Buông Vai Ác Kia Ra Để Ta Tới

Chương 57

Cồn cát hoang vu, có một tòa lâu đài cát bị cô lập ở đó, nhìn yếu ớt cô độc không có bất kỳ phòng ngự gì.

Trên thực tế lấy lâu đài làm trung tâm cái đó mấy chục km nếu có bất kì động tĩnh gì, Diệp Bùi Thiên đều có thể rõ ràng cảm nhận được. Chỉ cần đặt chân lên sa mạc này ,giống như là tiến vào phạm vi công kích của Nhân ma. Sa mạc, chính là nơi Hoàng đế sa mạc ngự trị, trừ phi có lượng lớn địch nhân cùng hành động, rất ít có người dám đơn độc tới khu cồn cái có Diệp Bùi Thiên tồn tại.

Diệp Bùi Thiên vân vê ma chủng cấp mười, đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, hướng về phía cửa lớn nhìn ra ngoài

Một cái hình bóng hắn không thể quen thuộc hơn đang tiến tới, nhanh chóng hướng tới chỗ này.

Hắn có một chút bàng hoàng, càng nhiều hơn chính là cảm giác kinh hỉ không ức chế được.

Người ấy một đường phi nước đại, càng ngày càng đến gần.

Nhịp tim Diệp Bùi Thiên cũng theo tốc độ của người đó mà gia tốc, hô hấp dần trở nên ngọt ngào.

Loại cảm giác hân hoan, nhảy cẫng xông tới, giấu cũng giấu không được,, thình thịch bừng bừng phấn chấn, tràn đầy đến khắp nơi. Đem tất cả lý trí cùng sâu tính kia bị bao phủ lại.

Cửa lớn lâu đài bịch một tiếng bị người đá văng, Sở Thiên Tầm một tay chống đỡ khung cửa, khom người liều mạng thở, ánh nắng từ phía sau cô chiếu vào, ánh mắt nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên có chút ngu ngơ đứng lên, có chút há mồm, trừng mắt nhìn, nói không ra lời.

Sở Thiên Tầm chạy hết tốc lực, nhất thời thở không nổi, nhưng khi trông thấy viên ma chúng Diệp Bùi Thiên cầm trên tay, rực rỡ, sáng long lanh, bên trong như thiên hà thu nhỏ đang lưu chuyển, xinh đẹp chói mắt đến mức Sở Thiên Tầm cơ hồ không dám phán đoán cấp bậc của nó.

Nhưng trong lòng cô lộp bộp một tiếng, nháy mắt rõ ràng chuyện Diệp Bùi Thiên muốn làm.

"Anh..." Sở Thiên Tầm đi tới bên cạnh bàn, mang theo nghi hoặc nhìn viên ma chủng trong tay hắn "Anh đây là dự định tiến giai?"

Diệp Bùi Thiên đem ma chủng đặt lên trên bàn, gật gật đầu ngầm thừa nhận.

"Thế nhưng là vì cái gì anh tránh em? Anh phải biết anh vậy vụиɠ ŧяộʍ như vậy, lỡ vừa phát sinh việc gì đó, em..."

"Thiên Tầm, trên thế giới này cơ hồ có thánh đồ cấp mười." Diệp Bùi Thiên ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Tầm, "Nếu như thất bại, em thậm chí có khả năng không gϊếŧ chết được anh."

Hắn rủ mi mắt, "Anh không thể để cho em gặp nguy hiểm như vậy được."

Sở Thiên Tầm đưa tay lên sờ mặt hắn "Từ khi chúng ta quen biết đến nay, anh luôn luôn đối với em rất tốt, mỗi một ngày em đều trôi qua rất vui vẻ. Đời người chỉ có một lần, anh để cho em tức giận như vậy ư."

"Thiên Tầm, anh..."

"Lúc ở Bạch Mã trấn, ngày ấy bị ma vật bao vây, chiến đấu suốt cả đêm, rốt cục đánh lui tất cả ma vật, lòng tràn đầy vui vẻ trở lại tầng hầm của lão Quách muốn gặp anh" Sở Thiên Tầm thanh âm rất nhẹ, lời nói có chút nặng nề,

"Ngươi có thể tưởng tượng tâm tình của em lúc đó sao không? Tâm trạng vui vẻ quay lại tầng hầm, đi xuống cái thang, lại trông thấy một bộ máu me khắp người, cơ thể không có chút nhiệt độ, lạnh lẽo. Lúc ấy em liền muốn, chỉ cần anh tỉnh lại, em lập tức đi ngay, cũng không tiếp tục đem yêu thương của mình cho tên hỗn đản đó nữa, chuyện gì đều không thương lượng, hỗn đản."

