Giới Hạn Bạn Cùng Phòng

Chương 4: Phòng

Edit: Gypsy.

Hai người thuê phòng so sánh thông tin căn hộ, Mạnh Vũ Trạch ôm toàn bộ công việc một mình, để Biên Húc chờ tin tức của anh.

Anh lướt Weibo và WeChat, cuối cùng tìm thấy một căn nhà thỏa đáng.

Gửi hình ảnh phòng ốc cho Biên Húc, Biên Húc cũng rất hài lòng.

Khi nói chuyện với chủ nhà, Biên Húc chú ý tới ngoại trừ có hai phòng ngủ chính, còn có một căn phòng giống như vẫn chưa được mở ra, không biết bên trong là gì, hỏi chủ nhà, John nói là một phòng vệ sinh khác.

Anh vốn còn có nghi vấn, không nghĩ tới Mạnh Vũ Trạch đã trực tiếp đồng ý với chủ nhà rằng có thể ký hợp đồng.

Đầu tháng 9, hai người vừa đến Manchester, khi sống ở đây phát hiện phòng vệ sinh nơi mà chủ nhà nói hoàn toàn không mở cửa được.

Phòng này nằm đối diện với phòng tương ứng của họ, họ có một phòng tắm và máy giặt tại một nơi khác.

Như vậy xem ra, nơi này không phải là phòng ngủ chính khác mà là một phòng chứa đồ.

Sau nhiều ngày gọi điện thoại cho chủ nhà, trong giọng điệu cứng rắn của Biên Húc John mới thừa nhận bọn họ còn có một người bạn cùng phòng khác, đại khái còn hai tuần nữa mới đến.

Ông ta lại nói thêm nhiều lần, bảo họ đừng để ý, đối phương là một người Trung Quốc rất dễ sống chung.

Hai người làm sao có thể không để ý được cơ chứ, Mạnh Vũ Trạch tức giận mắng liên tục mấy câu, yêu cầu chủ nhà hoàn lại tiền.

John chỉ nói rằng hợp đồng đã có hiệu lực từ ngày hai người nhận được chìa khóa rồi, nếu hoàn lại tiền thuê nhà sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng.

Huống hồ tiền thuê nhà của cả hai đều đã thanh toán toàn bộ, mấy vạn cũng không phải nói ném đá trên sông là có thể tính.

Sau khi nghĩ thông suốt, hai người thương lượng một chút rồi quyết định đổi nhà.

Không quá hai ngày, Mạnh Vũ Trạch lại bởi vì luyến tiếc loại phòng này, quyết định không thay đổi.

“Ngôi nhà này lúc ấy rất được ưa chuộng, rất nhiều người vì cửa sổ sát đất này đều muốn ở đây. Em còn tưởng em đã nhặt được của hời rồi...”

Biên Húc cứng họng không nói nên lời, cũng không có biện pháp gì tốt.

Cứ như vậy, hai người đã ở được hai tuần, cơ sở vật chất trong nhà đều rất mới, không có vấn đề gì.

Chỉ có cửa phòng đối diện vẫn luôn đóng, giống như một quả bom hẹn giờ, tùy thời nhắc nhở hai người họ còn có một người bạn cùng phòng.

Có thể sẽ đến hôm nay hoặc ngày mai.

“Tên John này sao ngay cả nữ sinh cũng lừa gạt? Quá vô nhân đạo rồi!”

Khi Mạnh Vũ Trạch oán giận, Biên Húc ngước mắt nhìn về phía cánh cửa, nghĩ nữ sinh vừa rồi hẳn là sợ tới mức không nhẹ, không biết hiện tại còn ở bên ngoài hay không.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Mạnh Vũ Trạch hai tay chống đầu, vô cùng khổ não.

“Cậu mở cửa ra xem xem nữ sinh khi nãy còn đứng trước cửa hay không, để cô ấy vào trước rồi nói sau.”

“Em hả? Sao lại là em chứ?”

“Nếu không là tôi sao?”

Đúng vậy, phòng ở là do anh quyết định, Mạnh Vũ Trạch không tình nguyện đi về phía cửa.

Anh mở cửa, thấy cô gái đang quay lưng lại với cửa gọi điện thoại.

Điện thoại dường như vẫn không liên lạc được, cả người cô gấp đến độ run rẩy.

Túc Hà nghe thấy tiếng mở cửa, cũng xoay người.

Ánh mắt như nai con hơi phiếm hồng, khi nhìn Mạnh Vũ Trạch đều mang theo tầng sương mù.

Anh ho hai tiếng, nói, “Trước tiên cô vào đây đi, có thể là cô không đi nhầm đâu, chủ nhà của chúng tôi cũng là John.”

Lông mày Túc Hà vẫn không hề buông lỏng, cứ nhíu chặt.