Làn da khỏe khoắn màu lúa mạch, thân thể cường tráng cao chừng hai mét, ngũ quan anh tuấn, giàu nét quyến rũ, mái tóc ngắn màu xám bạc tùy ý tán loạn trước mặt, bóng tối chiếu vào đôi mắt màu hồng nhạt đang nhìn từ trên cao xuống, giống như nhìn chằm chằm vào con mồi mà nhìn thẳng vào Vân Hi, thoạt nhìn dáng vẻ của anh cũng không khác gì con người, nhưng tai sói trên đầu, cùng với đuôi và màu tóc đã chứng minh thân phận của anh.
"Tái Nặc Nhĩ! Sao anh lại ở đây?!"
Vân Hi bối rối, đồng thời mang theo phấn khích và vui mừng. Tái Nặc Nhĩ là một trong những cộng sự mà cô tin tưởng nhất, cũng là chiến lực cận chiến mạnh mẽ nhất trong tiểu đội dũng giả của cô. Anh từng là sát thủ, cũng từng được ủy thác muốn gϊếŧ chết cô, nhưng bị cô đánh bại, kể từ đó sát thủ người sói Tái Nặc Nhĩ tựa như một kỵ sĩ trung thành gia nhập vào tiểu đội cô, mặc dù bình thường anh hay trầm mặc ít nói, nhưng Vân Hi là người đã cùng anh mấy lần vào sinh ra tử, cô hoàn toàn có thể tin tưởng anh.
"Anh không sao chứ? Lúc quyết chiến anh bị hôn mê, sau này tôi nghe nói anh đã tỉnh lại......" Vân Hi bất chấp cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, xúc động quan tâm hỏi han người cộng sự cũ, không nghĩ tới đối phương không những không cảm kích, nghe xong lời này ngược lại còn trả thù tăng thêm sức lực trên tay!
"Sao anh... A..." Anh không trả lời, chỉ nhéo hạt đậu nhỏ nổi bật phía dưới tiểu huyệt cô, chọc cho Vân Hi thét một tiếng chói tai.
Tái Nặc Nhĩ đặt cô ngồi trên đôi chân mạnh mẽ của mình, gân xanh của cánh tay nổi lên, đôi tai màu xám bạc run rẩy, cho thấy trái tim của anh cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, móng tay sắc bén dù đã cố kiểm soát sức mạnh nhưng vẫn để lại những vết cào chảy máu trên thân thể yếu đuối của thiếu nữ.
"Đau quá..." Cô cầu xin: “Tái Nặc Nhĩ, anh làm sao vậy? Vì sao ngay cả anh cũng..."
Cô không thể hiểu được, Hoắc Lôi Tư thì thôi, bản chất của anh vốn là như vậy. Nhưng còn Tái Nặc Nhĩ – "kỵ sĩ" thường hay ngượng ngùng, lúc nào cũng đỏ mặt, sao có thể làm ra chuyện như vậy!
Sau đó, cô nghĩ đến một khả năng đáng sợ. Sát thủ vốn giỏi ngụy trang, dã thú khi đối mặt với kẻ thù mạnh hơn mình cũng sẽ lựa chọn tạm thời thần phục, ai có thể cam đoan, "bản chất" của Tái Nặc Nhĩ chính là tốt đây? Cô nhìn người sói thở hổn hển trước mặt mình, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Trước kia, bởi vì mình là dũng giả mạnh mẽ, thực lực trấn áp tuyệt đối mới có thể ngăn chặn bọn họ ngỗ ngược, không nghe lời, còn bây giờ thì sao?
Người sói cao lớn tựa như muốn chứng thực sự bất an của Vân Hi, anh cũng không nói gì, thân thể khổng lồ của anh và cảm giác không an toàn nhớp nháp dưới thân làm cho Vân Hi không thể phản kháng, cô chỉ đành tiếp tục hỏi người bạn cộng sự mà trước đây mình tin tưởng.
Tái Nặc Nhĩ nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn dưới thân đang tựa vào l*иg ngực mình, thân thể người phụ nữ trắng nõn mềm mại bị anh tùy ý đùa nghịch, hoàn toàn không giống với dũng giả oai phong lẫm liệt không gì không làm được trong trí nhớ kia. Anh nghĩ thầm, nếu cứ cắm vào như vậy, có phải cô sẽ không chịu nổi mà khóc lên không.
Người sói cao hai mét, côn ŧᏂịŧ màu nâu sẫm to bằng cánh tay tàn nhẫn chống trước miệng huyệt của cô, Vân Hi hoảng sợ đấm anh nói: "Tái Nặc Nhĩ, cầu xin anh, đừng làm vậy, tôi sẽ chết…"
Thật sự sẽ chết, khi đó làm với Hoắc Lôi Tư là bởi vì có long huyết kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô mới có thể miễn cưỡng thừa nhận, nhưng lúc này cái gì cũng không có, thân thể của cô—— thân thể con người của cô hoàn toàn không thể tiếp nhận một vật khổng lồ như này!
"Cô sẽ không." Anh trầm mặc nhìn Vân Hi một hồi, sau đó nhếch miệng lên cười, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh đèn đêm đen càng thêm đáng sợ.