Giang Tiểu Kiệt sau khi từ trận chiến trở về, mấy vết thương cũng đã tốt lên, đoàn trưởng binh đoàn Phi Ưng tự ý hạ lệnh rút quân khiến họ gặp khó khăn nay đang kiến diện trước đại điện.
"Hai lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là cút." Giang Tiểu Kiệt trên cánh tay còn quấn băng vải một chút mặt mũi cũng không có lưu.
"Giang thành chủ, cậu không nên quá phận. Chúng tôi lúc ấy bất quá là chịu không nổi nữa mới rút lui, cậu cũng không có chứng cứ, dựa vào cái gì nói chúng tôi là cố ý?"
"Anh em của tôi chết rồi,tôi có quyền quá phận. Mang theo người lăn ra khỏi Xuân Thành, nếu không cũng đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình." Giang Tiểu Kiệt chẳng muốn nói lí lẽ.
Về phần Xuân Thành cùng với binh đoàn Bạo Tuyết và Hình Thiên, đã bắt lấy cơ hội này mà tiêu diệt không chút do dự .
Thấy Giang Tiểu Kiệt cường đại lại bá đạo trước mặt, đội ngũ không thể không ôm hận rời đi Xuân Thành.
Hồng Lang binh đoàn trụ sở lúc đầu mười phần nhỏ hẹp khó coi, Giang Tiểu Kiệt mượn chuyện hiện trong thành có nơi thích hợp, vung bút lên một cái trực tiếp đưa khu đất có diện tích rộng cho họ, mấy ngày nay hỉ khí dương dương dọn nhà.
Ngày thường là một binh đoàn không thể bình thường hơn, bây giờ súng đổi thành pháo, chạm tay có chút bỏng.
Cao Yến cùng Sở Thiên Tầm sóng vai tới căn cứ mới của binh đoàn đi tới. Mấy ngày trước Cao Yến rốt cục lấy dũng khí, đột phá cấp bốn, thoát khỏi hàng ngũ thánh đồ tầm trung. Bây giờ mặt mày hồng hào, đi đường có chút muốn bay lên.
Mới tới cửa lớn, không ít đội viên nhìn thấy hai người, đều nhiệt tình lại cung kính đi lên chào hỏi.
Qua một trận chiến, Sở Thiên Tầm thành danh. Mặc dù sau đó cô từ chối ý muốn thăng chức của Hàn Ngạo, nhưng vẫn như cũ tránh không được có người ngững mộ
"Chị Yến, chị cùng Xử hình giả chiến đấu qua chưa?" Sở Thiên Tầm hỏi Cao Yến.
Diệp Bùi Thiên rời Xuân Thành, đi săn Xử hình giả cấp mười, tuy cô đáp ứng sảng khoái, kỳ thật trong lòng tránh không được lo lắng bất an.
"Trời ạ, đừng tìm chị đi lấy ma chủng của ma vật này. Chị từng được chứng kiến một lần." sắc mặt Cao Yến cũng thay đổi, thậm chí rùng mình một cái, "Khi đó hơn một nửa người trong đội của họ, tính lính đánh thuê hộ vệ bên cạnh, mấy chục người đi vào rừng kia, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều vô thanh vô thức bị ma vật kéo đi, bọn chị thậm chí ngay dáng vẻ nó như thế nào cũng đều không biết. May mắn mệnh chị lớn, được an bài ở phía sau nửa đội ngũ còn lại, mới may mắn thoát khỏi "
Đoàn đội thuộc tiểu đội của Phó đoàn trưởng, Diêu Tiêm Tiêm nghe tin các cô tới, cố ý từ trong phòng ra, dẫn các cô đi vào. Hôm nay cô ấy đeo mặt nạ là cùng một loại với Diệp Bùi Thiên, che đi những vết sẹo dữ tợn, trông ôn hòa trầm tĩnh hơn nhiều.
Nghe thấy lời Cao Yến nói, Diêu Tiêm Tiêm tiếp lời "Kỳ thật cũng không có đáng sợ như vậy, ma vật này dựa vào dị năng hệ Mộc mà sống, chỉ sống một mình trong rừng rậm, sẽ không tùy tiện rời khỏi rừng rậm. Cho nên không phải nhân loại tự mình đi vào khu vực Xử hình giả sinh sống, liền không có việc gì. Đương nhiên nếu như muốn tiêu diệt nó xác thực mười phần khó khăn. Nó phân thân biến ảo khó lường, căn bản không thể nào bắt giữ."
