Phong Quang Tái Hôn : Tổng Tài Sủng Thê Tận Xương

Chương 144. Đàn ông mặc đồ phụ nữ

Bác sĩ Nam Cung, người được mệnh danh là y thuật hàng đầu, không phục mà đánh đố nói: “Có muốn đánh cược một phen xem ai có thể làm Thẩm Tu tỉnh trước không?”

“Làm càn. Thẩm Tu đã phẫu thuật rồi. Tất cả những gì có thể làm bây giờ là chờ đợi Thẩm Tu tự mình vượt qua.” Là một người bác sĩ căn bản không thể lấy tình trạng của Thẩm Tu ra làm chuyện đùa được. Nhưng anh ta không khỏi tò mò không biết bác sĩ Nam Cung sẽ dùng phương pháp gì để đánh thức Thẩm Tu, phải biết được Thẩm Tu đã ổn thì coi như là đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.

“Đây là phương pháp độc quyền của tôi. Anh muốn biết à? Muốn biết thì cược đi.” Bác sĩ Nam Cung làm vẻ mặt tinh nghịch dễ thương.

Nam Cung Hàn, người không thể không xuất hiện để ngăn anh ta, che mặt: “Bây giờ không phải lúc làm càn, sao anh không thay một bộ quần áo bình thường ra đây?” Sở thích của bác sĩ Nam Cung là dễ hiểu, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Nam Cung Hàn lại không nhịn được mà nói bác sĩ Nam Cung. Một người đàn ông suốt ngày mặc quần áo của phụ nữ lượn lờ là cái thể loại gì? Anh ta có bản lĩnh thì lượn lờ trước mặt ông Nam Cung xem.

Ông Nam Cung không quan tâm đến việc bác sĩ Nam Cung mặc gì, chỉ cần bác sĩ Nam Cung là người giỏi nhất, thì bác sĩ Nam Cung vẫn có quyền được tùy hứng.

“Bình thường? Bây giờ tôi có chỗ nào không bình thường?” Bác sĩ Nam Cung nheo mắt, tiến đến trước mặt Nam Cung Hàn một cách nguy hiểm, chỉ cần Nam Cung Hàn nói sai nửa lời, anh ấy sẽ cho Nam Cung Hàn biết hậu quả của việc đắc tội với bác sĩ. Nhất là bây giờ Nam Cung Hàn vẫn tự hỏi bản thân: “Nam Cung Hàn, hôm nay cậu phải nói cho rõ ràng, đừng tưởng rằng cậu là người thừa kế của nhà Nam Cung thì tôi không dám xử lý cậu.”

Vì không thích trang phục của bác sĩ Nam Cung mặc, chàng trai trẻ tuổi Nam Cung Hàn đã không ít lần bị bác sĩ Nam Cung xử lý. Nam Cung Hàn chẳng có biểu cảm gì, anh đã quên rằng người đang mặc bộ quần áo loli trước mặt mình đây còn lớn tuổi hơn và đang giả nai một cách rất nghiêm túc. Bác sĩ Nam Cung có một khuôn mặt trẻ thơ mà những người khác, đặc biệt là phụ nữ luôn ngưỡng mộ, nhìn thế nào trông cũng rất non tơ.

“Nói sai, nói sai rồi, anh vẫn nên mau đi xem tình hình của Thẩm Tu đi.” Nam Cung Hàn hóm hỉnh lập tức chuyển đề tài.

Khẽ hừ một tiếng lạnh lùng: “Xem như cậu thông minh.” Bác sĩ Nam Cung kéo y tá vào phòng vô trùng để khử trùng, sau đó mặc quần áo vô trùng vào phòng quan sát chăm sóc đặc biệt. Chỉ cần nhìn thoáng qua, bác sĩ Nam Cung có thể nhìn thấy Thẩm Tu bị thương nặng ở đầu, sau khi kiểm tra tình hình của Thẩm Tu, anh ta bỗng nhíu đôi lông mày xinh đẹp của mình.

Vẻ mặt của bác sĩ Nam Cung đột nhiên khiến Thẩm Mặc căng thẳng, cô nắm chặt tay áo Nam Cung Hàn: “Có phải Bánh Bao Nhỏ có vấn đề gì không?” Thẩm Mặc hoàn toàn không chịu được tin tức về tai nạn của Thẩm Tu.

