cũng không được. Có một lần cậu tự sướиɠ bằng trứng rung, tự chơi sướиɠ đến độ xuất tinh, lười biếng ngậm trứng rung trong l*и ngủ cả đêm, bị Hoắc Trạch Hạo đến thăm cậu vào buổi sáng phát hiện.
Lần đó gã trừng phạt cậu rất tàn nhẫn, lỗ tiểu bị thông niệu đạo ngang ngược xâm lấn, thậm chí còn chọc vào rút ra, Kha Ninh sợ hãi suýt ngất xỉu, Hoắc Trạch Hạo lại ác liệt cầm dương vậ.t của cậu, dùng thông niệu đạo đâm chọc liên tục, giống như muốn chơi hỏng lỗ tiểu đáng thương.
Lần đó Kha Ninh hoảng loạn quỳ gối trên giường cầu xin tha thứ, thề với gã sau này không dám thủ da^ʍ nữa, nếu tái phạm ông xã muốn phạt thế nào cũng được.
Hoắc Trạch Hạo thở dài nhẹ nhõm, không có gian phu thì tốt.
Nhưng gã nhanh chóng nhận ra vấn đề nghiêm trọng hơn, Kha Ninh không dám khai mình thủ da^ʍ, gã hiểu, nhưng để bị hiểu lầm là nɠɵạı ŧìиɧ cũng khăng khăng không chịu giải thích, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ điều gì, không lẽ Kha Ninh thấy tự sướиɠ còn nghiêm trọng hơn nɠɵạı ŧìиɧ?
Hay là, Hoắc Trạch Hạo bỗng ý thức được, có lẽ em muốn nhân dịp này, phủi sạch mọi quan hệ với mình.
Gã hít sâu một hơi, đang tính ép hỏi tiếp, lại thấy Kha Ninh mềm oặt ngã xuống giường, gương mặt đẫm nước mắt, nhìn thấy mà thương, cơ thể bị âu yếm đến nước sốt lầy lội, nhưng vẫn chưa được một lần lêи đỉиɦ.
Hoắc Trạch Hạo thở dài, thôi, dỗ trước đã.
Ôm thanh niên vào lòng, dịu dàng tiến vào trong cậu, lúc này Hoắc Trạch Hạo không nắc vào t.ử cu.ng nữa, mà tập trung đè nghiến vách thịt, mơn trớn làn da nhẵn nhụi, chỉ một lúc sau, Kha Ninh đã động tình ê a rêи ɾỉ.
Kha Ninh thật sự rất nhạy cảm, phấn hồng nhanh chóng phủ đầy hai má, cậu kích động rêи ɾỉ dưới thân Hoắc Trạch Hạo. Nhẹ nhàng cọ cọ qua cửa t.ử cu.ng mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ khiến cậu sướиɠ rơn, t.ử cu.ng run rẩy phun trào. Hoắc Trạch Hạo còn cương nhưng vẫn rút ra ngoài, không dày vò cậu nữa.
dương vậ.t của Kha Ninh cuối cùng cũng bắn tinh, còn â.m hộ sưng múp kia đang từng ngụm từng ngụm phun dịch nhầy, nước da^ʍ kèm theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ồ ạt, hình ảnh dâʍ đãиɠ quyến rũ khiến người không thể rời mắt.
Hoắc Trạch Hạo nuốt nước bọt, say mê nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mắt, Kha Ninh đã bị yêu ngây người, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, khóe môi mất kiểm soát ứa nước bọt. Hai chân cậu vẫn còn banh rộng, â.m đạo bị nong thành lỗ lớn, không thể ngăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, vách thịt bên trong vẫn mấp máy liên tục. Thân dưới đã lầy lội tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn nước da^ʍ, âm đế ướt dầm dề, giống như đang ngâm mình trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi.
Gã cầm di động soi thẳng phía dưới của cậu, chụp lại cảnh l*и da^ʍ phun nước. Trước giờ Kha Ninh không cho gã chụp ảnh, Hoắc Trạch Hạo tự nhủ với bản thân, bây giờ Kha Ninh đang đơ mất rồi, lấy sức đâu mà phản đối.
Kha Ninh ngây dại một lúc, vẻ mặt lười biếng gợϊ ȶìиᏂ sau khi lêи đỉиɦ điểm xuyết thêm chút ngây ngốc, nhìn đáng yêu vô cùng.
Hoắc Trạch Hạo chạm chạm cậu, "Cục cưng đang nghĩ gì thế?"
