Vương Kiều Kiều không chút che giấu mục đích của mình: “Tình trạng hiện tại của Thẩm Tu vô cùng cấp thiết, vậy sao chúng ta không tìm Trần Bách Băng đến đây, thêm một người chúng ta có thêm một cơ hội.”
“Có lý.” Tạ Lâm Nguyên cảm thấy Vương Kiều Kiều nói rất đúng, ngay lập tức liên lạc với Trần Bách Băng.
Trần Bách Băng nghe tin Thẩm Tu bị thương vì ông cụ Trần tử lập tức dẹp bỏ công việc sang một bên tức tốc chạy đến bệnh viện. Những việc làm của Trần lão gia anh ta đã biết được và anh ta đã trực tiếp đến gặp Trần lão gia để giải thích, nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, cũng chính vì thế mà công ty của Trần gia cũng đã cùng lúc bị Nam Cung Hàn và Tạ Lâm Nguyên đồng thời tấn công.
Biện pháp duy nhất để cải thiện tình hình hiện tại đó chính là cầu nguyện cho Thẩm Tu bình an vô sự.
Chỉ khi nào Thẩm Tu không xảy ra chuyện gì, khoẻ lên, thì lúc đó mới có thể nói chuyện với Thẩm Mặc, hiện tại ngoại trừ Thẩm Mặc thì không ai có thể ngăn được Nam Cung Hàn và Tạ Lâm Nguyên. Nắm lấy hy vọng nhỏ bé lần này, Trần Bách Băng lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng anh ta chỉ thấy mỗi Tạ Lâm Nguyên cùng Vương Kiều Kiều.
Không nghĩ tới ở đây lại còn có thể gặp được Vương Kiều Kiều, Trần Bách Băng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Bây giờ Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc đang ở đâu?” Trần Bách Băng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch. Khi Vương Kiều Kiều thoát thân ở thời điểm đó, anh ta biết rõ bản thân đã bị Vương Kiều Kiều chơi xỏ. Nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu việc của Vương Kiều Kiều, Trần Bách Băng chỉ muốn đảm bảo an toàn cho Thẩm Tu, bởi vì anh ta biết rằng Thẩm Tu thật sự rất quan trọng đối với Thẩm Mặc.
“Hai người họ đi giám định huyết thống rồi.” Tạ Lâm Nguyên chỉ hướng cho Trần Bách Băng.
Khi Trần Bách Băng chuẩn bị rời đi, anh ta đã bị Vương Kiều Kiều kéo lại: “Trần Bách Băng, những việc trước kia là do tôi bị Quý Mạn uy hϊếp…” Có Tạ Lâm Nguyên làm chỗ dựa, Vương Kiều Kiều tức khắc lá gan lớn lên: “Chuyện tình cảm của anh và Tô Nhan tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi.” Vương Kiều Kiều quả thật là một phụ nữ lợi hại.
“Trần Bách Băng tôi cũng không rảnh đi so đo tính toán với loại phụ nữ như cô.” Trần Bách Băng cười lạnh chế nhạo Vương Kiều Kiều, trực tiếp làm lơ cô ta, anh ta lạnh lùng đi tìm Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc. Vương Kiều Kiều cũng không lạc quan như Trần Bách Băng, cô ta làm bất cứ một việc gì cũng tính toán từng chút một, Trần Bách Băng sớm muộn gì cũng tính sổ với Vương Kiều Kiều, nhưng không phải hiện tại.
Đây chính là kết quả mà Vương Kiều Kiều mong đợi, cô ta ấm ức kéo lấy ống tay áo của Tạ Lâm Nguyên.
Nhìn thấy gương mặt giống như vị hôn thê của mình lộ ra vẻ ấm ức, Tạ Lâm Nguyên lập tức cảm thấy đau lòng, liền trấn an Vương Kiều Kiều: “Kiều Kiều, không cần phải lo lắng. Có anh ở đây Trần Bách Băng sẽ không dám làm gì em đâu.”
Sau khi nghe được câu nói này của Tạ Lâm Nguyên, Vương Kiều Kiều bật cười. Nếu như lời nhắc nhở của Quý Mạn không lởn vởn trong đầu thì Vương Kiều Kiều cô cũng thật sự không chút do dự đi theo Tạ Lâm Nguyên, gạt bỏ thù hận cũng như tên cặn bã đó sang một bên, nhưng bước đường này cô ta đã đi quá xa và không còn cơ hội để quay đầu nữa rồi, Vương Kiều Kiều chỉ có thể giấu niềm khao khát cháy bỏng này ở trong lòng.
Vì Thẩm Tu thuộc nhóm máu đặc biệt cần phải truyền máu gấp nên cả Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc cũng không dám chậm trễ mà thực hiện việc truyền máu theo chỉ dẫn của bác sĩ, sau đó thì Trần Bách Băng cũng đã gia nhập hàng ngũ truyền máu.
Thẩm Mặc ngạc nhiên nhìn Trần Bách Băng: “Trần Bách Băng, sao anh lại ở đây?” Cô nhớ rõ mình không hề thông báo cho Trần Bách Băng, cô không muốn Tô Nhan hay Nam Cung Hàn hiểu nhầm, và Thẩm Mặc biết rằng việc Trần Bách Băng xuất hiện ở đây cũng không đem lại lợi ích gì, bởi vì Thẩm Tu và Trần Bách Băng căn bản không có quan hệ huyết thống gì.