“Hãy tin tưởng vào y thuật của bác sĩ Nam Cung. Đừng lo lắng, Mặc Mặc, Thẩm Tu sẽ ổn thôi.” Nam Cung Hàn nhẹ giọng an ủi Thẩm Mặc, nói trắng ra là anh không biết phải làm sao, nhưng lúc này chính bác sĩ Nam Cung là người khám cho Thẩm Tu, Nam Cung Hàn cũng chỉ có thể động viên tinh thần mình.

Sau khi cẩn thận kiểm tra tình hình của Thẩm Tu, bác sĩ Nam Cung bước ra từ phòng quan sát chăm sóc đặc biệt, anh ta nhìn Nam Cung Hàn một cách tinh nghịch, hỏi: “Cậu bé năm tuổi rồi đúng không?” Anh ta hoàn toàn không cần Thẩm Mặc trả lời, đã chắc chắn về tuổi tác của Thẩm Tu rồi. “Nam Cung Hàn, không ngờ cậu cũng có bản lĩnh đấy. Đứa trẻ đang nằm ở kia có liên quan gì đến cậu?"

Bác sĩ Nam Cung đã từng nhìn thấy Nam Cung Hàn khi còn nhỏ, Thẩm Tu và Nam Cung Hàn thời thơ ấu là có đến tám phần là giống nhau.

“Tôi, tôi không biết…” Nam Cung Hàn lắp bắp nói. Sau khi nghe bác sĩ Nam Cung nói vậy, anh càng tin hơn vào chuyện Thẩm Tu là con trai của mình: “Hay là bác sĩ giúp tôi làm một cuộc giám định quan hệ cha con với đứa bé này. À, không thể bỏ sót Trần Bách Băng.” Nam Cung Hàn cần một bằng chứng xác thực để thuyết phục bản thân.

Nếu như giám định quan hệ cha con nói rằng Thẩm Tu là con trai ruột của mình, vậy thì tính toán lần này của Nam Cung Hàn đối với Thẩm Tu thật sự là tự lấy đá đập vào chân mình. Nghĩ đến khả năng này, Nam Cung Hàn muốn đào một cái hố tự chôn mình, nhưng trong lòng không khỏi muốn vùng vẫy. Không thấy quan tài không đổ lệ, có lẽ là dành cho những người như Nam Cung Hàn .

Bác sĩ Nam Cung cảm thông vỗ vai Nam Cung Hàn: “Không có vấn đề gì đâu.”

Hàm ý chính là tên tiểu tử nhà cậu cứ chờ mà khóc đi.

Với bàn tay của bác sĩ Nam Cung, hai bản giám định quan hệ cha con mà Nam Cung Hàn muốn chỉ trong hai giờ đã có được. Một bản là của Thẩm Tu và Trần Bách Băng, và kết quả giám định không có quan hệ huyết thống, bản thứ hai là của Nam Cung Hàn và Thẩm Tu, giấy trắng mực đen hiển hiện rõ ràng là quan hệ cha con. Cầm trên tay bản thẩm định, Nam Cung Hàn dở khóc dở cười, nhìn Thẩm Mặc một cách đáng thương.

“Mặc Mặc, sao em không nói sớm với anh Thẩm Tu là con của anh?” Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân đã suýt nữa đánh mất con trai ruột của mình, Nam Cung Hàn lại cảm thấy rất uất ức.

Thẩm Mặc liếc mắt, hoàn toàn không để ý đến Nam Cung Hàn.

Ngược lại là Trần Bách Băng nhìn thấy Nam Cung Hàn thế này, không khỏi muốn nhổ râu cọp: “Từ đầu đến cuối Mặc Mặc chưa bao giờ nói Thẩm Tu là con của tôi. Chính là tự Nam Cung Hàn anh nghĩ như vậy.” Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Nam Cung Hàn, Trần Bách Băng vui sướиɠ trong lòng, phải biết rằng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Nam Cung Hàn.