"Nhưng là mạo hiểm đi săn Xử hình giả thì vẫn là có, " Cao Yến đi lại gần Sở Thiên Tầm, giảm thấp thanh âm, "Bởi vì nó bài tiết chất lỏng, là một loại vật liệu nào đó để làm ma dược, trên thị trường khó cầu "
Trong sào huyệt Tiết Độc giả thu thập một số chất lỏng đặc biệt, chế tạo ra ma dược có công hiệu thôi tình trợ hứng. Mà chất lỏng Xử hình giả bài tiết ra, thậm chí chỉ cần từ thẩm thấu qua da thịt, liền khiến tứ chi bất lực, mất đi năng lực chiến đấu.
Trên thị trường thu thập loại hai loại chất lỏng này để chế tác ma dược bán chạy cực kì. Đương nhiên công dụng chắc chắn không phải thứ gì tốt.
"Mặc kệ thế sự đã đến trình độ gì, nhân loại đang nghiên cứu làm sao để tinh lực vĩnh viễn là nhiều nhất." Diêu Tiêm Tiêm hừ lạnh một tiếng.
"Thật sự khó đối phó như vậy sao?"
Xử hình giả ẩn cư thâm sơn, trừ phi chủ động tìm kiếm, đại bộ phận thời điểm không dễ dàng gặp được. Sở Thiên Tầm mặc dù tại một thế giới khác đứng ngoài quan sát qua một hai lần cùng Xử hình giả chiến đấu qua, nhưng dù sao không phải tự mình chính diện tiếp xúc Xử hình giả, cho nên khiêm tốn hướng Diêu Tiêm Tiêm thỉnh giáo.
"Chỉ cần có thực vật, Xử hình giả liền có thể tùy ý đan xen cây rừng mà xuyên qua, tương đương với cả một khu rừng rậm tất cả thực vật giúp nó phân thân dễ hơn nữa. Nó có thể từ bất kỳ chỗ nào xuất hiện đột nhiên công kích. Mà bản thể của nó, lại cắm rễ giấu ở chỗ khác." Diêu Tiêm Tiêm lắc đầu, cơ hồ không muốn về nhớ đến việc bản thân đã từng trải qua chiến dịch kia, "Muốn tiêu diệt nó, nhất định phải xuyên qua rừng rậm dày đặc, tìm tới bản thể của nó. Thật sự là quá khó. "
Giờ này khắc này, cách Xuân Thành rất xa trong một khu rừng rậm rậm rạp. Tân Tự Minh mở bản đồ, nói ra những lời tương tự "Muốn tiêu diệt nó, nhất định phải tìm ra bản thể của nó."
Giang Tiểu Kiệt cơ hồ hoàn toàn không có đang nghe hắn nói gì. Thần kinh toàn thân căng thẳng, cảnh giác đứng một bên, một nam nhân khác lại lãnh đạm bình tĩnh đứng bên kia.
"Lão Tân." Giang Tiểu Kiệt cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói, "Chuyện gì xảy ra? Anh, anh, anh có biết hắn là ai không?"
Phó đoàn trưởng Kỳ Lân nhìn hắn một cái. Bọn họ mang đội viên bố trí xung quanh cảnh giới, phòng ngừa bất luận kẻ nào ngoài ý muốn xâm nhập, ở đây chỉ có ba người bọn họ, Diệp Bùi Thiên trầm mặc yên tĩnh ngoài ý muốn đến dễ nói chuyện, nhưng Giang Tiểu Kiệt đã muốn xù lông.
"Anh có biết hay không cố thành chủ Xuân Thành thành, Hoàn Thánh Kiệt chính là chết trong tay người đàn ông này?"
Tân Tự Minh đẩy kính mắt, "Ta không chỉ có biết, ngay cả tôi mấy lần kém chút nữa chết ở trong tay hắn."
Giang Tiểu Kiệt suýt chút nữa thì giơ chân lên đá "Vậy anh còn mời đến! Anh điên rồi? Việc này tôi không giúp được, muốn tìm ai thì tìm, tôi đi về."
"Tiểu Kiệt, Diệp Bùi Thiên cùng cậu tưởng tượng đến không giống." Tân Tự Minh gọi hắn lại, "Cậu không thể dùng thành kiến đi cho một người mà cậu không hiểu rõ. Lúc trước nếu như lão Phong mang theo thành kiến đối với cậu, cậu căn bản sẽ không trở thành cho một thành viên của Kỳ Lân."
