"Kha Ninh, chiều nay em đã làm gì?"
Hoắc Trạch Hạo bóp cằm Kha Ninh, ép cậu ngẩng đầu mặt đối mặt với mình. Đôi mắt sắc bén của gã dính chặt trên người cậu, trong ánh mắt tràn ngập sát khí. Hoắc Trạch Hạo sinh ra trong gia tộc toàn sĩ quan quân đội, lúc nhíu mày nhăn mặt luôn phát ra khí thế bức người, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn.
"Làm gì? Em chỉ ghé qua văn phòng Hội sinh viên một chút." Kha Ninh muốn đẩy gã ra, nhưng Hoắc Trạch Hạo như một bức tường vững chãi, không chút sứt mẻ.
Vẻ mặt của gã vô cùng đáng sợ, giống như người chồng trở về sau nhiều ngày đi công tác, phát hiện trên người vợ yêu có những dấu vết mờ ám không phải mình để lại.
Kha Ninh rốt cuộc cũng chột dạ. Cậu e dè cọ cọ hầu hết của gã, mềm mềm mụp mụp hỏi người đàn ông, "Ông xã, hôm nay anh sao thế?"
"Em vừa ngủ với thằng nào?" Đồng tử Kha Ninh co rút.
"Mau nói cho anh, em, vừa, bị, ai, chơi?" Giọng nói của Hoắc Trạch Hạo càng ngày càng nặng nề, nồng nặc mùi ghen ghét.
Cơn ghen như độc dược điên cuồng ăn mòn trái tim gã, dù chỉ mới nghĩ đến nó một chút, Hoắc Trạch Hạo đã tức đến khó thở. Nếu Kha Ninh của gã thật sự đã bị thằng đàn ông khác ôm ấp, gã thậm chí không thể xác định được mình muốn dạy dỗ Kha Ninh, hay là gϊếŧ chết thằng khốn nạn kia trước.
Khuôn mặt nhỏ của cậu trắng bệch, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, Hoắc Trạch Hạo hỏi cậu chiều nay đi đâu là để "bắt gian".
"Em... Em chỉ đến văn phòng Hội sinh viên thôi, em không... bị người khác chơi, ông xã, anh tin em đi mà..." Cậu van xin gã đàn ông tin mình, nhưng lại không thể kìm nén được cơn run rẩy trong cổ họng, giọng nói bộc lộ rõ sự lo sợ. Nếu lúc này có chiếc gương ở đây, cậu có thể thấy ngay trên mặt mình viết rõ hai chữ chột dạ.
"Thế à?"
Kha Ninh kiên định gật gật đầu, các ngón tay xoắn xuýt đan vào nhau, lông mi run rẩy như cánh bướm đang vỗ, tầm mắt nhìn về phía mặt đất, không dám đối diện với Hoắc Trạch Hạo.
Giây phút này, Hoắc Trạch Hạo rất rõ, Kha Ninh đang chột dạ, em ấy đang nói dối.
Tâm trạng tụt xuống vực sâu không đáy, rơi trong bóng đêm tự do, cơn hoảng loạn khi không tìm thấy điểm đến dâng lên, Hoắc Trạch Hạo tức muốn sùi bọt mép, rồi lại không biết phải làm gì. Gã đã sớm nhận ra sự lạnh nhạt của cậu, nhưng cũng chỉ coi là cậu đang cáu kỉnh với mình, chỉ cần dỗ một chút, dỗ không được thì dọa mấy tiếng, cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn chiều chuộng mình. Hoắc Trạch Hạo chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày Kha Ninh chủ động rời xa mình, lao vào vòng tay của người đàn ông khác.
Rõ ràng lúc hai người vừa bắt đầu mối quan hệ này, người đỏ mặt chủ động bày tỏ, chính là Kha Ninh mà?
Vì sao chưa gì Kha Ninh đã muốn buông bỏ? Vì không nhận được lời hồi đáp rõ ràng của gã, hay vì thấy gã không còn giá trị lợi dụng nữa?
"Cho anh biết tên thằng kia, anh sẽ phạt em nhẹ thôi."