Tay cô buông thỏng xuống, lui về phía sau một bước,

Diệp Bùi Thiên một tay kéo cô lại, ôm chặt, dùng sức ôm vào trong ngực, cơ hồ hận không thể đưa cô đính vào trong thân thể của mình,

"Không phải, Thiên Tầm. Đừng nói như vậy, anh không thể không có em." Thanh âm của hắn nhỏ dần "Anh ... Đã không thể không có em."

Cánh tay tràn đầy lực quấn đến chặt lấy Sở Thiên Tầm, cho dù cách quần áo cũng có thể cảm nhận được da thịt cứng rắn cùng nhiệt độ nơi đó.

"Bùi Thiên, tâm ý của anh em đều hiểu. Nhưng em chưa nói với anh, em với anh giống nhau." Cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm eo Diệp Bùi Thiên "Em cũng vậy, không thể mất đi anh."

Không biết qua bao lâu, khí tức ướŧ áŧ của Diệp Bùi Thiên, quét tại bờ vai của cô, nhẹ nhàng phát ra một tiếng "Được."

"Chúng ta còn phải đi con đường còn rất dài, gặp phải rất nhiều chuyện. Em cũng sẽ biết sợ, cũng có gan lúc nhỏ, nhưng em hi vọng có thể cùng anh cùng nhau đối mặt hết tất cả. Mặc dù em không có cường đại, nhưng em không muốn bị tước đoạt đi quyền lựa chọn việc ở bên cạnh anh”

Sở Thiên Tầm vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, "Có thể đáp ứng em chứ?"

"Anh cũng không cường đại." Diệp Bùi Thiên đầu chỗ vai của Sở Thiên Tầm ngẩng đầu lên, "Trên thế giới này có rất nhiều người e sợ anh, sợ năng lực của anh. Trên thực tế, trước khi gặp được em, anh chẳng qua chỉ là một tên nhu nhược nhát gan."

Hắn đưa tay vuốt tóc mai Sở Thiên Tầm, phủi những hạt cát trên đó xuống, đưa tay nâng một lọn tóc lên bên môi hôn một cái,

"Ta đã từng không quan tâm mà cùng ma vật liều mạng, dùng ma chủng để không ngừng tăng cấp. Để cho mình trở thành một đế vương cát vàng ai cũng phải sợ. Không có ai biết đó chỉ là bởi vì anh sợ, sợ ác ý của mọi người trên thế gian này. Anh chỉ muốn có một thể xác cường đại, để che dấu sự nhỏ yếu của mình."

"Mãi tới khi gặp em, anh mới dần dần có được một trái tim cường giả thuộc về bản thân." Hắn nhìn xem Sở Thiên Tầm,hạ quyết tâm thật lớn, "Anh đáp ứng em, sẽ không để em lo lắng nữa."

"Em làm thủ hộ cho anh được không. Vì em, cũng vì chính bản thân anh, anh nhất định có thể thành công."

Con mắt Sở Thiên Tầm đều sáng lên, đây là người đàn ông của cô, anh tuấn lại tự tin, cường đại lại ôn nhu. Khiến cho người ta mê muội.

Cô chậm rãi xích lại gần, khẽ cắn môi dưới, ánh mắt từ hầu kết khiêu gợi, chuyển qua eo rắn chắc, đôi chân thẳng tắp thon dài nhìn một vòng từ trên xuống dưới,.

Một sợi cát vàng trên mặt đất vui sướиɠ lăn qua, lặng lẽ đóng lại cửa lâu đài cùng cửa sổ.

Thời gian tại thời khắc này đã mất đi ý nghĩa, thẳng đến lúc đối phương động tình, hãm sâu trong đó, Sở Thiên Tầm mới ảm đạm không rõ mà ngẩng đầu, kết thúc cái hôn ý loạn tình mê.

Diệp Bùi Thiên phát ra tiếng thở dài bất mãn, đưa tay muốn kéo cô vào trong ngực.

"Đây là trừng phạt do anh không từ mà biệt, cái trước còn nợ." Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng cúi đầu mổ lên môi hắn, lặng lẽ nói, "Chờ anh tiến giai thành công, liền đòi lại cả vốn lẫn lời."

Có một số việc, bất luận suy nghĩ như thế nào, phải chân chính tự mình trải qua, mới biết trong đó khó nhịn cùng dày vò như thế nào.

Diệp Bùi Thiên trên giường cong lưng, co người lại, phát ra tiếng trầm thấp. Quần áo trên người căng nứt, phía sau lưng xương bả vai không ngừng nổi lên một đôi cánh nhỏ màu đen, mi tâm nhô ra một đoạn sừng nhọn, trên cổ bắt đầu xuất hiện vảy màu đen.

