Thẩm Mặc do dự thật lâu cuối cùng đã thốt ra bí mật, nhưng Nam Cung Hàn không tin.
Giống như là nghe được một câu chuyện cười lớn, Nam Cung Hàn một chút cũng không để ý: “Mặc Mặc, em nói như vậy cũng không làm anh vui vẻ đâu, lúc trước ở bữa tiệc đính hôn, chính miệng em đã thừa nhận mang thai con của Trần Bách Băng, Trần Bách Băng cũng không phủ nhận...” Nam Cung Hàn không chịu thừa nhận những gì mình vừa nghe thấy chính là sự thật, trong lòng mơ hồ có chút bất an, luôn cảm thấy có một số việc đã vượt qua dự đoán trước đó của mình.
“Nam Cung Hàn, anh buông em ra.” Thẩm Mặc hoàn toàn không nghe lời ngụy biện của Nam Cung Hàn, hiện tại cô thầm nghĩ chỉ muốn xác định Thẩm Tu an toàn: “Nam Cung Hàn, sản nghiệp của anh to lớn, muốn điều tra chuyện này không phải rất dễ dàng sao? Chẳng lẽ chuyện anh nghi ngờ anh không nghĩ sẽ đi thăm dò điều tra sao? Anh nói chuyện lúc trước, anh và em nói lúc trước? Anh có nghĩ rằng thời điểm anh và Quý Mạn đính hôn em có khó chịu hay không?”
Thẩm Mặc không còn sức lực để tranh cãi với Nam Cung Hàn, chuyện đã xảy ra năm năm trước là một khoản nợ rắc rối. Nói rằng sẽ bắt đầu lại lần nữa, nhưng không ai không bị ảnh hưởng bởi món nợ rắc rối này, Thẩm Mặc thả lỏng sức lực đẩy Nam Cung Hàn ra: “Nam Cung Hàn, mặc kệ anh có tin hay hay không, cha của Thẩm Tu chỉ có thể là anh.”
Nhìn Nam Cung Hàn thật sâu nói: “Tốt nhất anh nên cầu nguyện rằng Thẩm Tu không có vấn đề gì, nếu không, Nam Cung Hàn, em và anh thực sự không còn gì để nói nữa.” Mang theo lưu luyến cuối cùng, Thẩm Mặc không chút do dự rời đi, lúc này sự an toàn của Thẩm Tu là quan trọng nhất.
Mỗi người đều vì sự ích kỷ của bản thân làm cho mờ hai mắt, nếu Thẩm Tu thật sự là con của Trần Bách Băng, Thẩm Tu đã bị Trần Bách Băng mang đi từ lâu rồi, chuyện đơn giản như vậy nhưng Nam Cung Hàn cố tình không nhìn rõ, còn cố chấp tin vào lời nói năm đó.
Thẩm Mặc cười khổ. Muốn tìm Thẩm Tu, trước tiên Thẩm Mặc liên hệ với Tạ Lâm Nguyên: “Anh họ, Bánh Bao Nhỏ có ở chỗ anh không?”
“Sáng nay đưa đi nhà trẻ, có Vương Kiều Kiều đi theo, Mặc Mặc em cứ yên tâm đi.” Tạ Lâm Nguyên bất ngờ tin tưởng Vương Kiều Kiều, mặc dù anh đã biết Vương Kiều Kiều có quan hệ với Quý Mạn, nhưng nhìn cô ta có khuôn mặt rất giống với vị hôn thê của mình, khiến cho Tạ Lâm Nguyên không thể nghi ngờ Vương Kiều Kiều: :Mặc Mặc, tại sao đột nhiên em lại muốn hỏi về chuyện của Tiểu Bao Tử?”
Yên tĩnh một lát, trong lòng bất an khiến cho Thẩm Mặc có chút nôn nóng: “Anh họ, anh xem có thể liên lạc cho Vương Kiều Kiều được không? Em có chút không yên tâm.” Chỉ cần không tận mắt nhìn thấy Thẩm Tu bình an vô sự, Thẩm Mặc sẽ không thể cứng rắn quyết tâm đến.
