"Không được…… Chậm một chút…… A…… Hả?...... Sắp, sắp chạm đến nơi rồi!" Cô lập tức trở nên mất hết lý trí, bị cơn kɧoáı ©ảʍ mạnh như bão lũ nuốt chửng, ý thức vẫn chưa kịp panh ứng lại, cô tự hiểu rằng nên là lúc phải tạm dừng tại đây rồi, vốn nghĩ là có thể nghỉ ngơi một chút, ai mà ngờ rằng tên người sói đáng sợ ấy lại chưa chịu dừng lại.
"Cầu xin anh đó, ít nhất cũng phải để ta nghỉ ngơi một chút đi chứ……" Cô hoàn toàn không còn cách nào khác: "Tôi thật sự đã rất mệt rồi…… tôi thật sự là rất mệt đó!" Vết thương bên trong do bị Horace hành hạ mà có trước đây vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn, bây giờ lại phải đón nhận cái dươиɠ ѵậŧ của con thú còn đáng sợ hơn như vậy.
"Vẫn còn chưa được." anh chỉ cười mỉm một cái nói, hoàn toàn khác anh so với dáng vẻ trầm lặng ít nói trong ký ức: "Nữ thần đại nhân không chịu ra sức cố gắng, thì sẽ không thể nào giữ chân được tín đồ đâu đó." Nhân lúc cơn co thắt của đợt cao trào vẫn còn dư âm lại, Tái Nặc Nhĩ lại càng đâm vào mạnh mẽ hơn, anh đối xử với cô như đang dùng một món đồ chơi vậy, rõ ràng mở miệng ra là nữ nhân, lại chỉ là xem cô như một món đồ chơi của anh.
"Ư! Gì chứ…… không được như vậy……" Cảm giác như anh đang muốn dừng lại, dũng giả đại nhân chỉ có thể cự tuyệt con mãnh thú sắp được giải phóng ra bằng cách ú ớ trong miệng, sau đó tất cả mọi nỗ lực của cô đều trở nên vô dụng.
Bị lấp đầy rồi, hoàn toàn bị lấp đầy rồi. Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của sói thật sự rất lớn, rất nhanh, tử ©υиɠ bé nhỏ của Vân Hi đã không còn chứa nổi nữa, những dịch thể ấy cứ vậy mà chảy dọc theo đường âʍ đa͙σ của cô trở thành dầu bôi trơn mới. Dũng giả đại nhân vừa la vừa khóc, nỗi đau khổ khi bị bạn bè quay lưng bán đứng, bị tên đàn ông người sói không phải con người không ngừng cưỡиɠ ɧϊếp, hiện thực khiến cô như muốn sụp đổ mấy lần, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ to lớn như vậy đã móm cho cô đến no nê, chiếc bụng nhỏ cũng đã phình nhẹ lên, càng khiến cô kinh hãi hơn là bên trong có khi nào sẽ thụ thai thành công hay không.
"Mau rút ra…… A……" Cô yếu ớt nói: "Đủ thoả mãn anh rồi chứ."
Tái Nặc Nhĩ trầm lắng một lúc, nhưng lại không chịu rút ra, vẫn tiếp tục dùng đôi tay to khoẻ của anh nắm chặt lấy cô gái đáng thương này, nói ra một câu khiến Vân Hi sợ đến nỗi dựng cả tóc gáy và đổ mồ hôi hột: "Nếu như chỉ có tϊиɧ ɖϊ©h͙, thì làm sao mà đủ chứ, nữ thần đại nhân dâʍ đãиɠ chẳng phải cần có nhiều thứ hơn thế sao." Cảm giác bị tắc nghẽn khiến dũng giả đại nhân khó chịu đến mức run bần bật cả người, cảm giác gần giống với bí bách đường tiểu khiến cô không chịu nổi mà bắt đầu van xin anh: "Đừng mà…… đừng……"
Anh bồng người của Vân Hi lên, từ tư thế quỳ bò dưới đất biến thành tư thế ngồi lên trên cái đó của anh, cú lật người này càng ghim sâu vào trong âʍ đa͙σ của cô hơn, Vân Hi chịu không nổi phát ra âm thanh như vụn vỡ, cô không biết rằng rốt cuộc thì Tái Nặc Nhĩ muốn làm cái gì.
"Nữ thần đại nhân cắn chặt như vậy, xem ra cô thật sự rất thích cống phẩm của tôi đó."
Tái Nặc Nhĩ nắm chặt hai vai của cô, dùng lực nhấn nó xuống! Phần đầu to lớn cuối cùng cũng đã có thể hoàn toàn cho vào bên trong hang động bí ẩn đó rồi, Vân Hi hét lớn lên, cơ thể run rẩy đến mức không thể tưởng tượng nổi. Sự việc đáng sợ hơn xảy ra rồi, tên người sói với những sợi tóc màu xám bạc hạ giọng rên một tiếng, chiếc đuôi đầy lông lá quật vào phần lưng dưới của cô một cái, một loại dịch thể hoàn toàn khác với tϊиɧ ɖϊ©h͙ một lần nữa lấp đầy cô!