Phong Thành Ngọc người sáng lập binh đoàn Kỳ Lân đã chết, Tân Tự Minh nghịch lân, biết rõ năm đó tình hình đội viên không dám tùy tiện ở trước mặt hắn nói gì.
Nhưng hắn đối với thành chủ Xuân Thành Giang Tiểu Kiệt không có biện pháp gì.
Giang Tiểu Kiệt đã từng là thành viên Kỳ Lân, đoàn trưởng Kỳ Lân Phong Thành Ngọc bị ngộ hại, không có tham dự cuộc chiến đấu kia, lòng đau buồn phẫn nộ trẻ tuổi lại nóng tính ngứa mắt Tân Tự Minh, đại náo một trận từ đó tự lập đoàn phái riêng.
Giờ phút này đối mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Giang Tiểu Kiệt, Tân Tự Minh trong lòng tức giận, nhưng lòng dạ hắn quá sâu, không có giống Giang Tiểu Kiệt đơn giản mà ngay thẳng. Từ bộ mặt của thậm chí nhìn không ra quá nhiều cảm xúc gợn sóng, hắn chỉ đưa tay đẩy mắt kính, từ tốn nói một câu,
"Tiểu Kiệt, cậu vẫn như lúc trước, không có gì thay đổi."
"Tôi không thay đổi gì, nhưng đoàn phó ngài so với năm đó khác nhau rất lớn. Kỳ Lân chỉ sợ cũng không còn giống Kỳ Lân lúc trước."
"Muốn sống sót ở cái thế giới này, phải trả giá một chút." Tân Tự Minh đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía ánh sáng, khiến cho người khác thấy không rõ thần sắc của hắn dưới mắt kính, "Tiểu Kiệt, cậu có phải hay không còn đang trách tôi hại chết đoàn trưởng."
Giang Tiểu Kiệt ngẩng đầu lên, trên thực tế trong lòng của hắn cũng rõ ràng mình năm đó quá kích động, kỳ thật không nên đem cái chết của Phong đoàn trưởng mà giận chó đánh mèo.
Khi đó ma chủng xuất hiện, hắn bất quá mới mười ba mười bốn tuổi, cha chết mẹ bỏ chạy, lẻ loi một mình. Ma vật cùng lòng người ác ý bên nên luôn lo sợ không yên, lang bạt một đường. Rốt cục tại dừng chân tại Kỳ Lân, đoàn trưởng Kỳ Lân Phong Thành Ngọc là một nam nhân tâm địa lương thiện, thu nhận hắn một tên mười phần nhỏ yếu, che chở cho hắn, dạy hắn trưởng thành.
Đáng tiếc những năm tháng, người tốt bình thường đều sống không được bao lâu. Cái người mang lại cho hắn cảm giác ấm áp rất nhanh đã chết. Đến mức từ đó về sau Giang Tiểu Kiệt bắt đầu điên cuồng một lòng nâng cao năng lực cùng đoàn đội cường đại.
"Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì." chân Giang Tiểu Kiệt đặt dài xuống, "Nếu như muốn vây quét Nhân ma, thì không cần phải nói, Bạo Tuyết chúng tôi chỉ tiếp những đơn liên quan tới ma vật."
"ma vật cấp mười. Có hứng thú không?" Tân Tự Minh khóe miệng nâng lên "Xử hình giả."
Cao thủ cấp tám trở lên trên thế giới này chỉ có mấy người, Giang Tiểu Kiệt tính tình mặc dù vừa thối vừa dài dòng, nhưng so với những tên lòng dạ thâm trầm, không có chút nguyên tắc người, tâm tư của hắn đơn giản hơn nhiều, Tân Tự Minh có thể chân chính yên tâm
"Xử hình giả? Cấp mười?" Giang Tiểu Kiệt trầm ngâm trong chốc lát, "Cái này quá khó. Không có thánh đồ cận chiến nào có thể chịu nổi Xử hình giả cấp mười. Không được, tôi không muốn để cho huynh đệ tìm cái chết."
Xử hình giả này so với Tiết Độc giả bọn họ vừa tiêu diệt hoàn toàn là hai loại khác biệt rất lớn.