“Sao thế? Em không yên tâm với Kiều Kiều?” Tạ Lâm Nguyên có chút không vui.
Cắn cắn môi, Thẩm Mặc ý thức được Tạ Lâm Nguyên có chút không vui, lại không biết nên nói như thế nào với Tạ Lâm Nguyên.
Cắn răng quyết tâm, Thẩm Mặc chỉ có thể dựa vào đánh cược một chút: :Anh họ, anh không tin em?’
“Mặc Mặc, em đang nói linh tinh cái gì vậy? Làm sao anh có thể không tin em được.” Tạ Lâm Nguyên cúi đầu mà cười, ra hiệu cho trợ lý đi liên hệ với Vương Kiều Kiều: “Bây giờ anh cho trợ lý đi liên lạc với Vương Kiều Kiều, em đặt lo lắng vào trong bụng mình đi.” Giấu kỹ đi tâm tư của mình, Tạ Lâm Nguyên tin tưởng Thẩm Mặc nhưng càng tin tưởng đôi mắt của chính mình hơn.
Nhân có thất thủ mã có thất đề, Tạ Lâm Nguyên cũng có xem thông tin chính xác của thời điểm đó. Sau khi trợ lý gọi điện thoại cho Vương Kiều Kiều, sắc mặt nghiêm trọng nói với Tạ Lâm Nguyên rằng không thể liên lạc được với cô ta. Đang xoa dịu Thẩm Mặc Tạ Lâm Nguyên bỗng chốc trầm mặc, đứng yên khiến cho Thẩm Mặc nhận thấy có chút không hợp lý, lo lắng của cô có lẽ đã trở thành sự thật.
“Có phải không liên lạc được với Vương Kiều Kiều không?” Thẩm Mặc truy hỏi nói.
Tạ Lâm Nguyên trấn an nói: “Mặc Mặc, em đừng lo lắng, Bánh Bao Nhỏ sẽ không có vấn đề gì, anh để cho trợ lý đi tìm người.”
“Vậy em đi đến nhà trẻ trước.” Thẩm Mặc không thể kiên nhẫn nữa lập tức cúp điện thoại, ra khỏi quán cà phê bắt taxi đi đến nhà trẻ, hoàn toàn không quan tâm Nam Cung Hàn đang đi ở phía sau, hiện tại cô không muốn nhìn thấy Nam Cung Hàn.
Để cho tài xế lái xe theo chiếc taxi Thẩm Mặc đã ngồi, Nam Cung Hàn đau đầu mà xoa mi tâm, anh đã bị tin tức Thẩm Mặc nói ra làm cho choáng váng. Thẩm Tu thật sự là con của anh và Mặc Mặc hay sao? Nam Cung Hàn vẫn còn nghi ngờ, từ năm năm trước mọi người vẫn luôn nhắc lại trước mặt anh chuyện Thẩm Mặc phản bội mình có con cùng với người đàn ông khác.
Có một số việc nói quá nhiều cũng sẽ từ giả mà biến thành thật, luôn miệng nói sẽ tin tưởng Thẩm Mặc, nhưng khi đối mặt với vấn đề của Thẩm Tu, Nam Cung Hàn vô tri vô giác chọn tin vào những gì mình nghe thấy nhiều nhất, không muốn đi điều tra mà mặc định luôn điều đó là đúng, rõ ràng trước mắt có nhiều chứng cớ như vậy, anh cười khổ trực tiếp liên hệ với trợ lý: “Thẩm Tu trông giống tôi sao?”
“Cậu chủ, có phải anh bị sốt đến hồ đồ rồi không?” Trợ lý của Nam Cung Hàn đang bận rộn sau khi nghe câu hỏi của Nam Cung Hàn bỗng trở nên vui vẻ, người có ánh mắt tốt sẽ nhìn ra vấn đề bên trong mà không cần hỏi lại.
Nam Cung Hàn theo bản năng lựa chọn đáp án có lợi nhất cho mình: “Xem ra là không giống rồi.”