Giang Tiểu Kiệt biết Tân Tự Minh đang có ý gì, Tân Tự Minh cũng biết cách để thuyết phục Giang Tiểu Kiệt.
Một câu nói của hắn đem hồi ức Giang Tiểu Kiệt trở lại năm năm trước, khi đó tại căn cứ Kỳ Lân, hắn tuổi nhỏ vì sống sót, hãm hại lừa gạt cái gì cũng dám làm, mấy lần bị người ta tóm lấy kém chút nữa bị đánh chết tươi.
Phần lớn các thành viên của Kỳ Lân bao cả Tân Tự Minh, đều là phản đối đoàn thu nạp một người có thanh danh không tốt vào đội ngũ.
Giang Tiểu Kiệt đến nay còn nhớ rõ dáng vẻ đoàn trưởng nói chuyện, "Các người còn không hiểu rõ hắn, không thể dùng thành kiến trực tiếp bức đứa bé này chết"
Bước chân của hắn không khỏi chậm lại.
"Đây chính là ma vật cấp mười, Tiểu Kiệt. Trên đời này, không có có bao nhiêu người có thể tin cậy, cậu có muốn thử không?"
"Diệp Bùi Thiên, cậu còn có tôi, là tổ hợp mạnh nhất có thể đối phó Xử hình giả”
"Khi hạ được ma vật này, cậu có thể có được vũ khí cấp mười, tăng thêm cơ hội tiến giai lên cấp chín, thiên hạ này còn có thể có mấy người có thể là đối thủ của Giang Tiểu Kiệt cậu?"
Tân Tự Minh là một người rất giỏi về lòng hiếu thắng của nam nhân,Giang Tiểu Kiệt xù lông lên rất nhanh bị hắn dỗ ngọt.
Giang Tiểu Kiệt mặc dù ngồi ở đó nhưng vẫn đang đề phòng, đem tất cả lực chú ý đều rơi lên người đế vương cát vàng gϊếŧ người không ghê tay trong truyền thuyết kia.
Nhịn không được lặng lẽ dò xét người này, người đàn ông này còn trẻ tuổi, đứng thẳng, bất luận hắn lôi kéo Tân Tự Minh ra một bên, vẫn chủ động ngồi trở về, hời hợt liếc qua một cái, bất động thanh sắc, giống như một tòa băng sơn.
Đây chính là Diệp Bùi Thiên a, Nhân ma mang xấu trong hai năm nay, mặc dù Giang Tiểu Kiệt cũng không phải là một người nguyên tắc, nhưng trong tiềm thức, hắn đã coi người đàn ông này là một người kinh khủng đang tồn tại.
Hắn thực sự không ngờ rằng mình cũng có ngày cùng Diệp Bùi Thiên sóng vai đối phó ma vật.
Nhưng trên thực tế, Tân Tự Minh hứa hẹn đưa cho hắn ma chủng, sau khi thành công vì hắn chế tạo một vũ khí, với hắn mà nói đó là một dụ hoặc lớn. Hiện đã đạt tới giới hạn của cấp tám, muốn tiến thêm một bước, chân chính trở thành cường giả mạnh nhất.
Mặc kệ người kia là ai, dù sao hắn chỉ phụ trách trợ công, nếu là phát hiện tình huống không đúng, hắn rút lui trước là được. Giang Tiểu Kiệt ở trong lòng đưa ra quyết định
Trong rừng, tán cây rậm rạp che khuất bầu trời, thân cây cao ngất, thô to đầy dây leo, trong không khí phiêu động lơ lửng bóng trắng lướt qua.
Trên mặt đất phủ đầy lá khô, dù là nhẹ nhàng dùng mũi chân điểm một cái cũng phát ra tiếng vang.
Bước vào nơi này, tựa như là bước vào trong sa mạc Diệp Bùi Thiên, đã hoàn toàn bại lộ tại trong khu vực của kẻ địch, nhất định phải phòng bị tốt.
Giang Tiểu Kiệt trong rừng rậm rạp nhanh chóng lùi lại
Tai nghe Tân Tự Minh đeo vang lên, "Mọi người cẩn thận, phía trước năm trăm mét, xuất hiện 3 huyệt động ma vật."
Theo đánh giá về thần thức của Xử hình giả cấp mười có thể di chuyển cấp tốc trong phạm vi 10 dặm (16km). Nếu có thể trong phạm vi này tìm thấy chỗ nó giấu bản thể, chỉ có hai loại phương án.