So sánh Tiết Độc giả quần cư lực công kích không mạnh. Loại ma vật này cho tới bây giờ đều một mình ẩn thân trong rừng rậm. Dị năng của nó cường đại mà biếи ŧɦái, khiến cho mọi người đều sợ hãi.
"Tôi đang muốn mời một người, nếu như có thể mời được hắn, lại thêm cậu, không cần đẩy các huynh đệ vào mạo hiểm, cầm được ma chủng là mười phần chắc chắn."
Giang Tiểu Kiệt cười ha hả, "Đoàn phó à, anh cũng không phải chưa cùng Xử hình giả giao thủ qua? Anh biết nó lợi hại như thế nào không? Trên thế giới này đi nơi nào tìm được người chắc chắn xử lí được Xử hình giả cho anh?"
Anh mắt Tân Tự Minh xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn vào trong đám người rộn rộn ràng ràng trên đường phố Xuân Thành.
"Người này, tôi còn không có mời được. Hi vọng khi cậu gặp qua, đừng quá giật mình."
...
Khương Tiểu Quyên đi vòa phiên chợ náo nhiệt chợ, giữa mùa đông, nhưng cô ta lại không thể không đeo một cái kính râm, để che đi vết bầm khó xử do tên say rượu kia làm ra.
Lão Trịnh khoác vai của cô ta lắc lắc, "Được rồi, tôi cam đoan đây là lần cuối cùng đánh cô. Vui vẻ chút, ngày hôm nay muốn mua cái gì tùy ý chọn."
Mỗi một lần động thủ, khi hắn tỉnh rượu đều sẽ hứa hẹn đây là một lần cuối cùng, nhưng lần tiếp theo còn hung ác hơn.
Lão Trịnh cùng cô ta đi vào con đường tràn ngập hương thơm của đồ ăn, mỹ thực rực rỡ muôn màu, mười phần hào phóng nói chuyện, "Nhìn xem muốn ăn cái gì liền lấy. Lão Trịnh này xưa nay không bạc đãi nữ nhân của mình."
Bên đường phố, không ít nữ ăn mày ngồi xổm ở đó gầy trơ cả xương, áo không đủ che thân. Giơ bát dùng ánh mắt hâm mộ, đáng thương nhìn qua.
Nhìn xem chỗ đó mùi thịt nướng bay ra, mứt quả được một lớp đường bao lại, bánh bao lớn làm cho người ta trông mà thèm, Khương Tiểu Quyên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thân thể đau đớn cùng ủy khuất trong lòng đều tựa hồ tiêu tán không ít.
Cô ta một lần nữa vươn tay lấy lòng lão Trịnh. Chọn lấy một xiên que thịt nướng chuỗi mười phần đắt đỏ, chờ lão Trịnh đưa ma chủng.
"Muốn ăn này? Tôi mua cho cô nha." Một đạo thanh âm tinh tế, từ bên trong tiếng người huyên náo chui ra ngoài, chui vào trong tai Khương Tiểu Quyên.
Cô ta từ kẽ hở từ đám người chen chúc, nhìn thấy Sở Thiên Tầm đứng bên đường,
Sở Thiên Tầm cầm trong tay hai bịch kẹo đường, cười đùa với nam nhân của mình
"Thích ăn kẹo đường như vậy, như trẻ con vậy." Cô cái kẹo được phác hoạ rất sinh động cho Diệp Bùi Thiên ăn, một cái tay khác tiện tay đưa ma chủng cho chủ quán.
Nam nhân mang theo mặt nạ màu bạc che mặt khi đối mặt với tất cả mọi người đều lạnh như băng, lại cong khóe miệng, cầm cổ tay của cô, ăn viên kẹo đường
Cô gái dưới ánh mặt trời cười đến vui vẻ, sống như thế thật thoải mái, có một cái nam nhân ưu tú cùng đứng sóng vai,
Khương Tiểu Quyên đột nhiên liền nghĩ đến thịt xiên trong tay này thật khó được,mùi thơm vốn có mất đi .
Sở Thiên Tầm cùng Diệp Bùi Thiên một người một viên kẹo, nắm tay đi dạo trpng chợ phiên
"Chị Thiên Tầm." Có người gọi cô lại.
Bên trong một quán ăn bên đường, các đội viên dong binh Bạo Tuyết ngồi đầy quán.