"Không có mà... Ông xã, anh dữ quá, đừng làm em sợ..." Cậu một câu ông xã hai câu ông xã, tỏ vẻ lấy lòng rõ rệt, Hoắc Trạch Hạo không nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa được nghe cậu gọi mình là ông xã. Nếu là thường ngày, gã đã sớm ôm Kha Ninh vào lòng hôn hít, còn lúc này, tiếng gọi ấy không thể vực dậy tinh thần gã.
Hoắc Trạch Hạo cho Kha Ninh cơ hội, nhưng đến bây giờ vẫn không nhận được câu trả lời thỏa đáng của cậu. Kha Ninh vẫn trưng ra đôi mắt ngây thơ của mình, nhưng bên trong đã phủ đầy né tránh và hoảng loạn.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông tát cái bốp lên bầu vυ' Kha Ninh, đánh đến núʍ ѵú rung rinh, lực độ mạnh đến nỗi đầṳ ѵú suýt lún xuống đồi thịt.
Cơn nóng rát mau chóng truyền đến, Kha Ninh giật mình trừng mắt, cuộc răn dạy thình lình xảy ra làm cậu không phản ứng kịp, kinh hoảng nhìn gã.
"Nói dối." Ánh mắt của gã như lưỡi đao lạnh lẽo, "Cục cưng, em biết cái l*и của mình hiện tại mềm cỡ nào không?"
"Đã bị thằng khác chơi nhũn ra, còn dám nói là không làm gì?"
Kha Ninh hoảng sợ đến đứng không vững, Hoắc Trạch Hạo vừa buông tay ra, cậu đã mềm chân ngã khụy xuống đất.
Kha Ninh muốn đứng lên, lại bị gã đàn ông dẫm đè phần bụng mềm mại, giống một con thú nhỏ đáng thương, chật vật ngã trên mặt đất.
Quân ủng thô ráp luồn xuống phía dưới, đè lên nơi riêng tư của cậu, cảm giác kì lạ và cơn đau làm Kha Ninh theo quán tính kẹp chặt bắp đùi, rồi kẹp luôn giày của Hoắc Trạch Hạo.
"Hưʍ... Ông xã, đừng dẫm em..." Kha Ninh khóc thút thít xin tha, hai lỗ nhỏ dưới chân gã giống như trái cây chín mọng, thơm ngon và rẻ tiền, bị dẫm phun nước nhóp nhép. Cảm giác chua xót, đau đớn và tê dại từ hai lỗ da^ʍ nhạy cảm lan ra toàn thân, bắp đùi non mềm bắt đấu phiếm nước lấp lánh.
Mũi giày nặng nề nghiền áp â.m đế, tàn nhẫn di di, giống như muốn khảm viên thịt vào môi âʍ ɦộ, tiếng nước nhễu nhại vang lên khắp phòng.
"Đừng... Đừng mà..." Ngón tay mảnh khảnh quờ quạng trên mặt đất, cơ thể trắng nõn run bần bật, cậu muốn cầu xin gã đàn ông tàn bạo tha cho mình, nhưng lại bị giày dẫm đến giật nảy người, ngón chân phiếm hồng cuộn tròn.
Cậu thút thít muốn khép chân che huyệt, nhưng đột ngột bị dẫm lên dương vậ.t đang cương, cây gậy nhỏ lún xuống thịt bụng, đau đến mềm oặt, lúc này gã mới buông tha cho cậu.
"Dám che à?" Gò má Kha Ninh đã ướt đẫm, thất thần lắc lắc đầu, mười ngón tay ngoan ngoãn cuộn tròn trước ngực, hai chân banh rộng, â.m hộ non mềm bị gã ta ngang ngược dẫm đạp, giống như con cái động tình, chỉ biết phát ra tiếng rêи ɾỉ đáng thương, không thể nói được một lời hoàn chỉnh.
Đế giày chèn ép â.m đế kiều nộn, hung tợn nghiền áp, chỉ mới vài vòng, viên thịt đã sưng húp, béo mập dựng thẳng.
Âm đế yếu ớt bị giày vò thô lỗ, Kha Ninh không chịu nổi nữa, thân dưới như cá mắc cạn giãy dụa điên cuồng, âm đế co thắt dữ dội, cậu như cɧó ©áϊ cầu hoan bò tứ chi, muốn thoát khỏi bàn chân của gã đàn ông, không ngờ mũi giày lại xấu xa nhắm vào â.m hộ mà huých, â.m đạo nhớp nháp ngay lập tức ngậm lấy phân nửa mũi giày.
