Trước khi Mục Vân Tú được nhà Mộ Dung đưa đi huấn luyện, cô đã nhưng gì mình nói đi thực hiện đến cùng, thời gian trước kia Quý Mạn đều tránh Mục Vân Tú. Nghĩ đến việc Quý Mạn sợ Mục Vân Tú, hai mắt Nam Cung Hàn chợt sáng lên, lập tức đổi giọng nói: “Mặc Mặc, nếu phát hiện Quý Mạn lại đến quấy rầy, em chỉ cần nói tên của Mục Vân Tú, người mà Quý Mạn sợ nhất chính là Mục Vân Tú.”
Liếc mắt, Mục Vân Tú đưa tay gõ gõ bàn, thành công thụ hút sự chú ý của Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc.
“Nam Cung Hàn, tôi đến đây không phải là để làm người chăm sóc cho người tình nhỏ của cậu, nhưng nếu người tình nhỏ của cậu đến tay của tôi thì lại là chuyện khác nên không cần nói tới.” Không muốn đùa giỡn nữa, Mục Vân Tú đi thẳng vào vấn đề: “Trước đây Thư ký Cố Nguyện là của cậu, cậu định xử lý như thế nào?”
“Cứ theo nguyên tắc cũ mà làm.” Ngoại trừ Thẩm Mặc ra, Nam Cung Hàn không tỏ ra thương xót bất kỳ ai: “Nếu như đã lựa chọn phản bội thì cô ta nên trả giá vì hành động của mình.” Tất cả hành động của Cố Nguyện đều đã giẫm lên giới hạn của Nam Cung Hàn và Mục Vân Tú, lúc trước khi Mục Vân Tú mười tuổi bị Mộ Dung gia đưa đi huấn luyện cũng bởi vì có người phản bội.
Dường như nhớ lại những ký ức tồi tệ, Nam Cung Hàn cau mày: “Chị đến là vì Cố Nguyện?”
“Đương nhiên là không, tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để tiêu phí cho kẻ phản bội của cậu.” Một người như Cố Nguyện không đáng giá để Mục Vân Tú buông người đẹp nhỏ mới tới tay, nghĩ lại Cố Nguyện chọc đúng vào cái sọt, Mục Vân Tú khinh rẻ: “Có người tìm đến nhà Mộ Dung ra giá cả để mua mạng của cậu, người giật dây làm cầu nối chính là Cố Nguyện, tôi hận nhất chính là kẻ phản bội, tôi nể tình cảm của bà Nam Cung để nhắc nhở cậu một câu, thuận tiện nhìn xem người đẹp nhỏ đã khiến cậu...”
Trước mặt Thẩm Mặc, Mục Vân Tú nói bốn chữ mơ hồ.
Vừa thay đổi một chút biểu cảm trên mặt, Nam Cung Hàn ghét bỏ muốn đuổi người: “Chị có thể rời đi ngay bây giờ.” Cho dù không thể cắt đứt quan hệ huyết thống, Nam Cung Hàn và Mục Vân Tú hai người vẫn không ưa nhau giống như trước đây.
Xung đột giữa hai nhà Mộ Dung và Nam Cung khiến cho người ta không thể nào quên, hơn nữa cuộc sống hiện tại của Mục Vân Tú vốn dĩ cô không nên gánh vác. Đây là một cuộc chiến giữa hai con người đầy dã tâm, giống như việc ông Nam Cung muốn thông qua cuộc hôn nhân của Nam Cung Hàn và Quý Mạn để thôn tính nhà họ Quý, người lúc trước hợp tác với ông Nam Cung và bà Nam Cung cũng có ý nghĩ như vậy.
Ông Nam Cung tôn trọng việc lập gia đình của con, còn bà Nam Cung lại muốn Mục Vân Tú bước vào cửa lớn của nhà Nam Cung.
Nam Cung Hàn và Mục Vân Tú không biết nhiều về những vướng mắc yêu hận của các người lớn lúc trước, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ thân thiết.
