Triệu Thúy Xuân lau nước trên khóe mắt, cầm lấy tiền sờ sờ một cái, qua một lúc lâu mới thu vào, nhìn hai người nói: “Được, tiền này mẹ cất đi trước, chờ các con có nhu cầu thì mẹ sẽ lấy ra.”
Hải Đường chưa từng nghĩ Triệu Thúy Xuân thấy tiền sẽ khóc, một người già kích động thành bộ dáng này, trong lòng cô cũng thấy hơi xúc động, mặc dù bây giờ có tiền trong tay, nhưng tiền sẽ tiêu hết, cô phải nghĩ cách kiếm lại.
Cùng lúc đó, trên một hòn đảo cách xa hàng vạn dặm, người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh đậm giơ tay lên gõ cửa văn phòng, đợi người ở bên trong đáp lại, anh mới đẩy cửa bước vào.
Trong văn phòng có hai người lớn tuổi ngồi sau bàn làm việc, hai người mặc thường phục một xám một trắng, thần thái hiền hòa, thấy anh đi vào, rất nhanh liền ngưng đối thoại, đứng dậy.
“Đồng chí Tống Minh Trạch, hôm nay có một chuyện muốn nói với cậu.” Một người ngồi ở chính giữa đưa tay ra, nhìn sang vị trí bên cạnh: “Mời cậu ngồi.”
Sắc mặt người đàn ông nghiêm nghị, cũng vươn tay về phía trước nhẹ nhàng nắm một chút, sau đó ngồi sang một bên, đôi mắt đen nhánh khẽ nhướng lên: “Mời ông nói.”
Hai người kia lại ngồi xuống, một người ngồi chính giữa cầm hồ sơ phía trước bàn lật một hồi, lại đánh giá anh , sau đó nói: “Đồng chí Tống Minh Trạch, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành.”
“Tổ chức quyết định, từ bây giờ, khôi phục lại tên ban đầu của cậu, bên kia mở lại hồ sơ lúc đầu, cậu được trở về làm Dương Hoằng An.”
Người đàn ông nghe vậy, vẻ mặt không gợn sóng ban đầu khẽ động, đôi mắt sắc bén nhìn vào hai người trước mặt: “Như vậy tôi có thể trở về nhà đúng không?”
"Đúng thế, cậu có thể trở về nhà." Người mặc áo trắng cười nói: "Xét thấy cậu hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc, cho nên sau nhiệm vụ này cậu có yêu cầu gì không?"
Từ trước đến nay, tin tức của ban tình báo đặc chủng được giấu diếm vô cùng kín kẽ, Dương Hoằng An ở đây bốn năm, không ngờ hôm nay bọn họ lại tuyên bố tin tức này với mình, điều này vô cùng đột ngột.