"A a ——!!" Kha Ninh mất khống chế hét lên, suýt ngất vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sức lực toàn thân bị rút cạn, xụi lơ trên mặt đất, chảy nước sốt đầm đìa cho gã dẫm tiếp.
Nhưng sự thuần phục này cũng không làm Hoắc Trạch Hạo hài lòng.
"Em da^ʍ đến cỡ này rồi à?" Gã chất vấn, không còn những lời tán tỉnh đùa bỡn như trước, giọng nói lúc này tràn ngập phẫn nộ và mỉa mai, "Bị dẫm huyệt cũng nứиɠ được, nếu anh mạnh chân tí nữa, chắc em lêи đỉиɦ luôn quá?"
"Thảo nào lại gian díu với thằng khác, anh không thỏa mãn được em đúng không?"
Kha Ninh hoảng sợ lắc lắc đầu, thỏa mãn được, cây gậy của gã quá thỏa mãn.
Lần nào gã cắm vào cậu cũng suýt khóc, thân gậy gân xanh dữ tợn, đầu khấc thô tráng, nếu chỉ xét về mặt kích cỡ, nó không khác gì một cây hình cụ tra tấn, cậu phải chịu đau đớn một lúc mới nhận được kɧoáı ©ảʍ. Â.m đạo kiều nộn bị nong cỡ cánh tay của trẻ con, cây hàng đó thuần hóa lỗ nhỏ của cậu thành cái bao dương vậ.t ướt mềm, cách bụng cũng có thể cảm nhận được các thớ thịt bên trong co rút điên cuồng.
Kha Ninh muốn đá gã, một phần cũng vì gã quá khó "hầu hạ".
Hoắc Trạch Hạo dịu dàng hôn hôn gương mặt đẫm nước mắt của cậu, khóe môi lại vẽ một nụ cười lạnh, "Không nói đúng không, anh sẽ tự kiểm tra."
========
"Ưʍ... Ưʍ..." Kha Ninh toàn thân trần trụi giãy dụa trên giường, hai tay trắng muốt bị cà vạt cột lên đầu giường, bóng silicon chặn miệng nhỏ, ngăn không cho cái miệng kia nói thêm lời cầu xin nào. Toàn thân trắng sứ bất lực vặn vẹo, kẹp vυ' phía trước leng keng rung động theo nhịp giãy của cậu.
Dù đang khóc rất thê thảm, cậu vẫn gợϊ ȶìиᏂ như yêu tinh bị giam cầm, không thể phản kháng, chỉ biết bất lực mặc người yêu thương.
Hoắc Trạch Hạo cầm cây bút cuối cùng nhắm thẳng hậu huyệt, tay tạo kẽ hở ở mép động đã bị căng trắng bệch, nương theo nước sốt dầm dề, đâm một phát lút cán.
"A..." Kha Ninh nức nở rêи ɾỉ, toàn thân co rúm lại, cẳng chân thon dài đá lung tung, kẹp vυ' trước ngực rung lắc mãnh liệt.
"Không đau à?" Hoắc Trạch Hạo ác liệt đưa tay kéo kẹp vυ' của cậu, núʍ ѵú bị gã kéo dài về phía mình, phần thịt đỏ bị giãn ra, "Càng quẫy thì vυ' càng đau đấy, em thích bị như vậy à?"
Kha Ninh mặt đầy nước mắt lắc đầu, từng giọt lệ chảy dọc trên gò má ửng hồng, toàn thân cậu ánh lên một màu hồng nhạt, ngón chân nhỏ nhắn bất lực cuộn tròn, chịu tra tấn đến nức nở không ngừng.
Lỗ hậu của cậu bị nhét chật cứng bút, góc cạnh khác nhau, động thịt mềm mại bị căng đến biến dạng, có thể thấy thấp thoáng vách thịt bên trong lỗ non, đang tham lam liếʍ mυ'ŧ kẻ xâm phạm.
Thân dưới ngập trong lầy lội, kẽ mông lấp lánh nước da^ʍ, đưa tay sờ nhẹ là đã kéo được một lớp chỉ bạc. Kha Ninh run người, bắp đùi co rút, kẹp vυ' đong đưa qua lại, kéo theo núʍ ѵú sưng đỏ, mang đến đau đớn xem lẫn kɧoáı ©ảʍ tê dại.