Lúc này không giống như trước, có thể không bày quầy bán hàng ven đường, mà đơn độc có cái cửa hàng mặt tiền làm ăn, đều coi là chỗ cấp cao.
Mọi người cùng một chỗ ăn mì thịt bò, A Uy bưng bắt mì thịt bò uống canh đến mức đầu đầy mồ hôi đột nhiên nghe đoàn trưởng của bọn hắn nói một câu "Chị Thiên Tầm." Phốc một tiếng nước mì phun ra.
Đội viên khác phản ứng cũng đều không khác mấy. Thành viên Bạo Tuyết phần lớn đều rất trẻ, không ít người từ nhỏ đã được đoàn trưởng che chở, đi theo đến nay. Trong lòng của bọn họ, đoàn trưởng 19 tuổi ngạo khí trùng thiên, chưa từng gọ ai là anh hay chị.
Sở Thiên Tầm liền cười đi vào chào hỏi, "Giang thành chủ, ở đây ăn cơm a."
Giang Tiểu Kiệt vỗ đầu A Uy ngồi bên cạnh, "Làm gì mà ngẩn ra, gọi cậu đấy. Lâm ca, chị Thiên Tầm. Một chút lễ phép đều không có."
A Uy sững sờ đứng lên, sờ lên đầu. Thế giới này cường giả vi tôn, không để ý xưng hô. A Uy cấp bảy, là cao thủ số một số hai trong Xuân Thành, nhưng lão Đại đã lên tiếng, hắn không nói hai lời, đứng người lên cùng toàn thể đội viên cùng một chỗ cung cung kính kính hô một tiếng,
"Lâm ca, chị Thiên Tầm tỷ."
"Chị Thiên Tầm, tới đây ăn chút."
"Lâm ca, ngồi bên này."
Các thành viên Bạo Tuyết đối với hai vị này lúc nguy hiểm không để ý sinh tử vọt vào cứu viện, nhiệt tình đứng lên chào hỏi.
Giang Tiểu Kiệt đứng trước mặt Sở Thiên Tầm, nụ cười xán lạn, thật cao hứng mà mời. Hắn còn hết sức trẻ tuổi, không hiểu được phải có dáng vẻ gì của thành chủ, đối với người mình cảm kích, có thể mười phần thản nhiên nhiệt tình.
Sở Thiên Tầm cười xin miễn, lúc cáo từ, cô quay đầu nhìn thoáng qua.
Bên cạnh Giang Tiểu Kiệt có một nam nhân ngồi đó, người đàn ông này mang theo kính mắt, mặc quần áo màu trắng, nhìn có chút nhã nhặn yếu đuối, cùng với đám người đầu hổ lưng gấu lộ ra điểm khác biệt lớn.
Trong trí nhớ Sở Thiên Tầm hắn cũng là người cô quen ở thế giới kia, ở nơi đó hắn là một người thông minh cơ trí, thường xuyên nói chuyện cùng cô. Nhưng hôm nay ánh mắt của hắn u ám, thần sắc lạnh lùng, cùng trong trí nhớ khác nhau rất lớn.
Tân Tự Minh nhìn hai người vừa rời đi, mở miệng hỏi Giang Tiểu Kiệt, "Hai người kia là ai?"
"Kia là bạn của tôi, bất chấp nguy hiểm cứu mạng tôi."
Nhìn bóng lưng kia dần đi xa, Tân Tự Minh nhíu mày.
Cô gái kia dáng người uyển chuyển, khí khái hào hùng bừng bừng, khiến người khác sinh lòng hảo cảm. Chỉ là bóng lưng người nam nhân đi bên cạnh, khiến Tân Tự Minh không khỏi có một loại cảm giác quen thuộc, chính là Trường Đao quen thuộc bên eo đó, tựa hồ đã thấy qua, chỉ là nhất thời nhớ không ra.
"Bọn họ mấy cấp rồi? Là thuộc tính gì?"
"Lục giai, hệ Phong hệ cùng... Tốc độ."
Trên thực tế ngày chiến đấu hôm đó, Diệp Bùi Thiên phần lớn thời gian canh giữ ở bên ngoài hang động, Giang Tiểu Kiệt không biết được năng lực của hắn. Sau khi trở về sẽ hỏi thăm một chút, nghe nói là thánh đồ cấp sáu hệ tốc độ của binh đoàn Hồng Lang, nên cũng không có để ở trong lòng.
