“Có tiền!” Đô Đô nhìn cô, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Mẹ con có rất nhiều rất nhiều tiền.”
Hải Đường rũ mắt, khóe môi nở một nụ cười vui mừng.
Sau khi mua ít thứ ở hợp tác xã mua bán, Nhạc Quốc Hoa lại đưa Hải Đường đi chợ đen mua mấy cân thịt và một ít đường, mua xong, bọn họ bắt xe buổi chiều trở về, mặc dù trong xe vô cùng chen chúc, nhưng mà ngồi xe đường đi cũng không xa, cho nên cũng không chịu khổ lắm.
Về đến nhà, ngoại trừ Triệu Thúy Xuân và ba đứa bé của đại phòng và nhị phòng, những người khác đều đi làm.
Nhìn hai chị em trở về mang theo bao lớn bao nhỏ, Triệu Thúy Xuân sửng sốt một chút, nghĩ đến cái gì, lập tức phủi tay hỏi: “Vậy nhân sâm hoang dã thì sao?”
Nhạc Quốc Hoa nhìn trái nhìn phải không lên tiếng, trực tiếp đi đến phòng chính.
Hải Đường cầm mấy viên kẹo chia cho mấy đứa trẻ, để bọn chúng ra sân chơi, sau đó cũng đi theo vào phòng chính.
“Bán được một trăm hai.” Bên trong nhà, Nhạc Quốc Hoa cẩn thận giao số tiền vừa rồi Hải Đường thu được từ cô: “Cơ bản đều ở chỗ này.”
“Gì?” Triệu Thúy Xuân nhìn số tiền cậu đưa tới, đúng là rất nhiều tiền, bà nhìn một chút, đôi mắt đỏ lên, cái mũi cũng ê ẩm: “Bán được… Một trăm hai mươi tệ sao??”
Bà vừa nói lời này, âm thanh run run, thậm chí mang theo chút nức nở.
Bà nuôi lớn bốn đứa bé, đã nhiều năm như vậy, mỗi một lần làm việc ở đại đội đều phải tích góp một phần, có thể nuôi nhiều đứa trẻ như vậy, lấy đâu ra tiền để tiết kiệm.
Bây giờ, bán hai cây nhân sâm hoang dã kia là đã có một trăm hai mươi tệ, còn đều là một xấp đại đoàn kết, chuyện này mấy đời bà cũng không dám nghĩ đến.
Có khoản tiền này, con trai bà sẽ cưới được vợ, cho dù con gái bà gả ra ngoài cũng có của hồi môn, vậy nếu như bà chết, xuống đất cũng có thể yên tâm.
Nhạc Quốc Hoa trực tiếp nhét tiền vào trong tay bà, cười nói: “Chúng con bỏ tiền ra mua ít đồ, một trăm mười tệ này mẹ thay chị cầm hết trước đi.”