"Nghĩ về Tân Tả."
"..."
"A!!" Cơn đau làm Kha Ninh hoàn hồn, Hoắc Trạch Hạo buông âm đế cậu ra.
Kha Ninh ủy khuất giải thích, "Anh cứ nghi ngờ em với Tân Tả, nên em mới nghĩ thử xem, Tân Tả tốt ở điểm nào?"
Thanh âm của cậu càng lúc càng nhỏ, "Rồi em nhận ra hội trưởng cũng ổn phết, em cũng muốn làm thân với anh ấy."
Hoắc Trạch Hạo đen mặt nhìn cậu, "L*и da^ʍ thiếu đánh à? Muốn ăn tát đúng không?"
Kha Ninh ấm ức mím môi, khóe mắt rưng rưng, tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, "Học trưởng, hôm nay anh làm em đau."
Hoắc Trạch Hạo cười lạnh, nói ra thắc mắc trong lòng, "Vì sao tự sướиɠ lại không giải thích, dù bị hiểu lầm là nɠɵạı ŧìиɧ cũng không thanh minh? Kha Ninh, em đang toan tính điều gì?"
Gã hất cằm, ý bảo Kha Ninh nhìn thắt lưng ở mép giường, "Nếu em không nói cho ra nhẽ, thì tí nữa còn chịu đau nhiều."
Kha Ninh không nhìn gã, giọng nhỏ nhẹ như đang nói mớ, "Nhiều ngày anh không gặp em, lúc gặp thì thô bạo hung dữ. Người có bạn gái có khác."
Hoắc Trạch Hạo híp mắt, "Bởi vì "bạn gái" nào đó, nên em không chịu giải thích với anh, thậm chí muốn đoạn tuyệt quan hệ luôn."
Kha Ninh cúi đầu không nói lời nào, tỏ ý cam chịu.
Hoắc Trạch Hạo tức điên, "Anh đã nói anh không có bạn gái, đừng nhắc đến chuyện này nữa."
"Thế sao anh không đến tìm em?" Kha Ninh nói nhỏ, muốn hỏi cho ra nhẽ rồi lại không dám, nhìn đáng yêu vô cùng.
Tim Hoắc Trạch Hạo như muốn nhũn ra, rõ ràng là em đang lạnh nhạt với mình, nhưng lúc Kha Ninh hỏi sao gã không đến tìm cậu, Hoắc Trạch Hạo lại thấy bản thân mới là người sai, đành phải mềm giọng dỗ dành, "Anh không đến trường được, không phải không muốn tìm em. Anh..." Ngoài tấm lưng hằn đầy vết thương ra, chỗ khác của gã cũng thê thảm không kém. Vì chia tay bạn gái mà gia tộc sắp xếp, ông già đã đánh gã bầm dập, mấy ngày không xuống giường được, còn bị cấm cửa ở nhà. Vừa được thả ra một cái, vết thương chưa lành đã vội vã đến tìm Kha Ninh.
Vì vậy Hoắc Trạch Hạo cầm tay Kha Ninh sờ lưng mình, ở đó có vết thương mà cậu đã biết, "Vì chỗ này hơi đau nên anh nghỉ ở kí túc xá mấy ngày."
"Đừng giận anh vụ bạn gái nữa, anh chia tay bạn gái rồi mà."
Kha Ninh khẽ khàng "Vâng" một tiếng, rồi đột nhiên nói tiếp, "Nhưng mà Tân Tả còn chưa có cô bạn gái nào cơ."
"Kha Ninh." Hoắc Trạch Hạo sắc mắt nhìn chằm chằm cậu, "Em đừng nhắc đến tên hắn trước mặt anh nữa."
Kha Ninh vô tội chớp mắt, "Rõ ràng là anh nhắc trước. Nếu lần sau anh còn "đề cử" Tân Tả cho em, em sẽ thử xem vị hội trưởng kia tốt cỡ nào nhé."
Hoắc Trạch Hạo ngậm lấy bờ môi tàn nhẫn của cậu, "Kệ hắn đi, giờ nhắc đến cái tên này anh lại thấy phiền. Lần sau gặp hắn anh sẽ đi đường vòng, đen thật sự."
Vậy là tốt rồi, Kha Ninh ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi nhỏ cho gã nút, gần đây số lần đυ.ng độ của cả hai hơi nhiều, khiến cậu cảm thấy bất an.