Tân Tự Minh lắc đầu, tạm thời đem nghi hoặc trong đầu ném sau ót.
Sở Thiên Tầm cùng Diệp Bùi Thiên đi vào đại sảnh công hội Xuân Thành. Muốn đem thi thể ma vật thu hoạch được rao bán, Diệp Bùi Thiên cũng thường xuyên cùng tới xem một chút, lặng lẽ thu mua một chút tin tức ma vật cấp cao.
Gần đây trong thành nhất mới tiêu diệt được sào huyệt kia, toàn thắng, kéo theo sĩ khí toàn thành dâng cao. Các giao dịch cùng các loại tài liệu cao cấp cùng vũ khí bán ra tăng nhanh.
Diệp Bùi Thiên cầm lam đao Sở Thiên Tầm tặng lúc còn ở Bạch Mã trấn mời lão Quách chế tạo cho, kiểu dáng đơn giản, đẳng cấp cũng thấp. Nhưng Diệp Bùi Thiên khi dùng đến mười phần cẩn thận, không phải lúc trọng yếu, sẽ không chịu rút đao, sợ hư hại.
Sở Thiên Tầm nghĩ Diệp Bùi Thiên đưa mình cặp song đao cùng áo giáp cấp mười, giúp đỡ mình trong chiến đấu, trong lòng cực kì băn khoăn.
"Bùi Thiên, em có rất nhiều ma chủng, em mua cho ngươi một thanh đao tốt hơn một chút nha?"
"Không cần, thanh đao này rất tốt." Diệp Bùi Thiên nhẹ tay nhẹ nhàng ở trên chuôi đao vuốt ve một chút. Hiện lên hồi ức lúc còn ở Bạch Mã trấn, với hắn mà nói cái này rất đáng giá.
"Vậy được rồi, chờ em tự tay hạ gục được con ma vật cao cấp, lại đi tìm đại sư chế tạo tốt nhất làm cho anh một thanh đao tiện tay hơn."
Bảng công hội bố cáo một đại đám người đang đứng, thảo luận thông cáo màu đỏ mới được dán lên.
Thông cáo này tiêu đề viết mười phần kinh dị ma vật cấp mười, mời thánh đồ lực chiến đấu mạnh làm đồng đội.
Nội dung lại làm cho người thấy như lọt vào trong sương mù
“Lúc trước thu thập Ma khí cấp mười, giúp họ giữ lấy sinh mạng các huynh đệ, quân tử hổ hẹn, cảm phục vô cùng
Gần đây lại phát hiện một con ma vật, bởi vì năng lực ít ỏi, khó mà một mình xuống tay, đặc biệt mời ngài lần nữa kề vai chiến đấu. Nếu như đồng ý, ngày 28 tới, tại chỗ đó trước gặp mặt.”
"Cái này nói cái gì vậy? Không đầu không đuôi."
"Cái gì ma vật cấp mười, thế gian thế mà đã xuất hiện ma vật cấp mười sao? Khó gặp."
"Đúng đấy, đoán chừng chỉ là cái mánh lới. Ma vật cấp mười ở đâu mà dễ đối phó như vậy, toàn thành chi lực chỉ sợ cũng không đủ."
"Sẽ không phải lời đùa giỡn chứ?"
"Đùa giỡn? Anh biết bố cáo màu đỏ này cần bao nhiêu tiền không? Không chỉ ở Xuân Thành. Thương đội Ba Lang, Kỳ Lân đều nhìn thấy bố cáo. Xung quanh các căn cứ lớn nhỏ sẽ đồng thời đưa tin, chậc chậc, đến cùng là ai muốn truyền đạt loại tin tức kiểu này."
"Đáng tiếc a, chỉ nói thời gian, lại không nói địa điểm, không thì đã có cơ hội đi xem một chút các đại lão muốn nói cái gì rồi."
Diệp Bùi Thiên trong đám người ngẩng đầu, trầm mặc nhìn thông cáo. Trong lòng của hắn rõ ràng, đây là phát cho tin tức của hắn, người này muốn hắn hiện thân gặp mặt.
Nên gặp hay là không gặp?