Cậu vặn eo hết mức, lại không thay đổi được tình hình.
"Kẹp chặt vào, đừng kén ăn, phòng em chả có gì ngon hết, ăn tạm cái này đi."
Hoắc Trạch Hạo câu được câu không đùa nghịch kẹp vυ', kéo núʍ ѵú đỏ hồng vừa dài vừa mỏng, giống quả đỏ chín mọng sắp búng nước, thịt vũ trắng nõn bị vỗ rồi lại niết, một lúc đã in đầy dấu tay đỏ thẫm.
Kha Ninh có cảm giác đầṳ ѵú mình sắp tan chảy, vừa tê vừa ngứa, kèm theo chút đau đớn, cậu ê a khụt khịt, mang theo ý vị làm nũng xin tha, nhưng không thể câu nổi một ánh mắt của Hoắc Trạch Hạo.
Gã nhìn chằm chằm di dộng của mình, gương mặt hung ác nham hiểm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, gã bắt máy.
"Nói." Hoắc Trạch Hạo lạnh lùng ra lệnh.
"Đại ca, em đã kiểm tra toàn bộ camera. Buổi sáng Kha Ninh có khóa, giữa trưa cậu ta về kí túc xá, buổi chiều thì ghé qua thư viện, sau đó đến văn phòng của giảng viên Giải Du, rồi ghé qua văn phòng Hội sing viên. Cuối cùng Kha Ninh trở về ký túc xá." Người ở đầu dây bên kia báo cáo tỉ mỉ.
Giải Du? Hoắc Trạch Hạo híp mắt, "Ở trong phòng Giải Du bao lâu?" Gã đã sớm nghe phong phanh tin đồn Giải Du thiên vị Kha Ninh, nhưng Kha Ninh trước giờ chăm chỉ, thái độ học tập nghiêm túc, giảng viên thiên vị cậu cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện giờ... Kha Ninh dành buổi chiều ở bên cạnh Giải Du?
"Từ lúc cậu ta bước vào đến lúc đi ra, tổng cộng hết 42 phút, nghe nói là giảng viên nhờ hỗ trợ sắp xếp luận văn, các sinh viên khác trong giảng đường cũng nghe thấy."
42 phút, cũng không đúng lắm, học viện đế quốc là ngôi trường quân sự hóa, yêu cầu với giảng viên rất cao, không chỉ có mỗi nghiệp vụ, tố chất cơ thể cũng phải xuất sắc. Chỉ có 40 phút, không đủ.
Còn Kha Ninh nằm trên giường nghe người khác báo cáo không sót một chữ mọi hành động của mình, chi tiết đến từng phút, từng đối tượng gặp mặt, không có một chút riêng tư, cậu ngỡ ngàng trừng mắt...
Hoắc Trạch Hạo che điện thoại, thản nhiên nhìn về phía Kha Ninh, "Nhìn cái gì mà nhìn, chờ anh biết được là thằng nào, em và hắn chết chắc."
Gã chộp lấy một chiếc bút còn lòi cán ở ngoài, thô bạo nắc vào trong. Đầu bút thô nhọn nghiền lên vách thịt trong hậu huyệt, động thịt mềm mại gần như bị chọt hỏng, các bút xung quanh chịu ảnh hưởng động theo, biến hậu huyệt thành một cái bao có hình thụ kì lạ, ướt dầm dề phun ra từng luồng nước sốt.
"Ưʍ...!!" Kha Ninh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến suýt lêи đỉиɦ, cậu bần thần lắc đầu, toàn thân căng cứng, vô thức khép hai đùi lại, nhưng bị gã đàn ông mạnh mẽ đè xuống, chỉ có kẹp vυ' là lay động, đùa bỡn thiếu niên đáng thương suýt ngất đi.
"Lúc sau Kha Ninh ở trong văn phòng Hội sinh viên tầm hai giờ, tình hình cụ thể bên trong thì em không biết."
Hai giờ? Hoắc Trạch Hạo suýt bóp nát điện thoại di động, gã trố mắt, trán hằn đầy gân xanh nhìn về phía Kha Ninh.
"Là Tân Tả? Lần trước anh hỏi em em nói gì? Em nói em không quen biết hắn. Cục cưng, em dám ngoại hình với hắn sau lưng anh?"