Sở Thiên Tầm ngồi bên bệ cửa sổ, trầm mặc ôm đao. Nhìn người mình yêu đau khổ giãy dụa bên bờ sinh tử.

Giờ khắc này, cô mới chính thức cảm nhận được cảm giác thống khổ của Diệp Bùi Thiên khi thủ hộ mình tiến giai. Hận không thể lấy thân mình thay thế, cuối cùng chỉ có thể bất lực nhẫn nhịn.

Lúc trời bắt đầu sáng, Diệp Bùi Thiên từ trong tia sáng mà tỉnh lại.

Trên người đắp một cái chăn mỏng, nhìn thấy cô canh giữ ở bên người.

"Tỉnh?" Cô sờ lên đầu của hắn, "Một thân đều là mồ hôi, em đã đun nước nóng, muốn tắm không ?"

Hắn được cô dìu đi, an trí tiến vào bồn tắm lớn nhiệt độ vừa phải, một đôi bàn tay mềm mại xoa bóp đầu của hắn, vì hắn cọ rửa mồ hôi

"Thiên Tầm.. " Diệp Bùi Thiên nằm ngửa trong bồn tắm, đầu gối lên tay Sở Thiên Tầm, hơi nước ấm áp, mùi thơm của sữa tắm, hắn buông lỏng cơ thể vừa mới đạt được tái sinh. Sắc mặt ửng đỏ, nhịn không được tìm chút chủ đề, "Anh tiếp nhận lời mời của Tân Tự Minh, cùng hắn cùng thành chủ Xuân Thành Giang Tiểu Kiệt đi sănXử hình giả cấp mười."

"Anh nói ai?" Sở Thiên Tầm giật mình.

"Đoàn trưởng Kỳ Lân, Tân Tự Minh." Diệp Bùi Thiên nói, "Có khả năng em không quá ưa người này. Nhưng so với trước kia hắn đã không giống nhau, không còn là tên ngụy quân tử, hắn chí ít còn có điểm mấu chốt của mình. Quan trọng hơn là, hắn còn là người chế tạo Ma khí cấp cao nhất.Tinh thần lực khống chế. Tương lai khả năng có không ít sự tình, cần hắn hỗ trợ."

Sở Thiên Tầm không biết trả lời như thế nào, trên thực tế Sở Thiên Tầm đối với Tân Tự Minh có chút phức tạp, ở thế giới kia là bạn bè thân thiết, nhưng ở thế giới này là địch nhân tổn thương Diệp Bùi Thiên.

Bởi vì nhiều lần nghiệm chứng ở hai thế giới có nhiều nhân vật có tính cách giống nhau, Sở Thiên Tầm cũng không còn đem mộng cảnh kia xem như một thế giới hư hóa không thật. Ở trong đó gặp qua mỗi người, đều chân thật mà lưu lại kí ức về họ

"Anh muốn thử tin tưởng bọn họ một lần, Thiên Tầm, anh... cũng muốn có bạn bè, muốn càng nhiều người biết anh. Muốn có một ngày có thể tháo mặt nạ xuống, cùng em ở một chỗ sinh sống."

"Vậy anh an tâm thoải mái mà đi thôi." Sở Thiên Tầm múc nước, thay hắn gột rửa bọt xà phòng trên người, "Nếu như đã xảy ra chuyện gì, anh liền kiên nhẫn chờ. Em nhất định có thể tìm tới anh, lại đem anh trở về."

Thành công bước vào cấp mười, cơ hồ thánh đồ mạnh nhất nhân loại, Diệp Bùi Thiên tắm rửa đổi quần áo, một thân Thanh Sảng từ trên thang lầu đi xuống.

Sở Thiên Tầm cười tủm tỉm ngồi cạnh bàn vuông đợi hắn.

Diệp Bùi Thiên lập tức cảm thấy luống cuống, sóng mắt lắc lư, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đi tới.

Cường đại, cao ngạo, vô địch thiên hạ; ngượng ngùng, mềm mại, y thuận tuyệt đối.

Bởi vì mâu thuẫn, cho nên càng thêm mê người.

Cát vàng trên mặt đất nhấp nhô, muốn cài hết cửa sổ đang mở ra.

Một cơn gió mạnh đảo qua, đánh tan ý ngượng ngùng của họ

"Thiên Tầm, đừng... đừng ở chỗ này."

"Liền muốn ở chỗ này, anh có thể hô, la rách cổ họng cũng không có người đến cứu anh đâu."