“Tạ Lâm Nguyên đã thông báo cho anh.” Trần Bách Băng nhanh chóng giải thích: “Thẩm Tu gặp chuyện lớn như vậy mà em lại không thông báo cho anh một tiếng, dù gì anh cũng là cha đỡ đầu của Thẩm Tu. Thân làm cha đỡ đầu mà lại không biết đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Mặc em cảm thấy như vậy có thích hợp không?” Trần Bách Băng hoàn toàn không đề cập đến chuyện công ty của nhà họ Trần, chỉ cần Thẩm Mặc nghĩ đến chuyện tốt của bản thân thì chuyện công ty của nhà họ Trần cũng không thành vấn đề.
Trừng mắt liếc kẻ tiểu nhân, Trần Bách Băng khéo léo không chọc giận Nam Cung Hàn, chỉ có thể giơ tay đề nghị Nam Cung Hàn giơ cao đánh khẽ giúp đỡ Trần gia. Vốn dĩ không nghĩ rằng sẽ thông qua Thẩm Mặc để đặt ra điều kiện, nhưng không biết Tô Nhan ngu xuẩn kia như thế nào lại đắc tội Nam Cung Hàn, và khiến người của Nam Cung Hàn nghe thấy Trần gia liền trở mặt.
Lúc này Trần Bách Băng đã quên mất rằng chính mình đã tạo thêm trở ngại cho Thẩm Mặc và Nam Cung Hàn.
Xét nghiệm máu rất nhanh đã có kết quả, đặc biệt là Thẩm Tu đang nằm trong phòng cấp cứu để chờ truyền máu.
Sau khi có kết quả, y tá nhanh chóng thông báo cho ba người và Thẩm Mặc: “Thật may mắn vì chúng ta đã tìm được nhóm máu thích hợp với cháu bé. Chỉ cần anh Nam Cung Hàn đồng ý, chúng tôi có thể lập tức truyền máu cho bệnh nhân.” Cô y tá nói thêm vài câu: “Bệnh nhân thuộc nhóm máu đặc biệt, anh Nam Cung Hàn cũng thuộc nhóm máu đặc biệt này. Duyên phận này thật đúng là do ông trời sắp đặt mà.”
Xác suất xuất hiện nhóm máu đặc biệt là rất thấp, hàng nghìn người có thể không có, chưa nói đến tìm ra một nhóm máu đặc biệt. Sau khi xác nhận Nam Cung Hàn có thể truyền máu cho Thẩm Tu, Thẩm Mặc lo lắng nhìn Nam Cung Hàn nói: “A Hàn, anh có thể truyền máu cho Bánh Bao Nhỏ được không? Tiểu Bao Tử thật sự rất quan trọng đối với em.” Cứ như chỉ cần Nam Cung Hàn từ chối, Thẩm Mặc sẽ bị sụp đổ ngay lập tức.
Nghe y tá thông báo nhóm máu mình phù hợp với nhóm máu của Thẩm Tu, Nam Cung Hàn bỗng chốc sửng sốt, nhóm máu của gia đình Nam Cung Hàn rất đặc biệt, gần như nhóm máu đặc biệt này đã trở thành dấu hiệu của dòng họ nhà Nam Cung. Chẳng nhẽ Thẩm Tu chính là con trai của anh? Thật là một chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống mà. Trong đầu Nam Cung Hàn lúc này đều là Thẩm Mặc có lỗi với mình.
Nhân lúc Nam Cung Hàn vẫn đang sửng sốt, Trần Bách Băng lập tức tấn công: “Nam Cung Hàn, chẳng lẽ anh không muốn cứu Thẩm Tu hay sao?”
“Ai nói tôi không muốn cứu Thẩm Tu? Y tá, tôi cần chuẩn bị những gì trước khi truyền máu?” Nam Cung Hàn nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, không cho Trần Bách Băng có cơ hội làm mất uy tín của bản thân, nhưng anh cũng cần có bằng chứng để chắc chắn rằng những gì anh suy đoán là sự thật. Trước khi đi theo y tá để chuẩn bị truyền máu, Nam Cung Hàn nhìn về phía Thẩm Mặc đưa ra yêu cầu của mình: “Thẩm Mặc, em có thể để anh, Trần Bách Băng và Thẩm Tu cùng nhau làm xét nghiệm ADN xác định huyết thống được không?”
“Đây là yêu cầu mà anh đưa ra để truyền máu cho Thẩm Tu hay sao?” Thẩm Mặc nắm bắt cơ hội ngay lúc này nói: “Nam Cung Hàn, Thẩm Tu chính là con trai ruột của anh.”
“Anh biết, nhưng làm xét nghiệm ADN kiểm tra quan hệ huyết thống thì sẽ yên tâm hơn.: Nam Cung Hàn cũng có sự kiên định của mình, chuyện của Thẩm Tu không phải chỉ một mình anh tin là được, chỉ khi có giấy xét nghiệm ADN chứng thực thì mới có thể khiến Nam Cung tiên sinh tin tưởng, và chỉ có ông Nam Cung mới có thể mang tên tuổi của Thẩm Tu viết vào gia phả, có như thế Thẩm Tu mới có thể được hưởng những đãi ngộ của dòng họ nhà Nam Cung, và đây cũng là quy tắc của dòng họ Nam Cung.
Những người có nhóm máu đặc biệt trong dòng họ Nam Cung đều được đối xử như nhau,chỉ sau khi kiểm tra quan hệ huyết thống mới được ghi vào gia phả dòng họ nhà Nam Cung và được hưởng chế độ đãi ngộ của dòng trực hệ. Đây là chuyện nội bộ bên trong của dòng họ Nam Cung, bây giờ ở trước mặt người ngoài Nam Cung Hàn không tiện giải thích cho Thẩm Mặc.
“Chỉ cần anh chịu truyền máu cho Thẩm Tu, đừng nói một lần làm giám định huyết thống, cho dù làm mười lần xét nghiệm giám định huyết thống cũng không có vấn đề gì.”