Chuyện nên nói đều đã nói xong, Mục Vân Tú lười phải đối mặt lần nữa với Nam Cung Hàn: “Chuyện của Cố Nguyện cậu không cần phải nhúng tay vào, tôi sẽ giải quyết, nhưng thật ra cậu...” Cô cười nhẹ, ánh mắt đảo qua Thẩm Mặc, ở trên người Thẩm Mặc Mục Vân Tú cảm nhận được loại hương vị quen thuộc, năm đó thời điểm cô ở nhà Mộ Dung vượt qua mọi chông gai với hoàn cảnh hiện tại của Thẩm Mặc không khác nhau là bao: “Trước tiên cậu nên cùng người tình nhỏ của cậu nói chuyện cho tốt đã.”
Mục Vân Tú đột nhiên đến, cũng bất chợt rời đi, hoàn toàn không để Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc nói lời tạm biệt.
Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc nắm tay nhìn nhau, Thẩm Mặc không nói lời nào, điều gì cũng tự nghĩ tự tâm sự. Người không kiên nhẫn trước là Thẩm Mặc, cô quan tâm Nam Cung Hàn còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô: “A Hàn, Mục Vân Tú đó là ai?” Thẩm Mặc muốn dò xét, thẳng thắn rõ ràng không hề che dấu sự ghen tuông đang trào lên trong lòng, hốc mắt cô ửng đỏ.
Chỉ cần nghĩ đến bên cạnh Nam Cung Hàn còn có người khác, trong lòng Thẩm Mặc lại cảm thấy khó chịu.
Nam Cung Hàn nhướng mày hỏi lại: :Mặc Mặc, vậy chuyện em gạt anh là cái gì?” Từ đầu đến cuối Thẩm Mặc đều giấu diếm khiến cho Nam Cung Hàn luôn canh cánh trong lòng: “Mặc Mặc, không phải em còn nhớ tới Trần Bách Băng đấy chứ?” Cuối cùng cũng không thể áp chế được suy nghĩ trong lòng, Nam Cung Hàn nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc, giống như chỉ cần Thẩm Mặc nói một câu ‘đúng vậy’ anh có thể há miệng mà cắn chết cô vậy.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, về bản chất Nam Cung Hàn và Quý Mạn đều giống nhau, điều mình coi trọng sẽ không cho phép người khác được động đến, nhưng Nam Cung Hàn lý trí hơn một chút so với Quý Mạn. Lúc này lý trí cũng sắp bị tiêu hao đến cạn kiệt rồi, sự xuất hiện của Mục Vân Tú càng khiến bất an trong lòng Nam Cung Hàn mở rộng đến cực điểm: “Có phải hay không? Mặc Mặc, anh đang nói chuyện với em, rốt cuộc Trần Bách Băng đã làm gì mà khiến em nhớ thương mãi không quên?”
“Không phải như vậy, em và Trần Bách Băng không giống như anh nghĩ đâu. Trần Bách Băng là chồng của Tô Nhan, em sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Tô Nhan.” Thẩm Mặc thở hổn hển, đây đều là chuyện cũ của một năm trước, Nam Cung Hàn vẫn còn nhớ mãi không quên: “A Hàn, anh cảm thấy mình so ra kém Trần Bách Băng hay sao?”
“Thẩm Tu chính là con của Trần Bách Băng.”
Từng chữ từng chữ của Nam Cung Hàn đâm vào trong lòng Thẩm Mặc, anh vừa dứt lời lại bị Thẩm Mặc đánh gẫy.
Tuy nói đánh người thì phải chừa mặt, nhưng mỗi lần Nam Cung Hàn đều đâm vào trái tim Thẩm Mặc, theo bản năng Thẩm Mặc tát một cái ở trên mặt Nam Cung Hàn, nhưng lần này lời nói của Nam Cung Hàn thật sự khiến đáy lòng Thẩm Mặc trở nên lạnh giá, cô tức giận đến nói mà không chọn lời: “Nam Cung Hàn, nếu anh đã luôn miệng nói cha của Thẩm Tu là Trần Bách Băng, em sẽ đi tìm Trần Bách Băng, vừa vặn anh có thể ở cùng một chỗ với Quý Mạn mà không cần kiêng dè gì nữa.”