Lãng Nguyệt Khinh Phong, cát vàng vạn dặm.
Cồn cát trơn nhẵn không có gì đột nhiên bắt đầu chấn động, một toà thành, dưới đêm trăng chậm rãi từ lòng đất dâng lên, xuất hiện ở trung tâm sa mạc.
Tân Tự Minh đứng ngoài lâu đài, người là hắn mời, đế vương cát vàng quái dị lại lạnh nhạt kia, thậm chí ngay cả cửa lâu đài cũng không có để hắn tiến vào.
Nhưng hắn cũng lơ đễnh, quá trình như thế nào với hắn mà nói cũng không trọng yếu.
Hắn mặc dù là thánh đồ mạnh ở Xuân Thành, nhưng hắn biết rõ mình chủ yếu là dựa vào tính toán chứ không phải năng lực chiến đấu cường đại.
Ma vật cấp mười, hắn nếu như muốn đạt được, một chỉ dùng của mình sinh mạng của huynh đệ mà trả giá, hai là cùng hợp tác cùng người có năng lực chiến đấu mạnh mẽ.
Nhưng nếu chọn hợp tác với những kẻ kia, hắn không muốn, hắn không muốn chia chiến lợi phẩm cũng như ma chủng, cho nên chỉ có cách suy nhất là mời Diệp Bùi Thiên.
Năng lực chiến đấu của Diệp Bùi Thiên mạnh đến mức biếи ŧɦái.
Lần trước, Diệp Bùi Thiên cướp đi ma chủng cùng hơn phân nửa thân ma vật, nhưng hắn tuân thủ hứa hẹn dùng máu của mình chữa khỏi huynh đệ của hắn, cũng lưu lại một nửa ma thân.
Tân Tự Minh âm thầm phát hiện, người mang danh là Nhân Ma uy danh hiển hách lại có một chút mềm lòng.
Thực lực cường đại, mềm mại ấm áp, tuân thủ hứa hẹn, còn mang theo một phần cao ngạo.
Bỏ qua một bên thành kiến, Tân Tự Minh phát giác đây có lẽ là một người hắn có thể kết giao. Còn cái danh Nhân ma này, đối dong binh đoàn Kỳ Lân bọn hắn tới nói, cho tới bây giờ không tính là cái gì.
"Sẽ có 3 người đi gϊếŧ ma vật, ngoài tôi và anh, còn có Giang thành chủ Xuân Thành, hắn là hệ băng có thể đối phó hành động của ma vật trong rừng, mười phần có lợi."
"Những người từ cấp tám trở lên chỉ có mấy người, còn tương hỗ bài xích lẫn nhau, rất khó hợp tác. Nhưng ma vật cấp mười này lại không phải dễ đối phó như vậy."
"Chiến lợi phẩm từ anh có thể lấy, nếu như anh nguyện ý tiếp tục loại quan hệ này, tương lai chúng ta còn có hợp tác tiếp."
"Xung quanh đây 20km, tôi đã thiết kế hàng rào, sẽ không để cho bất kỳ ngoại nhân nào tiến đến, tuyệt đối sẽ không tạo bất trắc cho anh. Anh có thể tín nhiệm tôi một lần."
"Diệp Bùi Thiên, anh vẫn luôn chỉ có một mình, có muốn hay không thử có chiến hữu cùng kề vai chiến đấu?"
Lời nói Tân Tự Minh không ngừng truyền vào lâu đài,
Diệp Bùi Thiên một mình đứng trong đại sảnh, trầm mặc nghe.
Nếu như đổi lại trước đây, có người đi tới cửa, nói những câu này, hắn có thể sẽ dùng cát vàng bóp chết người kia.
Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên phát hiện mình bị thuyết phục.
Hắn giống như là một người đứng xem, đứng xem Thiên Tầm chiến đấu, nhìn lấy chiến hữu của họ cùng tham gia, vô cùng náo nhiệt, tương trợ bảo vệ.
Nhưng đây không phải náo nhiệt có hắn trong đó
"Tôi cho anh một cơ hội, nếu khiến tôi thất vọng hậu quả mà Kỳ Lân các người đảm đương không nổi."
Trong thành bảo truyền ra thanh âm so mùa đông còn lạnh hơn.