Từ khi vào học cùng trường với Nam Cung Hàn, Trần Bách Băng đã luôn đứng sau Nam Cung Hàn, suốt ngày chỉ thấy Nam Cung Hàn giống như nếu trời là lão đại thì ta chính là lão nhị. Chuyện gì cũng đều bị Nam Cung Hàn chiếm ưu thế, đương nhiên Trần Bách Băng không phục, không muốn là một Trần Bách Băng ngàn năm vẫn chỉ xếp thứ hai, anh ta không ngừng nỗ lực nhưng cuối cùng vẫn không thể chuyển mình.

“Nhưng trong tiệc đính hôn năm đó, Mặc Mặc cũng không phủ nhận…” Hiểu lầm lớn nhất của Nam Cung Hàn đối với Thẩm Mặc bắt đầu từ tiệc đính hôn năm năm trước.

Khi Quý Mạn nói rằng Thẩm Mặc phá bỏ cái thai, Thẩm Mặc không phủ nhận lời của Quý Mạn, Nam Cung Hàn không biết phải đối mặt với Thẩm Mặc như thế nào. Trong năm năm qua, chỉ cần nhắc đến Thẩm Mặc, điều đầu tiên mà ai cũng nghĩ đến là chuyện Thẩm Mặc có thai và sau đó nghĩ rằng đứa trẻ đó là con của Trần Bách Băng. Sự thay đổi một cách vô tri vô giác trong năm năm qua đã khiến Nam Cung Hàn hoàn toàn tin vào chuyện này. Đây cũng là lý do lớn nhất Nam Cung Hàn chưa từng điều tra về Thẩm Tu kể từ sau khi anh gặp thằng bé.

Thẩm Mặc chán nản thất thần, bữa tiệc đính hôn năm năm trước chính là là vết sẹo trong tim cô.

Trần Bách Băng, người coi mình là ba nuôi của Thẩm Tu không thể thấy được nỗi đau của Thẩm Mặc, không chút nề hà mà hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên mặt Nam Cung Hàn: “Lễ đính hôn? Nam Cung Hàn, anh còn mặt mũi nào nhắc tới lễ đính hôn năm năm trước? Anh cũng không dùng cái đầu han gỉ của mình mà suy nghĩ xem lời đồn đứa con là của tôi mà anh cũng tin được sao? Não của anh bị Quý Mạn ăn hết rồi à? Nếu lúc đó tôi không nhận ra, anh nghĩ chuyện chưa kết hôn mà mang thai đối với Mặc Mặc mà nói là tổn thương lớn như thế nào không? Rốt cuộc anh có điểm gì tốt mà để Mặc Mặc yêu cơ chứ?”

Trần Bách Băng không thích Nam Cung Hàn theo nhiều cách khác nhau, và cuối cùng không quên thêm thắt cho Nam Cung Hàn: “Có điều tin đồn này cũng không sai.”

“Trần Bách Băng, anh có ý gì?” Nam Cung Hàn trừng mắt nhìn anh ta, đôi bàn tay đang cầm tờ giấy giám định quan hệ cha con nắm chặt lại, kết quả giám định đã có rồi, Trần Bách Băng vẫn còn mặt mũi cho rằng tin đồn là đúng.

Trần Bách Băng hếch cằm lên đắc thắng: “Tôi là cha nuôi của Thẩm Tu, và đúng Thẩm Tu là con trai của tôi.”

“Con trai tôi không thèm có người cha nuôi như anh.” Nam Cung Hàn có chết cũng không thừa nhận rằng Trần Bách Băng sẽ trở thành cha nuôi của Thẩm Tu. Kể từ khi Thẩm Tu trở thành con trai ruột của Nam Cung Hàn, Nam Cung Hàn luôn nhìn Thẩm Tu với ánh mắt vui vẻ, và ngay cả những điều khó chịu khi nhìn thấy Thẩm Tu cũng biến mất: “Anh như vậy mà muốn trở thành cha nuôi của con trai tôi, hãy tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữa.” Nam Cung Hàn rất không ưa Trần Bách Băng.

Nhưng câu nói của Trần Bách Băng ngay lập tức khiến Nam Cung Hàn trở nên trống rỗng: “Con trai ruột ư? Anh đợi cho đến khi Thẩm Tu tỉnh dậy để nhận ra cha con rồi hẵng nói điều này.”