Sau Khi Dũng Giả Về Hưu

Chương 19: Hỏng mất (H)

"A… đi ra…… đi ra……" Cô khóc đến mức dường như muốn hụt hơi, cảm giác sỉ nhục khi bị đối xử như một món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© đừng nói là dũng giả ngày trước, cho dù là người phụ nữ bình thường cũng hoàn toàn không thể nào chịu đựng được, hơn nữa tên khốn cưỡиɠ ɧϊếp bản thân này ngay cả con người cũng không phải, mà là một tên dị tộc ăn lông ở lỗ! Tái Nặc Nhĩ vờ như không nghe thấy, ngón tay cứ liên tục chà sát không ngừng trên cái điểm nhạy cảm ấy.

Cô cảm thấy cơ thể mình thật sự dường như đã sụp đổ hoàn toàn, những khối cơ bên trong hoàn toàn bị mất kiểm soát và co thắt không ngừng, cô không còn có thể điều khiển được cơ thể mình nữa, lại còn liên tục tiết ra các loại dịch thể khác nhau.

Cơ thể này đã bị hỏng mất rồi…… cái cơ thể này……

Nhưng mà Tái Nặc Nhĩ vẫn còn chưa chịu buông tha cho cô, anh chớp mắt một cái, ánh mắt tinh tường của người sói phát hiện ra nữ thần đại nhân đang bị anh đè lên có vẻ như sắp rơi vào hôn mê, vì vậy mà anh lập tức lấy trong túi ra một bịch thuốc, sau khi mài nát ra thì đổ ngay hết vào miệng của Vân Hi.

Nước thuốc mát lạnh làm cô nhanh chóng tỉnh táo trở lại, đây là cỏ Tinh Lạc, dược liệu chính trong các liều thuốc hồi phục. Phải nói là không biết anh thật sự vẫn còn có thể nhận thức được rằng cô không phải đồ chơi hay không, Vân Hi nghĩ một cách đau lòng. Nhưng những chuyện xảy ra sau đó càng khiến cô đau lòng hơn thà rằng bản thân mình bất tỉnh luôn còn hơn.

Tái Nặc Nhĩ buông cô ra để cô hoàn toàn nằm trên bãi cỏ, sau đó, khung cảnh khiến người khác kinh hãi tột độ đã xảy ra, trên người anh ta lập tức mọc ra đầy những sợi lông màu xám bạc, tứ chi của con người cũng dần dần biến đổi— anh đang dần biến trở lại thành cơ thể của một con sói thực thụ!

Là một người sói mạnh khoẻ nhất, hình dạng sau khi trở lại làm sói của Tái Nặc Nhĩ đương nhiên là vô cùng đẹp đẽ và tràn đầy sinh lực, không khác gì so với hình dạng con người của anh. Nếu xét theo tiêu chuẩn cái đẹp của loài sói, thì hình dạng này của Tái Nặc Nhĩ chắc chắn là một con sói đực vô cùng cuốn hút. Nhưng cô lại là một con người! Cặp mắt màu đỏ vàng ấy cứ âm thầm dõi theo Vân Hi, và anh dự định làm gì thì cũng đã quá rõ ràng rồi. Bởi vì cái đó của một con sói thật sự trở nên càng to và dài hơn, ngay lúc này chiếc lỗ của Vân Hi sau khi bị anh đè xuống cưỡиɠ ɧϊếp một cách tàn bạo, đã có thể dễ dàng đâm vào bất cứ lúc nào!

“Cút! Cút ra!” Phản kháng cũng trở nên vô dụng, con sói với bộ lông màu xám bạc đang đưa móng vuốt trên hai chân trước của mình lên để nắm chặt vào hai bên vai cô, sau đó anh trở mình một cái, cái thứ thô to ấy lại một lần nữa đâm vào âʍ ɦộ bé nhỏ của cô gái loài người yếu ớt. Con sói độc ác ấy phát ra một âm thanh rêи ɾỉ tỏ vẻ thỏa mãn, còn Vân Hi thì lại khóc thảm thiết nói: “Đừng vậy mà…… bị sói……”

Hình dạng người sói trước đây miễn cưỡng vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng được của cô, có thể tự lừa bản thân mình rằng đang làm chuyện ấy với con người, nhưng mà hình dạng hiện giờ của anh, có nhìn như nào thì cũng rõ ràng là đang giao phối với một con thú hoang dã.

Nếu như người trong thôn Luân Tát đi qua con đường thông thương giữa rừng trước đây từng rất nhiều người lui đến này, thì sẽ có thể tận mắt nhìn thấy được người mà họ tôn trọng, tóc trắng mắt nâu, một vị thầy thuốc dịu dàng luôn mặc trên người một bộ đồ màu trắng viền vàng đang bị một con thú hoang dã đè bên dưới mà cưỡиɠ ɧϊếp đến mức khóc lóc thảm thiết, đáng tiếc là bọn họ giờ đây đang bị độc của ma tộc làm cho sứt đầu mẻ trán, còn đang đợi cô mang thuốc giải đến cho họ.