Một là làm mồi nhử, thánh đồ tinh thần lực mở ra thần lực cực hạn, nắm bắt phương hướng ma vật di động
Mà trên thế giới này, có thể đem tinh thần lực tiếp tục khuếch trương đến phạm vi lớn như thế chỉ có một người, chính là Tân Tự Minh.
Quả nhiên, phía trước trên một gốc cây thô to trên cành cây, xuất hiện một sinh vật có khuôn mặt không khác gì con người, khuôn mặt màu nâu từ thân cây kéo dài về phía trước, nhô ra một nửa thân thể bằng gỗ.
Giang Tiểu Kiệt còn không có phản ứng, bảy tám ánh đao màu bạc đã đem con ma vật cùng cái cây cắt thành trăm mảnh
Khuôn mặt ma vật duy trì biểu cảm kinh ngạc, lăn trên mặt đất, dần dần xơ cứng bất động, triệt để biến mục gỗ.
"Hướng bốn giờ."
Cơ hồ ngay lúc Tân Tự Minh nói chuyện, Diệp Bùi Thiên bỗng nhiên quay người, nâng cánh tay hướng về đó hạ đao, cát vàng sau lưng Giang Tiểu Kiệt vung lên, thân thể ma vật vỡ vụn rơi trên mặt đất, dần dần gỗ hóa.
"Dưới đất hướng đông nam đang chạy trốn, tốc độ rất nhanh, đuổi theo!"thanh âm Tân Tự Minh lại lần nữa từ trong tai nghe truyền đến.
"Diệp Bùi Thiên danh bất hư truyền a, tôi cơ hồ không xen tay vào được." Giang Tiểu Kiệt đem hết toàn lực đuổi theo Diệp Bùi Thiên,
Diệp Bùi Thiên tới tham gia săn bắn như vậy, vũ khí cũng không có nghiêm túc chuẩn bị, đến lúc tập trung thuận đường mua một thanh đao bên đường, thuận tay mà mua.
Đến nơi này Tân Tự Minh nhìn không nổi, cấp dưới trong tay rút một thanh cấp tám cho hắn tạm dùng. Lúc ấy Giang Tiểu Kiệt cảm thấy hắn quá tự đại, bây giờ mới biết được đây mới thực sự tự tin.
"Tìm thấy."thanh âm Diệp Bùi Thiên ở phía trước vang lên.
Đây là câu nói đầu tiên Giang Tiểu Kiệt nghe được, không khỏi lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Không cho hắn thời gian suy nghĩ cẩn thận, chỗ bản thể bị phát hiện ma vật hướng bọn họ phát công kích kịch liệt .
Trong rừng tâm, bụi mù đầy trời, vô số xúc tu trên không trung bay tới, chất lỏng ướt sũng treo óng ánh sáng long lanh, những như chất lỏng vô hại, nếu dính vào da thịt, người cường đại thế nào cũng sẽ mất đi năng lực phản kháng, cuối cùng trở thành bữa ăn trong bụng ma vật.
"Tôi tới." Giang Tiểu Kiệt đuổi tới hiện trường, hai tay giao vào nhau, lớn tiếng a một cái, "Kết băng!"
Nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên giảm xuống, một tầng băng trên mặt đất nhanh chóng lan ra, lấy Giang Tiểu Kiệt làm trung tâm mà khuếch tán ra, tất cả xúc tu màu xanh lá đều bị đông lại, những chất lỏng nguy hiểm kết thành những khối băng.
Không chỉ trên mặt đất, Băng Lăng bao trùm mọi phạm vi bên trong, lòng đất cùng bộ rễ thảm thực vật, đều bị Giang Tiểu Kiệt toàn lực thi triển dị năng hệ băng đông lạnh
Bộ phận quan trong nhất của thực vật bị bao trùm. Một hình người từ lòng đất chậm rãi cứng ngắc chui ra. Vừa xuất hiện liền bị Diệp Bùi Thiên dùng cát vàng cấu thành trường long ghìm chặt. Hẳn là bản thể xử hình giả bị hàn băng bức ra
"Ha ha, ma vật cấp mười, mới một chút đã bị đánh bại." Giang Tiểu Kiệt hưng phấn nắm một quyền.
Tân Tự Minh cũng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt rốt cục mang theo cười.
"Cẩn thận!"
Thanh âm Diệp Bùi Thiên cảnh báo vang lên.