Nhưng Tân Tự Minh từ câu nói ngạo kiều kia nghe được ra một phần ngại ngùng.
Giang Tiểu Kiệt tính khí nóng nảy, Diệp Bùi Thiên lạnh lùng ngạo khí, Tân Tự Minh phát giác mình như trở thành một mẹ già dẫn đội đắc dĩ thở dài.
Chạng vạng tối,
Sở Thiên Tầm trông thấy bữa tối, hoan hô một tiếng.
Trên bàn ăn xuất hiện cua nước vàng óng. Đối với người từ nhỏ duyên hải, lại thêm mấy năm không ăn hải sản mà nói, niềm hạnh phúc như vậy tới quá đột ngột.
"Anh từ chỗ nào tìm được vậy, Xuân Thành làm sao có thể mua được cua nước." Sở Thiên Tầm đặt mông ngồi xuống ghế, mở nắp cua, ăn đến tay đều là gạch cua, cô hận không thể nuốt cả ngón tay vào.
"Có một thương đội tới đây. Buổi chiều mang đến một giỏ. Anh chờ một lúc, mới cướp được mấy con."
Diệp Bùi Thiên ăn rất nhã nhặn, chỉ tượng trưng ăn một chút, phần lớn thời gian cũng đang giúp Sở Thiên Tầm tách ra vỏ cua. Đương nhiên, hắn còn không có dám nói cho Sở Thiên Tầm mình vì để cho người bán lại mấy con cua mà bỏ ra không ít ma chủng.
"Cái này xài hết bao nhiêu tiền? Cũng quá bại gia đi." Sở Thiên Tầm cảm khái, "Ô, thế nhưng ăn quá ngon, về sau còn muốn ăn tiếp."
Ngón tay Diệp Bùi Thiên tách cua dừng lại một chút, mi mắt rủ xuống, nhẹ nhàng nói một câu, "Được, nhất định thường xuyên nấu cho em ăn."
"Đừng đều cho em, anh cũng ăn đi."
"Bùi Thiên, anh đối làm sao lại đối tốt với em như vậy. Anh có biết hay không, tất cả các cô gái trong tòa nhà này đều đang hâm mộ em."
Diệp Bùi Thiên trầm mặc im lặng.
Chỉ hận không thể đối với em càng tốt hơn.
Muốn để em đời này không lo, muốn bảo vệ em một đời chu toàn, muốn đem toàn bộ đồ tốt nhất trên thế giới đưa cho em.
Thiên Tầm, anh chưa từng từng giống bây giờ muốn cho bản thân mạnh mẽ hơn
Diệp Bùi Thiên trong tay có một viên ma chủng cấp mười, trước đây không có quyết định nâng cấp.
Lần này, tham dự vây quét Xử hình giả muốn cho đẳng cấp của mình nâng lên.
Vượt cấp, đối với mỗi một vị Thánh đồ mà nói, chính là đứng trước cửa sinh tử, thành công thì thành thánh, bại lại thành ma.
Tại vượt cấp, phần lớn sẽ cùng người thân nhất sinh ly tử biệt. Nhưng Diệp Bùi Thiên lại từ đầu đến cuối không có mở miệng.
Đêm hôm ấy, Diệp Bùi Thiên hiếm thấy cực kì chủ động, ôn nhu lại triền miên, chăm chỉ không ngừng, muốn để lại đoạn thời gian vui vẻ vĩnh hằng.
"Thiên Tầm, Thiên Tầm." Ánh mắt của hắn mông lung, nhẹ giọng gọi tên Sở Thiên Tầm. Thả lòng chính mình.
Sáng hôm sau, trên giường còn lưu hương vị của Diệp Bùi Thiên, nhưng đã không thấy người đâu.
Trong phòng thu thập sạch sẽ, trên bàn bày bữa sáng, còn có một cái hộp quà rất lớn, trên cái hộp còn buộc dây lụa xinh đẹp.
"Người này thực sự là." Sở Thiên Tầm trong lòng rất vui vẻ, đứng lên kéo màn cửa sổ ra, để ánh nắng chiếu vào phòng. Thuận tay cầm cái hộp đang đè lên tờ giấy lên.
Trên giấy viết đơn giản mấy câu: Thiên Tầm, anh rời đi một hai ngày, đừng lo.