“Bộ dạng của tên nhóc Thẩm Tu kia có đến tám chín phần giống anh, ai có ánh mắt tốt cũng không thể nhận sai, cậu chủ, anh từ đâu mà kết luận Thẩm Tu không giống anh vậy?” Bởi vì câu hỏi nhàm chán của Nam Cung Hàn, trợ lý nói chuyện tương đối không khách khí, không chút để ý rằng người này chính là người phát tiền lương cho mình: “Tôi có một bác sĩ nhãn khoa rất giỏi ở đây, cậu chủ, cần tôi giúp anh hẹn trước không?”
“Tiền thưởng tháng sau của cậu sẽ không có.” Bị nói như vậy Nam Cung Hàn lập tức thể hiện năng lực của mình, không để ý tới than thở của trợ lý Nam Cung đã vội cúp điện thoại. Bị đâm thủng lớp vỏ bọc tự lừa dối mình, khuôn mặt Nam Cung Hàn bình tĩnh, trước khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, anh vẫn không thể nào tin tưởng lời nói của Thẩm Mặc.
Nhưng trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là đảm bảo an toàn cho Thẩm Tu, Nam Cung Hàn đột nhiên có chút hối hận, sao lúc đầu không nghĩ đến việc đi điều tra chuyện của Thẩm Tu.
Dựa vào việc Nam Cung Hàn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lá gan của người lái xe lớn dần, bắt đầu cẩn thận giở trò, có người cho anh ta một khoản tiền lớn đủ để anh ta sống sung túc hơn nửa quãng đời còn lại, yêu cầu là người lái xe phải giữ Nam Cung Hàn lại sau khi anh và Thẩm Mặc tách ra. Người đó muốn chơi một vụ lớn, mục đích của cô ta rất rõ ràng, nếu có thể để Thẩm Mặc và Thẩm Tu đồng thời biến mất chính là điều tốt nhất.
Người lái xe là thật tâm trung thành với Nam Cung Hàn, anh ta không chút do dự từ chối lời đề nghị, nhưng anh ta có một người vợ tham lam. Không thuyết phục được người tài xế, người đó bắt đầu vòng vo tìm tới người vợ kiến thức hạn hẹp của tài xế, người đàn bà đó chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy lập tức nhận tiền giúp đỡ người ngoài, bước chân lên thuyền của kẻ trộm
Thuyền của kẻ trộm lên thì dễ nhưng xuống thì khó, hối lộ người đàn bà đó rồi để lại chứng cứ, người lái xe bị đe dọa bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng hỗ trợ kéo dài thời gian. Người đàn bà đó không quan tâm bất cứ điều gì, vui sướиɠ hài lòng suy nghĩ xem nên tiêu xài số tiền đó như thế nào, cũng không để ý tới hoàn cảnh khó khăn của người lái xe, điển hình cho loại người thấy tiền là mắt sáng lên. Đây chính là người vợ mình đã chọn, có quỳ gối cũng phải nhận, người lái xe cười khổ.
Trì hoãn Nam Cung Hàn là chuyện rất đơn giản, người lái xe híp mắt giảm tốc độ xe xuống, chiếc xe taxi Thẩm Mặc ngồi giống như con ngựa hoang thoát cương, trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt người lái xe. Lái xe vội vàng nhắc nhở Nam Cung Hàn: “Cậu chủ, đối phương đột nhiên tăng tốc, lại đúng lúc gặp phải đèn đỏ, tôi không thể đuổi theo.”
Nam Cung Hàn cười như không cười mà nhìn đèn xanh đèn đỏ: “Quý Mạn cho anh bao nhiêu tiền để khiến cho anh đến người trả lương cho mình là ai cũng không biết?” Thủ đoạn nhỏ bé của Quý Mạn không thể lừa được Nam Cung Hàn, từ sau khi chuyện Nam Cung Hàn bị bắt cóc xảy ra, người có thể ở bên cạnh anh, nhất cử nhất động đều có người theo dõi mỗi ngày.
Mặc dù không vừa mắt bà Nam Cung, nhưng hiện tại Nam Cung Hàn chính là ràng buộc duy nhất giữa nhà Nam Cung và nhà Mộ Dung.