Buông ra những lời nói hung ác, Thẩm Mặc hoàn toàn không muốn liếc mắt nhìn Nam Cung Hàn. Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, thế giới mơ hồ khiến tâm Thẩm Mặc sinh ra cảm giác vô lý, cô cắn chặt môi, rõ ràng khi ra ngoài hẹn hò vẫn còn tốt đẹp, tại sao chỉ trong chốc lát đã biến thành tình cảnh như bây giờ?
Trơ mắt đứng nhìn Thẩm Mặc đi tìm Trần Bách Băng, Nam Cung Hàn không làm được. Bỏ qua dấu bàn tay trên mặt, Nam Cung Hàn siết chặt cánh tay Thẩm Mặc, kéo cô vào trong vòng tay của mình: “Thẩm Mặc, anh nói cho em biết, không có sự cho phép của anh, em đừng nghĩ có thể đi đâu.”
Nam Cung Hàn bị kích động quá mức, anh trực tiếp thông báo cho trợ lý đẩy nhanh tiến độ thâu tóm công ty của Trần gia trước mặt Thẩm Mặc: “Mặc Mặc, Trần Bách Băng chỉ còn hai bàn tay trắng thì có thể cho em cái gì? Anh ta không thể cho em cái gì cả, vì vậy em nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, Thẩm Tu cũng đừng suy nghĩ, sẽ có người chăm sóc cho nó.”
“Nam Cung Hàn, anh muốn làm cái gì với Thẩm Tu?” Thẩm Mặc quá sợ hãi, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được: “Nếu anh dám gây thương tổn cho Thẩm Tu, Nam Cung Hàn anh sẽ hối hận cả đời.” Không còn sức để giãy giụa, cô mong muốn hiện tại mình có thể mọc ra một đôi cánh lập tức bay đến bên cạnh Thẩm Tu, không bao giờ rời đi nữa.
“Hối hận rồi?” Nam Cung Hàn cười lạnh một tiếng: “Em yên tâm, anh sẽ không làm gì Thẩm Tu, nhưng người khác muốn làm gì không phải là chuyện anh có thể kiểm soát được.” Biết rõ Thẩm Mặc quan tâm Thẩm Tu, Nam Cung Hàn sẽ không ngốc nghếch hồ đồ làm điều gì đó khiến Thẩm Mặc có thể hận mình: “Anh chỉ là nói chuyện Thẩm Tu là con trai của Trần Bách Băng cho ông cụ Trần.”
Từ khi Trần Bách Băng bị Tô Nhan hủy hôn, Tô Nhan cũng không có con, ông cụ Trần luôn nghĩ đến việc kéo dài huyết mạch của nhà họ Trần gần như phát điên rồi. Mãi mới có cọng rơm cứu mạng xuất hiện trước mắt, Nam Cung Hàn tin ông cụ Trần đủ thông minh, dùng một công ty để đổi lấy việc có thể kéo dài hương khói gia tộc là một chuyện rất có lợi.
“Mặc Mặc, em yên tâm, ông cụ Trần chắc chắn sẽ chăm sóc cho Thẩm Tu cẩn thận.” Nam Cung Hàn còn thật sự đứng ra để đảm bảo.
Thẩm Mặc đỏ hoe dôi mắt: “Nam Cung Hàn, anh thật hồ đồ. Thẩm Tu vốn dĩ không phải là con trai của Trần Bách Băng.” Chuyện của Trần Bách Băng và Tô Nhan náo loạn ầm ĩ, Thẩm Mặc sao có thể không biết Tô Nhan đã làm gì. Một khi đã xác nhận Thẩm Tu không phải là con của Trần Bách Băng, Thẩm Mặc không thể tưởng tượng được chuyện gì có thể xảy ra với ThẩmTu.
“Nam Cung Hàn, nó là con của anh.”