Nét chữ viết cứng cáp.
Giống như lần trước hắn rời đi không có gì khác biệt, lời ít mà ý nhiều, giống như chỉ là đi xử lý một chút chuyện hai ba ngày liền có thể xong xuôi.
Sở Thiên Tầm ra ngoài săn ma, mỗi ngày vui vẻ trở về, thường xuyên qua đêm ở bên ngoài. Diệp Bùi Thiên ngẫu nhiên ở công hội mua mấy tin tức có ma vật tcấp cao, rồi ra ngoài tìm kiếm, cũng sẽ đi một hai ngày.
Mở cái nơ con bướm, bên trong là ma chủng óng ánh rực rỡ, chói mù con mắt Sở Thiên Tầm. Hộp giấy to như vậy mà bên trong toàn bộ đều là ma chủng cao giai!
Sở Thiên Tầm nở nụ cười
Cô phát giác Diệp Bùi Thiên đã trở lại lâu đài của hắn, đem ma chủng cao giai này xem như lễ vật đặt vào trong hộp.
Diệp Bùi Thiên không phải lần đầu tiên rời đi, nhưng cô bén nhạy phát hiện lần này không thích hợp.
Hắn sẽ đi nơi nào? Đi làm cái gì?
Sở Thiên Tầm suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra cửa sổ trông về phía xa, ánh mắt vượt qua tường thành nguy nga, hướng về phía sa mạc
Tại sa mạc rộng lớn vô ngần kia,
cồn cát hoang vu ở trung tâm, chẳng biết lúc nào mà tòa lâu đài kia lại xuất hiện lẻ loi trơ trọi ở đó.
Diệp Bùi ngồi cạnh bàn, trong tay cầm một viên ma chủng tròn trịa.
Mười ngón tay giao vào nhau chống đỡ quai hàm, lẳng lặng mà nhìn viên ma chủng sáng long lanh bên trong lục mang lưu chuyển.
Mỗi một vị trải qua vượt cấp, đều sẽ khắc sâu vào tận trong tâm trí cảm giác lúc nuốt chửng ma chủng vào kinh khủng cỡ nào.
Trước kia, Diệp Bùi Thiên cũng không e ngại tiến giai, bất luận là tử vong hay là thành ma, hắn đều không ngần ngại chút nào. Hắn thậm chí hi vọng có thể đạt được loại cảm giác này mà triệt để giải thoát.
Nhưng là, hiện tại...
Diệp Bùi Thiên còn rõ ràng nhớ kỹ lần đầu gặp Sở Thiên Tầm.
Áo khoác kia ấm áp đắp lên người hắn, kéo hai tay hắn từ trong núi đao biển máu ra. Nấu cháo cho hắn, cho hắn ăn viên kẹo ngọt nhất trên đời.
Hắn từ trong tử vong tỉnh lại, người kia vẫn canh giữ ở bên cạnh, nhẹ nhàng sờ đầu của hắn. Khi hắn kìm nén không được nắm lấy góc áo của nàng, người kia cúi người, cho hắn cái hôn đầu tiên.
Hắn vĩnh viễn nhớ đến lần gặp nhau đầu tiên, nhớ kỹ người kia lưu lại từng đoạn kí ức lên thân thể của hắn.
Hắn lòng tham không đáy, ăn tủy biết vị, vọng tưởng vĩnh viễn phần hạnh phúc này
Nhưng hắn cuối cùng không thể muốn để Thiên Tầm thấy bản thân mình tiến giai. Nếu như hắn tiến giai thất bại, hóa thành ma vật cấp mười, Thiên Tầm có khả năng không gϊếŧ được hắn. Như vậy người hắn yêu, đều sẽ bị hắn hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Thiên Tầm bên người có bằng hữu, trẻ tuổi có nhiều người yêu thích. Cho dù hắn ở cái này trong sa mạc biến thành ma vật, từ đây biến mất. Cô cũng có thể gắng gượng qua
Lâu đài lớn như vậy vang vọng tiếng gió trong sa mạc, vào giờ phút như thế này, mong muốn mãnh liệt giống như là thuỷ triều che mất, ngồi một mình trong lâu đài cát. Thật muốn gặp cô một lát.
Diệp Bùi Thiên đưa tay vân vê ma chủng.